Mục lục
Rể Quý Trời Cho - Lâm Thanh Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1031: LÀM SAI THÌ PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM


Nghe đến hai chữ phá sản, cơ thể Mã Vạn Quốc đột nhiên run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ người đánh con mình thành đầu heo lại là một nhân vật có tiếng như vậy!


Mã Thế Siêu còn kinh ngạc hơn, trong ấn tượng của anh ta, Lâm Thanh Diện chỉ là một nhân viên dọn dẹp khách sạn, ngoài đánh nhau rất giỏi ra thì anh không có điểm gì đặc biệt, sao lại có thể trở thành người mua một số lượng lớn cổ phần của tập đoàn Đằng Phi được chứ?


Lúc này anh ta mới chợt nhớ tới lúc anh ta gọi điện cho Vân Đóa, Vân Đóa nói rằng Lâm Thanh Diện không phải là nhân viên vệ sinh, mà là một nhân vật lớn mà anh ta không thể tưởng tượng được.


Lúc đó, anh ta không để tâm đến lời nói của Vân Đóa, bây giờ mới ý thức được những lời Vân Đóa nói đều là sự thật!


Cũng chính vì nguyên nhân này, Vân Đóa mới chặn anh ta.


Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Mã Thế Siêu nhìn Lâm Thanh Diện ẩn chứa rất nhiều sự sợ hãi, hiện tại Lâm Thanh Diện nắm trong tay một số lượng lớn cổ phần của tập đoàn Đằng Phi, nếu như anh bán tống số lượng lớn cổ phần đó, đến lúc đó cổ đông của anh chắc chắn cũng sẽ bán theo, nếu để như thế, kết quả cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi sẽ tụt dốc không phanh.


Anh ta nuốt nước bọt, trong đầu đột nhiên nhận ra, cổ phiếu của nhà mình là ngay sau lúc anh ta kết thù oán với Lâm Thanh Diện mới bị người ta mua một số lượng lớn.


Còn Lâm Thanh Diện biết rất rõ người mời anh ăn cơm hôm đó là ai, vì vậy Mã Thế Siêu đoán Lâm Thanh Diện rất có thể là vì chuyện hôm đó mà báo thù anh ta, cho nên mới mua một số lượng lớn cổ phiếu tập đoàn Đằng Phi.


Vậy mà anh ta vẫn ngây thơ cho rằng, tập đoàn Đằng Phi vì điều này mà một bước lên mây.


Bây giờ nghĩ lại, sau lưng Mã Thế Siêu bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.


“Cho nên anh là vì báo thù tôi, cho nên mới mua một số lương lớn cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi?” Mã Thế Siêu hỏi Lâm Thanh Diện với giọng run run.


Lâm Thanh Diện cười nói: “Nếu anh còn có chút suy nghĩ, trước đây là tôi đã từng cho anh cơ hội, chỉ cần anh đừng đến gây phiền phức cho tôi, tôi cũng sẽ không làm gì anh, nhưng do bản thân anh không biết điều, cho nên tôi phải trừng phạt anh, đành nghĩ ra cách như thế thôi.”


Mã Vạn Quốc nhìn hai người họ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội hỏi Mã Thế Siêu: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Con mau giải thích rõ cho ba!”


Tâm trạng Mã Thế Siêu lúc này như muốn khóc, lúc đầu anh ta không hề xem lời nói của Lâm Thanh Diện ra gì, sớm biết Lâm Thanh Diện lợi hại như thế thì có đánh chết anh ta cũng không dám đi gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện.


Nhưng có một số người là như vậy đó, chưa nhìn thấy quan tài thì sẽ chưa đổ lệ.


Anh ta run rẩy kể cho Mã Vạn Quốc nghe chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Xuân Phong ngày hôm đó, càng nói trong lòng càng sợ hãi, nhưng lúc này hối hận đã không còn tác dụng gì nữa.


Sau khi nghe những gì Mã Thế Siêu nói, Mã Vạn Quốc đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, sau đó giơ tay tát vào mặt anh ta một cái không chút do dự.


“Mày là cái đồ bất hiếu! Tao nuôi mày lớn thế này rồi, lẽ nào để mày gây họa ở bên ngoài sao?”


“Cũng là tao quá nuông chiều mày, để mày ở bên ngoài hống hách như thế, rõ ràng người ta đã đặt trước vị trí, mày lại cứ miễn cưỡng chiếm đoạt, giờ còn gây phiền phức cho người khác!”


“Nếu mày biết điều một chút, cũng đâu đến nỗi rước phiền phức lớn về đây cho tao!”


Nói xong, Mã Vạn Quốc tát vào mặt Mã Thế Siêu một lần nữa.


Mặt của Mã Thế Siêu vốn dĩ đã bị Lâm Thanh Diện đánh thành đầu heo rồi, bây giờ còn bị Mã Vạn Quốc tát thêm vài cái, khóe miệng anh ta cũng bắt đầu chảy máu.


