“Con người này bị làm sao thé, tôi chẳng qua chỉ giãm nát một con bọ cạp của anh ta, vậy mà dám dùng công phu sư tử ngoạm như vậy, nếu như đổi lại thường ngày, tôi chắc chắn sẽ đánh anh ta một trận nhừ tử, khiến anh ta biết rõ Ô Mộc tôi rốt cuộc là một người như nào.”
Ô Mộc có hơi bắt mãn, lúc này Lâm Thanh Diện vỗ vỗ vai của anh ta.
Bây giờ bọn họ bản thân cũng khó bảo vệ được, càng huồng chi, chuyện này vồn là Ô Mộc không đúng.
Một ít tiền mà thôi, Lâm Thanh Diện sẽ không để trong lòng.
“Lâm Thanh Diện cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn có thể giúp cậu kiếm lại số tiền này, đợi sau này chúng ta yên ổn rồi, nhát định phải tìm tên đó tính sổ, dám nhân cơ hội bắt chẹt hai chúng ta, thật sự là chán sống rồi.”
Lâm Thanh Diện khoát tay, ra hiệu hiện nay tìm rắn phát sáng là chuyện quan trọng nhất, nếu như bản thân bởi vì do không tìm được, vậy thì anh sẽ nguội lạnh, tất cả mọi chuyện đều sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng chính trong cuộc nói chuyện câu được câu chăng này, Lâm Thanh Diện phát hiện bọn họ hình như đã lơ đi một vân đề.
Ô Mộc vừa rồi còn nghĩ chắc là vần đề hoàn cảnh, còn anh không dám lớn gan ra tay, nhưng hoàn cảnh hiện nay lại trở nên càng tồi tệ hơn, cũng là chuyện hai người không có nghĩ tới.
Thầy người bắt bò cạp trước đó đã chạy mắt dạng rồi, đoán chắc là biết rõ sự thay đổi lạ kỳ của núi tuyết này, nhưng lại không có nhắc nhở bọn họ, thật sự là uỗng phí mình đã bỏ ra một khoản tiền lớn.
“Tên đó thật sự không phải thứ gì tốt lành, nhắc nhở chúng ta, anh ta lẽ nào sẽ chết hay sao? Thật sự là không có một tí ti chủ nghĩa nhân đạo, có điều trước đây nghe người già trong thôn nói loại tuyết sạt này chắc là do con người nói to mà tạo thành, sao hai chúng ta nói chuyện bình thường cũng xảy ra chuyện như này, thật sự là quá khiến người ta cảm thấy nghi hoặc rồi.”
Lâm Thanh Diện bây giờ đều có hơi khâm phục Ô Mộc rồi, anh ta vào thời khắc nguy hiểm này, vậy mà còn có thẻ trong lúc gặp nguy hiểm không hề sợ hãi nói ra lời lẽ này, thật sự không biết anh ta là ngu ngốc, hay thật sự không sợ chết nữa.
Bởi vì vào lúc anh ta vừa nói chuyện, từng phiến tuyết đã sụp. xuống, hai người bọn họ lúc này cho dù hack, sử dụng lực lượng toàn thân, cũng tuyệt đối chạy không thoát được hiện tượng tuyết sạt kỳ lạ.
“Mau nằm xuống, nghe tôi, đừng nhúc nhích, nều như hơi nhúc nhích, hai người chúng ta sẽ bị tách ra, nắm tay nhau, mau!”
Sau khi Lâm Thanh Diện nói xong lời này, Ô Mộc vừa hay đưa tay đến trước ngực anh, Lâm Thanh Diện và Ô Mộc đan mười ngón tay vào nhau, lúc này mới tránh được lần tuyết sạt khủng khiếp như vậy, hai người bị tách ra.
Khi Lâm Thanh Diện chằm chậm tỉnh lại, phát hiện đầu có hơi đau, phả biết số tuyết tích tụ này là từ độ cao ngàn mét sát lở xuống, vậy thì đối với bọn họ mà nói, chính là một lần đả kích không nhỏ, người tu luyện bình thường khả năng phải ba ngày mới có thể hồi phục sức.
Nếu là người bình thường gặp phải loại tuyết sạt này, trực tiếp nhận mệnh, bát luận bạn trồn ở đâu, đều có khả năng sẽ vì các loại nguyên nhân mà chết, còn không bằng thống khoái để tuyết sạt tới đè chét.
“Ô Mộc, anh đang ở đâu? Trước đó không phải nói anh nắm chặt tay của tôi sao? Sao lâu như vậy rồi, anh vẫn không thây bóng dáng đâu.”
Lâm Thanh Diện lúc này cảm thấy môi của mình có hơi khô khốc, không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt, giống như có chuyện gì đó, giống như đang cưỡng ép đả kích anh, xảy ra hiện tượng tuyết sạt kỳ lạ như này, giống như có thứ gì đó đang âm thằm cánh cáo bọn họ đừng đối đầu với Vương lão gia, thật sự là như thế sao? Lâm Thanh Diện không đồng ý.
Lúc này, Ô Mộc cuối cùng đã đưa một cánh tay ra, xem như đáp lại, anh ta vừa rồi cũng bị tuyết đè ở trong u tuyết, cảm thấy đầu vô cùng đau, miệng cũng khô khốc như Lâm Thanh Diện, có điều anh ta lấy ít tuyết đó để trong lòng bàn tay rồi hòa tan, bôi nước đã hòa tan lên miệng của mình, lúc này mới hơi đỡ hơn.
“Không biết tại sao lại xảy ra chuyện như này, nhưng tiếp theo chúng ta phải đi ra khỏi nơi thần bí này, trước tiên đi dò đường đã! Nếu như hôm nay có thể đi ra, vậy thì tắt cả mọi chuyện đều không tính là quá tồi tệ.”
May mắn trong bát hạnh, là anh không có đề rắn đồng sinh cộng tử ở trên người mình, một trận tai họa vừa rồi, nếu như anh thật sự làm giống như trước đó nghĩ, sợ rằng lúc này không bị tuyết đè chết, cũng bởi vì cái chét của rắn đồng sinh cộng tử, liên lụy với anh biến anh thành một cỗ thi thể rồi.
Không lâu sau, còn có một tin tốt truyền tới, đó chính là ba lô của bọn họ không có mắt, mà rơi ở nơi nào đó.
Trong này đều là lương khô, đều là loại lương khô hàng đầu sau khi ăn no thì lập tức có thể khỏe như vâm, như thế cũng bảo đảm bọn họ cho dù ở đây không ra ngoài được, mười ngày nửa tháng sau cũng sẽ không chết đói.
Rắn đồng sinh cộng tử được anh để vào một nơi an toàn tuyệt đối, hơn nữa còn dùng thời gian một đêm, luyện chế một trận pháp, nếu như có ai muốn cưỡng ép xông vào, vậy thì sẽ bị trận pháp nghiền vụn.
“Chuyện này đều là họa của tôi, nếu như tôi lúc đó không giẫãm nát con bọ cạp của người bắt bọ cạp đó, vậy thì sự việc sẽ không phát triển đến mức độ này, bởi vì không chậm trễ, chúng ta lúc này đã ở trên đỉnh núi rồi, cho dù xảy ra hiện tượng tuyết sạt, cũng không có chút liên quan với chúng ta, chuyện này đều là do tôi!”
Ô Mộc bực tức, nhìn ra được, anh ta lúc này rất là hối hận, Lâm Thanh Diện vỗ vỗ vai của anh ta, tỏ ý an ủi, dù sao chuyện này ai cũng không có sai, không biết trách ai, vậy thì quy trách nhiệm cho ông trời vậy!
“Bây giờ chúng ta phải ra ngoài, tính kế lâu dài. Lâm Thanh Diện, cậu yên tâm ở lại đây, cũng xem như là một điểm hội họp, tôi đi dò đường.”
Lâm Thanh Diện gật đầu đáp ứng, sau đó sau khi Ô Mộc đi, một người lấy nồi sắt trong ba lô ra cho thêm ít tuyết, đun một nồi nước nóng.
Hiện nay bắt buộc phải đợi Ô Mộc quay lại, hai người bọn họ chia nhau, bởi vì nơi này trong chốc lát sẽ không đi ra được, lúc này Lâm Thanh Diện nhìn thầy con bọ cạp chết trong ba lô.
Chỉ cần không phải là loại bọ cạp kịch độc kia, bọ cạp bình thường, đối với bọn họ mà nói thậm chí có thể là mỹ vị.
Lâm Thanh Diện ném con bọ cạp đó vào trong nồi sắt, bản thân ngưng tụ hồn lực, đầu ngón tay bắn ra ngọn lửa màu lam nhạt, tuy ở trong thực chiến chỉ hiệu quả trong khoảng 5m, nhưng đun nóng nước đủ rồi.
Sau khi nấu xong con bọ cạp, Lâm Thanh Diện nuốt hét xuống, nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ.
CHƯƠNG 1809: NĂNG LỰC HOÀN TOÀN MỚI
“Xong rồi, lần này mình không phải tới số rồi chứ? Không ngờ rắn đồng sinh cộng tử không có chuyện, nhưng mình bây giờ gặp xui rồi, không ngờ mình khi chết đi còn liên lụy tới một con rắn, thật sự không ra làm sao.”
Vừa rồi khi Lâm Thanh Diện muốn nôn ra thứ đã nuốt xuống kia, nhưng phát hiện lúc này đã muộn rồi, nếu như thật sự muốn lấy dị vật trong bụng con bọ cạp đó ra, vậy thì phải rạch bụng Lâm Thanh Diện, như thế, còn không bằng bị tuyết đè chết cho rồi.
Theo trực giác, Lâm Thanh Diện cảm thầy trong cơ thể dường như có thứ như trân châu, quỷ biết trong con bọ cạp đó rốt cuộc chứa thứ gì, dù sao người bắt bọ cạp kỳ lạ như vậy, bọ cạp bắt được há không phải càng thêm kỳ lạ hay sao?
Lúc này Lâm Thanh Diện phát hiện nước trong nồi sắt hiện nay đều đóng băng rồi, hơn nữa bên trong có chút ánh sáng màu lam yếu ớt, nồi sắt hiện nay bởi vì rất lạnh giá, đã mỏng tang như giấy, Lâm Thanh Diện chạm nhẹ vào, chiếc nồi sắt lập tức nứt vỡ.
Lâm Thanh Diện lúc này tâm trạng nặng nề lấy ra quả câu thủy tinh, hiện nay đi xin sự giúp đỡ của người ăn xin, là cách duy nhất anh làm được, nều không, Ô Mộc hiện nay chưa có trở về, anh đều không rõ nên nói chuyện kỳ lạ này với ai?
Bình thường nghe thấy náo kịch như này, sợ rằng đều sẽ cười chê đương sự không suy nghĩ, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ, nếu như bản thân ở trong cảnh nguy hiểm như này, căn bản không thể suy nghĩ đàng hoàng được.
Quả cầu thủy tinh của anh xuất hiện bóng người của người ăn xin ở bên kia, Lâm Thanh Diện thầm thở dài, hiện nay người ăn xin nói anh không cứu được, vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ nằm yên đợi chết, anh từ đầu tới cuối chưa từng đấu với Vương lão gia có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa rất nhiều quỷ ké.
Nhưng sau khi người ăn xin nghe nói chuyện của anh, không có lập tức bày tỏ sự thương xót với Lâm Thanh Diện, mà ở trong trí nhớ của mình, lục tìm tên gọi của thứ đó.
Thứ Lâm Thanh Diện nuốt xuống, thứ ở trong con bọ cạp, vậy mà là có tên, néu có tên gọi, chắc sẽ không phải là vật kịch độc.
gì đâu nhỉ?
“Cậu bây giờ không cần khẩn trương, chuyện này không có tồi tệ như cậu nghĩ, có lẽ sẽ có cơ hội chuyển biến, ít nhất, cậu bây giờ không thể dùng tâm trạng cực kỳ bi quan nhìn nhận những chuyện này, nều không khả năng tất cả đều không thể vãn hồi rồi.”
Lâm Thanh Diện thở dài, nghĩ mình thật sự là nhà dột còn gặp mưa đêm, chuyện có tỷ lệ nhỏ như vậy, cũng có thể bị anh đụng phải, nếu lúc đó anh không tham ăn, sợ rằng chuyện này sẽ không xảy ra trên đầu anh.
Nhưng không lâu sau, người ăn xin vậy mà lộ ra vẻ mặt rất vui mừng, lời nói sau đó nói với Lâm Thanh Diện đã khiến Lâm Thanh Diện thoát khỏi cảm xúc bi quan.
May mà vào lúc này, Ô Mộc đã quay lại, có điều anh ta không có mang về tin tốt, mà nói xung quanh đây đều là một màn tuyết trắng bao trùn, căn bản không tìm được đường.
“Lâm Thanh Diện chúc mừng cậu, cậu tuyệt đối đừng nghĩ tôi bị điên, viên trân châu mà cậu nuốt, chắc là Băng Phách Viên Châu, tôi vừa mới nghĩ trong môi trường địa lý ở chỗ cậu, và xuất hiện trong bụng bọ cạp, vậy thì tôi cơ bản có thể phán đoán, đó chính là Băng Phách Viên Châu.
Lâm Thanh Diện không biết Băng Phách Viên Châu là thứ gì, nhưng anh nhìn ra trên mặt của người ăn xin không có lộ ra cảm xúc bi thương hay tuyệt vọng, vậy thì tất cả đều dễ phán đoán rồi.
Thứ anh nuốt, không những không có bát kỳ tổn hại đối với cơ thể, còn có khả năng khiến anh nhiều thêm một hai kỹ năng khác, điều này chưa chắc không phải là một chuyện tốt!
Lâm Thanh Diện thằm thở phào trong lòng, nghĩ bản thân đã gặp phải nhiều chuyện lạ thường như vậy, hiện nay có đại ngỗ như này, lẽ nào không phải là điều đương nhiên sao?
Sẽ không có ai vận khí cứ tệ mãi được!
Lâm Thanh Diện siết chặt nắm đắm, đột nhiên tràn ngập lòng tin về con đường phía trước, vùng núi tuyết này và Vương lão gia, đều không thể ngăn cản bước chân tiến về phía trước của anh, anh muốn hướng về phía mặt trời, quang minh chính đại mà đi.
Ô Mộc lúc này vừa hay quay lại, gãi gãi đầu, không rõ Lâm Thanh Diện rốt cuộc gặp phải chuyện gì, thầy anh vừa khóc vừa cười, trong lòng rất không biết như nào.
Người ăn xin bảo Lâm Thanh Diện biểu diễn mộ chút, Băng Phách Viên Châu rốt cuộc có công hiệu thần kỳ gì, tuy ông ta rõ ràng có một thứ như Băng Phách Viên Châu, nhưng dù sao loại bảo bối nhìn rồi sẽ khiến người ta cảm thấy đỏ mắt, phải xem cơ duyên tạo hóa của mỗi người, người ăn xin như ông ta có lợi hại như nào, cũng chưa từng thầy thứ này.
Lâm Thanh Diện lúc này đưa tay thăm dò, đột nhiên phát hiện ở cổ tay của tay phải của anh xuất hiện một ấn ký hình viên trân châu màu lam, bên trên ẩn hiện ánh tuyết nhàn nhạt.
Lâm Thanh Diện phát tay, nơi trước đó bị tuyết đè, đột nhiên hình như trồng trơn, chỉ đề lại phiến đất trơ chọi và một ít cỏ, néu không phải anh, những cây cỏ nhỏ này phải đến mùa xuân mới có thể mọc ra.
Nhưng sau khi Lâm Thanh Diện dùng tay trái phẩy nhẹ, nơi này đột nhiên xuất hiện càng nhiều tuyết, đây thật sự là kỹ năng thần kỳ, người ăn xin ở bên kia cũng ôm mặt của mình cười rồi nói, ông ta chưa từng thây cảnh tượng kỳ lạ như vậy, Lâm Thanh Diện lúc này đóng quả cầu thủy tinh lại, trong lòng anh đã có một suy nghĩ to gan.
Anh dùng tay phải đưa về phía trước, tay phải của anh đi tới đâu, những băng tuyết đó đều hòa tan, không có gì ngoại lệ.
Ô Mộc nhìn thấy một màn này, trong lòng rất ngưỡng mộ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui cho người anh em tốt của mình.
Anh ta không rõ Lâm Thanh Diện trước đó sao lại có loại buồn bã thậm chí là bi thương, chỉ cảm thấy bọn họ sẽ có một ngày gặp may mắn.
Nhưng khi Lâm Thanh Diện dùng tay phải đưa vào bên dưới chân núi tuyết, lại bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trên mặt xuất hiện vẻ quyết tuyệt, Ô Mộc lúc này vội vàng kéo Lâm Thanh Diện, nghĩ anh có phải có một hai loại kỹ năng hoàn toàn mới, chuẩn bị đơn phương khiêu chiến với Vương lão gia không, chuyện này không được!
Lâm Thanh Diện lúc này lại nói với Ô Mộc rằng mình có cách tìm rắn phát sáng rồi.
Trước đó trong quyển Bách Xà Phổ mà Vương Tiểu Lâm cho anh xem, có nói rắn phát sáng thích nhất chui vào dưới lớp băng.
Mà tầm nhìn của con người không thể xuyên qua những khối băng trắng đó, cho nên có thẻ có hiệu quả ẩn náu rất tốt, nhưng bây giờ trong cơ thể của anh có Băng Phách Viên Châu, những khói băng đó đối với anh mà nói không đáng là gì.
Ô Mộc cũng bị suy nghĩ to gan này làm cho kinh ngạc, vội vàng lộ ra nụ cười.
Hai người cứ tiếp tục đi như vậy, có điều đã thay đổi phương hướng khác.
Nói ra rất nực cười, trước đó bọn họ muồn xuống núi, bây giờ lại thở hồng hộc, muốn làm sao lên núi.
Hai người bọn họ hiện nay cảm thấy nhát định có thể tìm được rắn phát sáng, lại không biết thứ gì đang chờ bản thân rơi vào bẫy.
CHƯƠNG 1810: TẠI HỌA.
Hai người bọn họ đang đi lên núi tuyết, Lâm Thanh Diện vì đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm, đã dùng tu vi của anh.
Dù sao anh bây giờ một khắc cũng không thể đợi rồi, néu rắn đồng sinh cộng tử đó xuất hiện bệnh gì, vậy thì sức khỏe của anh sẽ sẽ bị giảm theo tương ứng, vậy thì đối với bản thân trong lúc tác chiến mà nói, là rất không tốt.
May mắn Lâm Thanh Diện đã hòa tan toàn bộ khói băng mà anh có thể nhìn thấy, số tuyết tích tụ kia tự nhiên không có thoát được Băng Phách Viên Châu, cuối cùng, hai người bọn họ nhìn thấy ngoài tuyết trắng và đất ra, có một loại thực vật tự nhiên.
Đó là một cây đại thụ rất cao, cây đại thụ này sinh trưởng thật sự quá mạnh mẽ rồi, thân cây rắn chắc vô cùng, cành cây lại tương xứng với nhau, trông rất mảnh, tóm lại giống như một cơ thẻ hoàn mỹ của con người vậy.
Có điều Lâm Thanh Diện với Ô Mộc đều không nói được cái cây này rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng Lâm Thanh Diện vẫn quyết ý đi về phía cái cây này.
Sau đó, Lâm Thanh Diện đã rất hồi hận, mọi chuyện không gì có thể chắc chắn, nêu đi hỏi người ăn xin thì tốt rồi, ông ta dù sao.
là người của địa phương lớn, bát luận nhìn thầy thứ gì, trong lòng đều có tính toán, cũng có thể cho bọn họ một lời góp ý tham khảo rất tốt.
Nhưng Lâm Thanh Diện của lúc này, đã bị sự xuất hiện của rắn phát sáng làm cho ngu muội đầu óc.
Anh kiên quyết không đổi đi về phía cái cây này, bởi vì trên ngọn của cái cây này, có quán một thứ.
Lâm Thanh Diện đè nén tâm trạng kích động của mình lại, nghĩ đó chắc là một con rắn hoa cải hoặc là trúc diệp thanh, nhưng không ngờ, đi tới gần nhìn, vừa hay là rắn phát sáng trong sách của Vương Tiểu Lâm, lập tức phần khích gọi.
Nhưng ngay một giây sau, lại bịt miệng của mình lại, sợ bởi vì sự lớn tiếng của mình, dọa rắn phát sáng chạy mát.
May mắn rắn phát sáng còn đang ngoan ngoãn thè lưỡi ở đó, giống như không có phát hiện hai người Lâm Thanh Diện với Ô Mộc đang lặng lẽ lại gần, cùng lúc này, Ô Mộc đột nhiên khuyu xuống, ở đó không nhúc nhích.
Anh ta biết rõ mình rốt cuộc là một người như nào, bắt luận làm chuyện gì, đều sẽ nắm chặt thời cơ máu chốt nhát của chuyện đó, hiện nay đến giai đoạn máu chốt nhát của Lâm Thanh Diện rồi, anh ta bắt buộc phải bảo đảm không có sai sót gì.
Cúi cơ thể có hơi phát tướng của mình xuống, cần thận quan sát bóng dáng của rắn phát sáng, néu như con rắn đó cả gan dám chạy trốn, anh ta sẽ dùng toàn lực đuổi theo.
Tuy nhiên chuyện khiên hai người bọn họ bắt luận như nào cũng không ngờ tới đã xảy ra.
Nếu như chuyện này Lâm Thanh Diện có dự cảm trước, vậy thì cũng tuyệt đối sẽ không đưa mình vào chỗ chết.
Đây cũng là vì Lâm Thanh Diện đã cả tin thứ trong sách của Vương Tiểu Lâm, quả nhiên cái trên sách, không thể tin hét, chỉ có thể chắt lọc một phần nhỏ làm kiến nghị tham khảo, dù sao, lý luận phải kết hợp với thực tiễn mới được.
Dù sao trải nghiệm của mỗi người là khác nhau, chuyện gặp phải cũng không khác, sự việc thay đổi khó lường, tuyệt đối không thể chỉ nhìn nhận vào máy tình tiết trong sách.
Trước đó Lâm Thanh Diện từng tra đọc trong sách của Vương Tiểu Lâm, rắn phát sáng vốn không có bát kỳ độc tính, chỉ có điều tốc độ kỳ lạ, nhưng không có ngờ rắn phát sáng hôm nay phát hiện không có vội chạy trốn, tuy Lâm Thanh Diện không có tra đọc tư liệu khác, đó chính là rắn phát sáng néu chỉ một mình, vậy thì gặp phải bát kỳ động tĩnh gì, đều sẽ lập tức chạy trồn chui xuống dưới những khối băng kia.
Nhưng nều như nó ở cùng với một cây giết người, vậy thì bắt luận như nào rắn phát sáng cũng sẽ không chạy, nó còn đợi một bữa ăn thịnh soạn.
Nghe nói rắn phát sáng thích nhất ăn vào đêm trăng tròn sáng nhất, như thế, sẽ khiến tu vi của nó tăng mạnh.
Những điều này Lâm Thanh Diện đều không có tìm hiểu tới.
Nhưng không có ngờ sự thiều hụt những kiến thức này, khi Lâm Thanh Diện vừa đi tới thì bị lây leo của cây giết người quần chết rồi.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã đưa ra một quyết định anh minh, anh vội vàng quát Ô Mộc đang đi về phía trước, muốn anh ta đừng đi về phía trước, nều như tiếp tục đi về phía trước, vậy thì ắt sẽ rơi vào kết cục giống như anh, đó chính là bị cây leo của cây giết người quán chết.
Nhưng không ngờ lời nhắc nhở của anh cuối cùng vẫn muộn một bước.
Ô Mộc không biết Lâm Thanh Diện tại sao đột nhiên lớn tiếng nói với mình như vậy, trong lòng đang nghi hoặc hỏi, không cẩn thận bước một bước về phía trước, Lâm Thanh Diện thằm nhíu mày, xem ra lần này Ô Mộc cũng không thoát được rồi.
Quả nhiên cây giết người đó giống như cảm nhận được khí tức của Ô Mộc, lập tức chìa ra một sợi dây leo, quấn lấy cổ chân của Ô Mộc, lập tức khiến Ô Mộc mặt xám như tro, dù sao không có ai cảm tháy mình đột nhiệt bị trói mà không kinh ngạc biến sắc cả.
“Đây rốt cuộc là sao? Trời ạ, tôi tại sao lại bị thứ quỷ này quấn lầy chứ? Thả tôi ra! Trong lòng tôi thật sự quá khó chịu rồi, các người tóm lại phải nói với tôi, tại sao những chuyện kỳ lạ liên tiếp này lại xảy ra trên người Ô Mộc tôi, điều này thật sự quá không công bằng rồi! Tại sao không chia những trải nghiệm kỳ lạ này lên người khác chứ?”
Ô Mộc bị dọa mà càu nhàu, Lâm Thanh Diện lúc này lại tỉnh táo lạ thường, nhưng chỉ ý thức tỉnh táo, căn bản không có chút tác dụng gì!
Cảm nhận được rắn phát sáng đang bò lên trên người mình, Lâm Thanh Diện rất hy vọng rắn phát sáng cắn mình một cái, như thế, coi như tạm thời giải trừ được uy hiếp mà rắn đồng sinh cộng tử tạo cho anh.
Nhưng vừa nghĩ tới bắt buộc phải dùng mật rắn của rắn phát sáng, mới có thể chữa khỏi hoàn toàn, loại độc hiếm của rắn đồng sinh cộng tử, không khỏi kiếm Lâm Thanh Diện giống như một quả bóng da xì hơi, lập tức xẹp xuống.
“Chuyện này đều là họa của tôi, nếu như tôi có thể điều tra sớm hơn thì sẽ không xảy ra sai sót ấu trĩ như này rồi. Nếu chúng ta trước trời tối không thể giải quyết dây leo, vậy thì không cân tới sáng mai, vào đêm nay, chúng ta sẽ bị gai của dây leo từng chút xuyên qua tim rồi.”
Ô Mộc lúc này nhăn nhó mặt mày, nhưng anh ta cũng không hối hận chút nào, sự việc đến nước này anh ta cho dù hồi hận thì có tác dụng gì? Tất cả mọi chuyện không phải là Lâm Thanh Diễn cưỡng ép cho anh ta, mà là sự lựa chọn của anh ta, người đàn ông thực thụ.
Nếu đã làm việc, mắt mạng cũng phải nhận.
“Nói thật, tôi bây giờ thật sự cảm thấy rất buồn, tôi còn chưa có một người phụ nữ! Cũng chưa có kết hôn sinh con thì xảy ra chuyện như này, chuyện này làm sao khiến ba mẹ của tôi chịu được! Lần này thảm rồi, tôi không thể gặp lại ba mẹ của tôi được nữa, hy vọng bọn họ cho rằng tôi lêu lổng, bỏ nhà đi rồi!”
CHƯƠNG 1811: CỨU VIỆN
Lâm Thanh Diện bọn họ bây giờ thật sự là rơi vào tuyết cảnh trước giờ chưa từng có, điều tồi tệ nhát là ba lô của Lâm Thanh Diện rơi ở cách đó không xa, vừa rồi khi dây lao cuồn lấy anh, ba lô đã bay ra.
Hiện nay quả cầu thủy tinh bên trong không thẻ lấy ra, anh cho dù muồn xin sự giúp đỡ của người ăn xin, cũng không thẻ có cách gì, nhìn trông Lâm Thanh Diện bây giờ giống như đi vào một ngõ cụt, không có bát kỳ lối ra đáng tin.
“Chuyện này vẫn có cơ hội thay đổi, mạng sống không tới thời khắc cuối cùng, chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ! Đúng rồi, nghĩ tới một quyển sách tôi trước đây đọc được, tuy không có nhớ hét, nhưng chúng ta chắc có khoảng năm canh giờ, đến lúc đó chúng ta cỉ cần nghĩ cách cắt đứt cây lao thì có thể chạy trồn rồi.”
Ô Mộc không biết Lâm Thanh Diện nói lời này là đang an ủi anh ta hay là đang an ủi bản thân, nhưng bây giờ vạch trần hành vi thiện ý của một người, cho dù hành vi này là nói dối, điều đó có liên quan gì?
Quyển sách Lâm Thanh Diện đọc trước đó, vừa hay miêu tả cảnh ăn đồ ăn vào đêm trăng tròn của rắn phát sáng.
Có điều lúc đó Lâm Thanh Diện nghĩ loại sinh vật như rắn cách anh thật sự quá xa, khi anh tu luyện không dùng tới, cho dù là khi mua đan dược cũng không dùng tới, thật sự là một chút tác dụng cũng không có.
Hiện nay thật sự hồi hận chết rồi, đây thật sự là ứng nghiệm với hai câu nói xưa, khi cần sách hận quá ít, khi bạc đầu hận đọc sách quá trễ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút một, vào lúc Lâm Thanh Diện và Ô Mộc thật sự nghĩ hết mọi cách rồi, thậm chí Ô Mộc còn làm một vài hành vi không thể miêu tả, đó chính là tiểu vào cây cây leo của mình.
Lâm Thanh Diện dùng thút móng tay hơi dài, muốn cứa đứt cây leo, nhưng nghĩ lại, loại dây leo này có thể siết mình càng chặt, căn bản không thể dùng móng tay cứa đứt, nếu không, điều đó cũng quá ly kỳ rồi, căn bản chính là chuyện không thể tin được.
Lâm Thanh Diện thậm chí từng thử dùng răng cắn, nhưng ngoại trừ bị gai đâm vào miệng ra thì không có tác dụng gì, ngược lại đâm đau anh.
“Xem ra nghiệt tôi tạo ra ở kiếp này, thật sự quá nhiều rồi, đến ông trời cũng trừng phạt tôi như vậy, không bằng tôi vẫn là…”
Khi đang nói chuyện, Lâm Thanh Diện phát hiện quần của Ô Mộc ướt một nửa, mượn sự hiểu biết của mình về Ô Mộc, cho dù dao kề trên cổ anh ta, cũng tuyệt đối sẽ không căng thẳng đến mức tiểu ra quân, vậy thì chỉ có một loại khả năng, muốn dùng sự ấm nóng của tiểu nước, kích thích cây leo của cây giết người.
Nhưng không ngờ chiêu này có hiệu quả, nhưng chỉ có một chút hiệu quả, cây leo hơi di chuyển vị trí, nhưng tóm lại không có thay đổi.
“Chúng ta bây giờ đã dùng mọi cách thoát ra, nhưng cây giết người này căn bản không muốn tha cho chúng ta, xem ra chúng ta thật sự là phải bỏ mạng ở đây, tất cả chuyện này đều tại tôi, néu như tôi lúc đó không có chấp lên núi tuyết tìm kiếm rắn phát sáng, sợ rằng những chuyện này sẽ không xảy ra!”
Trong lòng Lâm Thanh Diện lúc này đột nhiên dáy lên suy nghĩ đau thương này, néu như lúc này tay của anh có thẻ hoạt động, nhất định sẽ tát mạnh bản thân hai cái.
Vốn có thể bình an vô sự rời đi, đến lúc đó bản thân chỉ cần chăm sóc tốt cho rắn đồng sinh cộng tử, dù sao tuổi thọ của con rắn đó phải 30 năm, bản thân chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc, hoàn toàn có thể sống thêm 30 năm, nhưng hiện nay anh sợ rằng ngay cả ba canh giờ cũng không thể rồi.
Trời tối rồi, ngôi sao đã xuất hiện, bầu trời giống như bức tranh thủy mặc vẽ trên giấy trắng, ngoài điểm xuyết những ngôi sao màu trắng ra, căn bản không nhìn ra màu sắc gì khác nữa.
Vằng trăng tròn xuất hiện, hơn nữa còn sáng, chiều rõ từng chút biểu cảm kinh sợ trên mặt của Lâm Thanh Diện.
Đột nhiên vào lúc này, Lâm Thanh Diện phát hiện rắn phát sáng đã sinh ra sự thay đổi kỳ lạ, ban đầu trên người nó đều là màu vàng sãm, giống như một con rắn làm từ vàng, chỉ có Lâm Thanh Diện sau khi quan sát ở khoảng cách gần mới phát hiện nó cũng là một con rắn có máu có thịt, có điều động vật máu lạnh, căn bản không có chút tình cảm.
Bây giờ rắn phát sáng đã biến thành rắn màu lam rất ánh sáng rực, vốn trước đó răng nhọn không có độc, bây giờ răng độc của rắn phát sáng trở nên vừa dài vừa nhọn, có lực lượng có thẻ cắn đứt đầu của con người ngay.
Mà lúc này sự thay đổi của cây giết người lại khiến Lâm Thanh Diện và Ô Mộc cùng cảm thầy kinh ngạc, cây giết người trước đó chỉ cao khoảng 2m, nhưng bây giờ gần như đã vươn lên 6m, 6m là khái niệm gì? Ngay cả cây leo trên người nó cũng dài hơn nhiều, kéo Lâm Thanh Diện và Ô Mộc lên không trung.
Lúc này, rắn phát sáng đã bò về phía hai người, không mát bao lâu, Lâm Thanh Diện biết rõ trong lòng, bọn họ sẽ trở thành đồ ăn trong bụng của cây giết người và rắn phát sáng.
Tự dựng nghĩ tới kiếp này, trong lòng thật sự quá không cam tâm, còn chưa có tận tay giết chết Vương lão gia, cũng chưa có đường hoàng đánh bại Giang Vô Địch, nhưng sinh mệnh dần mắt đi thì bản thân rất nhanh sẽ trải nghiệm rồi.
Trong tình thề ngàn cân treo sợi tóc, trên trời đột nhiên xuất hiện một bóng dáng anh hùng phóng khoáng, Lâm Thanh Diện không rõ rốt cuộc là ai, trong lòng rất là nghi hoặc, lẽ nào lúc này còn có người đến cứu mình, tới thật sự quá khéo rồi.
Khi trong lòng lần nữa nhen nhóm ngọn lửa hy vọng, bắt luận là ai, nếu như cứu được Lâm Thanh Diện và Ô Mộc, vậy thì anh nhất định sẽ cảm ơn người đó vô cùng, kêu anh làm trâu làm ngựa cũng không sao.
Khi nhìn rõ diện mạo của người này, vậy mà là sư phụ của anh — Du Ly, Lâm Thanh Diện kích động gọi, gọi tên của sư phụ hết lượt này đến lượt khác.
Phải biết vào đêm trăng tròn, quả thật là thời cơ tốt nhát để rắn phát sáng và cây ăn thịt ăn uống, nhưng cũng vào lúc này, phòng ngự của hai bọn chúng sẽ thấp nhát.
Lâm Thanh Diện cảm thấy sư phụ của mình thật sự là một cứu tỉnh, vất vả tới cứu anh, lẽ nào còn có ai đáng tin hơn sư phụ của anh?
Cô ta một đao chém rắn phát sáng, một kiếm chém cây giết người, đó gọi là anh tư phiêu dật, Lâm Thanh Diện cũng không tự chủ mà giơ ngón cái ở trong lòng.
Du Ly cứu anh ra, Lâm Thanh Diện lập tức ăn mật rắn của rắn phát sáng, nghĩ ngày mai thì có thể trả lại rắn đồng sinh cộng tử cho Vương Tiểu Lâm, cho nên rất vui.
“Sư phụ, người sao lại tìm được tôi thế?”
“Ban đầu khi ở sơn cốc dạy cậu, đối với khí tức trên người cậu thật sự quá quen thuộc rồi, vừa rồi tới đây thì tôi tìm được cậu ngay, vừa hay nhìn thấy cậu đã rơi vào thế khó.”
Lâm Thanh Diện kích động tới mức ngân ngắn nước mắt, không có ngờ mình lại được Du Ly cứu lần nữa.
Nhưng trên người trở về, Lâm Thanh Diện lại phát hiện điều không đúng, đó chính là sư phụ của anh, tuy đã cứu hai người bọn họ, nhưng tâm trạng trông không phải quá tốt.
“Sư phụ, người sao nhìn trông có hơi không vui vậy? Xảy ra chuyện gì, người nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định giúp người xử lý.”
Chuyện khiến Lâm Thanh Diện với Ô Mộc không ngờ tới đã xảy ra rồi, Du Ly đột nhiên rơi nước mắt.
CHƯƠNG 1812: TẠI HỌA.
Lâm Thanh Diện bây giờ rất hối hận khi hỏi Du Ly vần đề này, chuyện này đối với Du Ly mà nói, tuyệt đối tính là một tai họa từ đầu tới cuối.
Còn cô ta bây giờ một câu cũng không muốn nói, hai mắt chan chứa nước mắt, nhìn trông rất đáng thương, Lâm Thanh Diện cảm tháy trái tim của mình đều sắp hòa tan rồi.
“Tôi không biết tại sao sự việc lại phát triển đến bước đó, thật sự không biết mẹ của tôi bây giờ rốt cuộc còn sống trên đời hay.
không, tất cả chuyện này đều là do sự vô năng nhu nhược của tôi tạo thành. Nếu như tôi có đủ thực lực mạnh mẽ thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vần đề như này rồi, đều là tại tôi!”
Trên chặng đường bọn họ xuống núi tuyết, Du Ly bỗng không kìm được mà bật khóc, Du Mộc lúc này cũng mang tâm trạng phức tạp.
Anh ta vừa rồi cũng là người trải qua khảo nghiệm sinh tử, anh ta của lúc này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mọi người thật khổ sở.
Bản thân trước đó còn tưởng người có thực lực cao cường như Du Ly, bắt luận như thế nào cũng sẽ không gặp chuyện phiền lòng, tuy nhiên bây giờ xem ra, những người có thực lực mạnh mẽ như bọn họ mới sẽ bị các loại chuyện phiền muộn bủa vây.
“Du Ly người đừng lo lắng, từ từ nói chuyện này ra đi, nói ra thì sẽ dễ chịu hơn. Chúng tôi cũng có thể lên kế hoạch cho người, xem điểm vần đề rốt cuộc nằm ở đâu, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết, tuyệt đối đừng quá hoảng, như vậy không được ích gì.”
Lâm Thanh Diện an ủi vài câu, nhưng suy nghĩ lại, bản thân an ủi người khác, thật sự quá qua loa rồi, căn bản không có đánh trúng nỗi đau trong lòng của người đó, mà bản thân cũng không có giỏi nói lời an ủi, không khỏi trở nên lúng túng, cười khổ một tiếng.
“Thật ra đạo lý tôi cũng hiểu, nhưng không có ngờ sau khi tôi trở về, vẫn bị loại cảnh tượng đó làm chắn động, không có ai biết khi vừa trở về trong lòng tôi vui mừng cỡ nào, nhìn thấy cảnh tượng tàn ác vô nhân đạo đó, trong lòng tôi tức giận cỡ nào.”
Nghe thây Du Ly nói ra lời như này, trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, néu không sẽ không khiến sư phụ Du Ly của anh lộ ra biểu tình như vậy, toát ra cảm xúc bi thương như vậy, như này không phải là phong cách nhát quán của cô ta.
Nhớ trước đó khi ở trong sơn cốc Du Ly dạy anh, lần nào cũng nho nhã dịu dàng như vậy, đồng thời cũng rất kiên nhẫn dạy anh, thậm chí bao gồm rất nhiều chiêu thức và cách tác chiến.
Những thứ này khiến Lâm Thanh Diện sử dụng cả đời, anh luôn muốn hỏi cảnh giới của Du Ly là gì, nhưng Du Ly luôn không có tiết lộ.
Có điều căn cứ theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, người sư phụ này của anh, sợ rằng đã gần tới đỉnh phong của tu vi.
Anh muốn nói một tiếng cảm ơn với Du Ly, tuy ở trong hoàn cảnh lúc này, lại rất không thích hợp.
Hôm đó sau khi Du Ly trở về, thật sự cảm thấy trời sắp sập xuống rồi, cô ta thử gọi máy lằn tên của ba mẹ, không có ai đi ra đón cô, tâm trạng lập tức rơi vào đáy cốc, còn tưởng người trong nhà không muốn để ý cô ta.
Tuy nhiên cô ta đẩy cửa nhà ra, phát hiện cảnh tượng trong sân, khiến cô ta không khỏi sụp đổ.
Vốn dĩ cảnh tượng hôm đó Du Ly nhìn thầy là như này: đâu đâu cũng là xác người, có thi thể trông chưa có hoàn toàn thối rữa, máu tươi chảy tí tách từng giọt ra đó, nước trong hồ, đều nhuộm thành máu đỏ máu, cảm thầy giống như huyết tương vậy, kết một lớp vảy, bên trên cứ vậy mà đã thu hút rất nhiều ruồi bọ.
Du Ly sụp đổ bật khóc, lúc này dường như nghĩ đến chuyện quan trọng nhát, gọi tên của ba mẹ hét lần này đến lần trước, nhưng cô tìm khắp các gian phòng, cho dù là phòng chứa nước, hoặc phòng đề củi, đều không tìm được thi thể của ba mẹ.
Vậy thì nói rõ một điểm, ba mẹ của cô ta chắc bị người ta bắt đi rồi, ít nhát đây cũng xem như may mắn trong bát hạnh rồi, chết ở trong sân đều là hạ nhân của nhà cô ta.
Ba và mẹ của Du Ly bình thường đối đãi với người làm rất tốt, cho nên trong lúc nguy hiểm, bọn họ đều liều mạng chiến đầu, không có một ai làm rùa rụt cổ, ngày sau nghĩ tới điểm này, Du Ly không khỏi rơi nước mắt.
Nếu có giá trị ràng buộc, vậy thì tạm thời chắc sẽ không xảy ra nguy hiểm tới tính mạng.
Du Ly thử hỏi những gia tộc có quan hệ tốt với nhà mình, muồn biết chuyện này rốt cuộc là ai làm, nhưng không có ngờ, những bạn bè vốn thân thiết với ba hoặc mẹ, đều đóng chặt cửa nhà, bắt luận như thế nào cũng nói không có tí quan hệ gì với ba của Du Ly, sự nóng lạnh của thói đời khiến Du Ly chịu uất ức.
“Nếu như có một ngày tôi có thể tra rõ rốt cuộc là ai làm, vậy thì tôi nhát định khiến kẻ đó nhận sự trừng phạt tàn khốc nhát trên thế gian này!”
Du Ly ở trên nền tuyệt suy sụp khóc to, Lâm Thanh Diện lúc này ôm Du Ly vào trong lòng mình, mắt cũng không khỏi ươn ướt, anh ta nghĩ tới bản thân, bản thân của trước kia, cũng không ít lần chịu khổ, vốn nghĩ cuối cùng cũng có thể sống bình yên dưới ánh mặt trời rồi, lại không có ngờ: đắc tội với ‘Vương lão gia quyền cao chức trọng, tới mức bọn họ ở trong thành trì trước kia, không có chỗ đứng, néều không phải có vài nơi ẩn náu, bọn họ thậm chí ngay cả một chỗ nương thân cũng không tìm được.
Hơn nữa bên Du Ly cũng gặp phải truy sát.
Đây là vấn đề nghiêm trọng nhát hiện nay, Lâm Thanh Diện không chút do dự nói với Du Ly, anh có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô ta, tuy nói có khả năng không bảo vệ được, hôm nay còn nháo ra một trò cười rất lớn, vậy mà để Du Ly đến giải cứu mình.
Có điều Lâm Thanh Diện đã quyết định rồi, néu có người muốn ra tay với Du Ly, vậy bắt buộc phải bước qua xác của anh ta.
Du Ly ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc bi thương, cô ta di chuyền tính cách cương nghị lại can đảm của ba, bắt luận gặp phải khó khăn gì, đều sẽ lặng lẽ nghiền răng nghiền lợi đi tiếp.
Ba người ngay trong đêm quay lại trong thành, bây giờ bọn họ bắt buộc phải chuẩn bị chiến đầu, nhận thêm nhiều đồng minh gia nhập hơn, mới có thể khiến mọi người tiến hành một cách có trật tự, đương nhiên hoạt động chính chính là trả thù, nếu không thể báo được mối thù của Du Ly, báo được mối thù của mình, vậy thì tắt cả mọi chuyện đều không có ý nghĩa gì cả.
Tuy nhiên, cái chờ đón bọn họ lại là một tin xấu, không biết bên Vương Tiểu Lâm nghĩ như nào, vậy mà dám ngang nhiên ra tay với Vương lão gia, nhìn trông chắc là bạo lộ hoàn toàn rồi, nghĩ không bằng liều một ván, néu như có thể dùng mạng của mình đổi lầy mạng của Vương lão gia, vậy thì cũng xứng đáng.
Nhưng không ngờ bên cạnh Vương lão gia có cao nhân, lập tức cứu được Vương lão gia, độc vật kiêu ngạo nhát trong tay anh †a còn chưa xuất chiến thì đều bị một mồi lửa thiêu chết rồi.
“Chúng ta hiện nay không thẻ từ bỏ bát kỳ một người đồng hành nào, Vương Tiểu Lâm tuy làm việc hơi lỗ mãng, nhưng lại là một người tài hiếm có, bắt buộc phải cứu được anh ta.”