“Ba, con biết sai rồi, sau này con không dám nữa!” Mã Thế Siêu kêu lên, đây chắc chắn là khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của anh ta.


“Mày xin lỗi với tao cũng vô dụng! Còn không mau xin lỗi người ta!” Mã Vạn Quốc trừng mắt nhìn anh.


Mã Thế Siêu phản ứng lại ngay, anh ta quay người lại, nhìn Lâm Thanh Diện, cúi đầu, nói: “Tôi sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ không làm ra những chuyện như thế này nữa, cầu xin anh tha thứ, nếu tôi còn gây phiền phức cho anh, anh cứ đánh gãy chân tôi, xin anh đừng nhắm vào tập đoàn Đằng Phi, nếu không sự nghiệp kinh doanh ba tôi gầy dựng nhiều năm cực khổ sẽ tiêu tan! ”


Lâm Thanh Diện vẫn bất động thanh sắc nói: “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”


Thấy Lâm Thanh Diện không có ý tha thứ, Mã Vạn Quốc đá anh ta một cái, quát: “Thái độ xin lỗi của mày là vậy sao? Còn không mau quỳ xuống trước người ta!”


Mã Thế Siêu không dám lơ là, anh ta quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, nhân tiện gõ vài cái vào đầu.


“Cầu xin anh tha thứ cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi.” Mã Thế Siêu vừa quỳ gối vừa nói.


Lâm Thanh Diện nhếch miệng nói: “Hôm nay cho dù anh có quỳ lủng sàn nhà, tôi cũng không thay đổi quyết đinh, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện không phải xin lỗi là có thể giải quyết được.”


Thấy Lâm Thanh Diện không chịu thương lượng, Mã Vạn Quốc lo lắng, nói với Lâm Thanh Diện: “Thưa cậu, mong cậu suy nghĩ lại lần nữa, cậu tốn một số tiền lớn mua cổ phiếu của chúng tôi, nếu hôm nay bán ra hết, đối với bản thân cậu cũng sẽ gây ra tổn thất rất lớn.”


Lâm Thanh Diện cười nói: “Thật ra chỉ cần tôi muốn, tất cả doanh nghiệp của Thành phố Y tôi cũng có thể mua hết được, ông cho rằng tôi sẽ để tâm mấy tổn hại nhỏ bé này sao?”


Cơ thể Mã Vạn Quốc đột nhiên cứng đờ, không ngờ Lâm Thanh Diện lại khinh thường như vậy, có thể nói ra những lời này, nói không chừng là đã đứng đầu thế giới rồi.


Người mà con trai ông ta động phải lần này, thật sự là người mà tập đoàn Đằng Phi mãi mãi cũng không dám đắc tội.


“Đã làm sai thì phải tự gánh chịu hậu quả, các người đều là người lớn cả rồi, có lẽ hiểu được đạo lý này, cho nên không cần phải cầu xin tôi nữa.”


Lâm Thanh Diện nói một câu cuối cùng, sau đó xoay người ra khỏi phòng.


Mã Vạn Quốc và Mã Thế Siêu nhìn Lâm Thanh Diện rời đi với vẻ tuyệt vọng nhưng lại không làm gì được.


Thái độ của Lâm Thanh Diện kiên quyết như vậy, trong lòng bọn họ biết rõ, muốn Lâm Thanh Diện thủ hạ lưu tình, là chuyện không thể nào rồi.


Mã Vạn Quốc quay đầu lại liếc nhìn Mã Thế Siêu, trong lòng càng nghĩ càng tức giận, cả khuôn mặt cũng trở nên tím tái.


Thành quả ông ta nổ lực làm việc cả nửa đời, vậy mà lại dễ dàng bị hủy trong tay đứa con không có tiền đồ này, thậm chí ông ta còn có ý định đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mã Thế Siêu.


Ông ta bước tới gần Mã Thế Siêu, đá một cú vào mặt anh ta, mắng: “Mày đúng là đáng chết, tất cả mọi thứ của tao đều bị mày hủy hoại rồi! Từ nay về sau mày không còn là con trai tao nữa, mày muốn gây hại ai thì đi tìm người đó, sau này đừng xuất hiện trước mặt tao nữa!”


Mã Thế Siêu nhanh chóng vươn tay ôm lấy chân Mã Vạn Quốc, cầu xin: “Ba, đừng bỏ con, con là con ruột của ba mà!”


“Con ruột cái con khỉ! Bây giờ tao còn nghi ngờ mày vốn dĩ không phải con ruột của tao, sao tao có thể có đứa con ngu xuẩn như mày, mẹ mày mấy năm nay nói không chừng là ở bên ngoài tìm không biết bao nhiêu đàn ông rồi, ngày mai mày đi làm giám định cha con với tao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK