Mục lục
Rể Quý Trời Cho - Lâm Thanh Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1033: XEM RA CÁC NGƯỜI CŨNG KHÔNG GIÀU LẮM


“Tú Tú? Cậu cũng tới xem hòa nhạc à? Đúng là trùng hợp nhỉ!” Hứa Bích Hoài cũng ngạc nhiên, mỉm cười nhìn Trịnh Tú Tú trước mặt.


Khi lên cấp ba, Hứa Bích Hoài rất thân với Trịnh Tú Tú, hai người là bạn cùng bàn suốt ba năm, gần như làm gì cũng có nhau.


Nhưng sau khi lên đại học, mỗi người tới một thành phố khác nên cũng dần xa cách. Sau khi Trịnh Tú Tú lên đại học vẫn chưa từng quay về Hồng Thành. Bởi vì Hứa Bích Hoài lấy Lâm Thanh Diện, mấy năm qua cũng không muốn gặp lại bạn học cũ của mình.


Cho nên tính ra, hai người bọn họ đã rất nhiều năm không gặp mặt rồi.


Hứa Bích Hoài rất xúc động, có thể gặp được bạn tốt năm đó ở đây, cũng xem như là duyên phận.


Trịnh Tú Tú cũng thổn thức, chẳng qua trong mắt cô ấy có phần lúng túng nói: “Tớ không đến xem hòa nhạc, tớ chỉ tới đây đi dạo thôi. Bởi vì tớ không có vé nên chỉ có thể đứng ngoài xem.”


Hứa Bích Hoài nghe Trịnh Tú Tú nói vậy bèn nói: “Hay cậu vào chung với bọn mình đi. Đúng lúc chúng ta nhiều năm không gặp, lần này gặp mặt, nhất định phải ôn chuyện với cậu mới được.”


Trịnh Tú Tú vội lắc đầu nói: “Không cần, không cần đâu. Các cậu khó khăn lắm mới lấy được vé xem hòa nhạc này, nếu tớ vào, các cậu lại không vào được.”


Hứa Bích Hoài mỉm cười nói: “Không sao đâu.”


Sau đó cô quay đầu sang nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Dẫn thêm một người vào trong cũng không sao chứ?”


Lâm Thanh Diện mỉm cười trả lời: “Chắc không sao đâu. Hôm nay, lúc anh mới tới, quản lý khách sạn có cho anh số điện thoại của phía tổ chức hòa nhạc, bảo anh có gì cứ gọi qua đó. Lát nữa anh gọi điện thoại xong, chắc là có thể vào đấy.”


Hứa Bích Hoài lập tức cao hứng, đưa luôn Nặc Nặc cho Lâm Thanh Diện, sau đó khoác tay Trịnh Tú Tú.


Trịnh Tú Tú nghe bọn họ nói chuyện lại mờ mịt không hiểu nổi, nghĩ thầm buổi hòa nhạc của các minh tinh lần này lớn như thế, chắc chắn phải quản lý tương đối nghiêm ngặt, cho dù có quen biết người bên trong cũng không thể gọi điện thoại lại dẫn thêm người vào được.


Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang đi tới bên cạnh bọn họ, nói đúng hơn là hai người đi tới chỗ Trịnh Tú Tú.


Cặp đôi này cười giễu cợt, rõ ràng là có phần xem thường Trịnh Tú Tú.


“Ồ, đây chẳng phải là Trịnh Tú Tú sao? Thế nào, cô cũng muốn tới đây xem hòa nhạc à? Nhưng một vé ít nhất cũng phải hơn mười lăm triệu đấy, cô mua nổi sao?” Người phụ nữ nói một câu với giọng điệu rất khó nghe.


Người đàn ông phụ họa theo: “Lan Lan, em đừng nói vậy, không chừng người ta chỉ đi ngang qua thôi. Dù sao cô ta còn đang vội tới nhà hàng rửa bát đĩa.”


Trịnh Tú Tú nghe hai người nói vậy lập tức trầm mặt xuống, hơi tức giận nói: “Không sai, tôi đúng là chỉ đi ngang qua đây, nhưng chuyện này có liên quan gì tới các người chứ?”


“Ha ha, chúng tôi cũng đâu nói là có liên quan tới chúng tôi đâu. Chúng tôi chẳng qua thấy cô thì hỏi một câu thôi, không được sao?” Cô gái được gọi là Lan Lan châm chọc.


Người phụ nữ này tên là Lý Tân Lan, là đồng nghiệp trong công ty Trịnh Tú Tú trước kia, cũng xem như là một lãnh đạo nhỏ. Bởi vì người khác đều nịnh bợ Lý Tân Lan, duy nhất chỉ có Trịnh Tú Tú chưa từng nịnh bợ cô ta, cho nên Lý Tân Lan rất không thích Trịnh Tú Tú.


Mặc dù bây giờ hai người không còn làm chung một công ty, nhưng mỗi lần Lý Tân Lan gặp Trịnh Tú Tú vẫn châm chọc cô ấy.


Mà người đàn ông bên cạnh Lý Tân Lan tên là Tôn Chí Kiệt, là con trai trong một gia đình tương đối giàu có ở Thành phố Y, xem như là một con nhà giàu thế hệ thứ hai.


Sau khi Lý Tân Lan tìm được bạn trai là Tôn Chí Kiệt lại càng kiêu căng. Cộng thêm trong nhà Trịnh Tú Tú xảy ra biến cố, rơi từ trên cao xuống, Lý Tân Lan lại càng xem thường Trịnh Tú Tú.


Hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều nhíu mày nhìn hai người trước mắt, cảm thấy hai người kia thật quá đáng.


“Tú Tú, hai người bọn họ là ai vậy?” Hứa Bích Hoài hỏi một câu.


“Chỉ là một người làm cùng công ty lúc trước thôi, không tính là quá thân quen. Hai người không cần để ý tới bọn họ đâu.” Trịnh Tú Tú vội vàng nói và cảm thấy hơi lúng túng.


Hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đều quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài. Lý Tân Lan thấy Hứa Bích Hoài xinh đẹp như vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ ghen ghét.


Sau đó, cô ta giễu cợt: “Trịnh Tú Tú, hai người này là bạn của cô à? Bọn họ cũng đi ngang qua đây với cô sao? Quả nhiên là người nghèo có số của người nghèo, thậm chí còn chẳng xem hòa nhạc nổi.”


“Tôi cho cô biết, lần này Chí Kiệt đưa tôi đi xem hòa nhạc, còn đặc biệt mua vé Vip cao cấp hơn ba trăm triệu đấy. Chúng tôi có thể ngồi gần sân khấu để xem hòa nhạc. Mà có vài người thậm chí còn chẳng thể nào qua được cổng của buổi hòa nhạc đâu.”


Trịnh Tú Tú thấy hai người bọn họ không chỉ giễu cợt mình, còn nói cả bạn mình, điều này làm cô ấy không nhịn được nữa.


“Lý Tân Lan, mong cô hãy tự trọng một chút đi. Bạn tôi cũng tới xem hòa nhạc, các cô đừng tưởng mình có chút tiền lại hơn người.” Trịnh Tú Tú chán nản nói.


“Ha ha, tôi có thể nói cho cô biết, có tiền là có thể hơn người. Loại người nghèo như các cô vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được niềm vui của kẻ có tiền đâu.” Trịnh Tú Tú đắc ý nói.


Tôn Chí Kiệt ở bên cạnh cũng nói: “Lan Lan, em nói nhiều với bọn họ làm gì. Chúng ta nhanh đi xếp hàng thôi. Nếu không chờ lát nữa buổi hòa nhạc bắt đầu, chúng ta sẽ vào muộn mất.”


Cho dù là vé VIP cao cấp cũng cần xếp hàng vào trong, chỉ có vé VIP cao cấp nhất mới có tư cách vào trong theo lối đi riêng.


“Lại còn phải xếp hạng à? Xem ra các người cũng không tính là giàu lắm.” Lâm Thanh Diện cười nói một câu.


Tôn Chí Kiệt liếc nhìn Lâm Thanh Diện, khinh thường nói: “Ha ha, lẽ nào anh vào trong mà không cần xếp hàng à? Đúng là có người có thể vào mà không cần xếp hàng, nhưng tôi cho anh biết, chỉ có nhân vật lớn cấp cao nhất mới có thể có đãi ngộ như vậy. Một kẻ nghèo hèn như anh còn cố ra vẻ.”


Lâm Thanh Diện có phần cạn lời, không muốn chắp nhặt với kẻ ếch ngồi đáy giếng này.


Hai người Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan cũng khinh thường nhìn ba người, sau đó xoay người sang bên kia xếp hàng.


Trịnh Tú Tú xấu hổ nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nói: “Đều tại tớ mới hại các người bị người ta xem thường theo.”


Hứa Bích Hoài mỉm cười, an ủi: “Không sao. Loại người như vậy không đáng để chúng ta tranh cái làm gì. Cậu cũng đừng để ý tới những lời hai người bọn họ nói. Bọn tớ dẫn cậu gới ghế cao cấp nhất xem hòa nhạc, đến lúc đó cũng để bọn họ hiểu rõ mình rốt cuộc có bản lĩnh thế nào.”


Hứa Bích Hoài nói xong lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện.


Lâm Thanh Diện cũng không do dự, lấy điện thoại ra gọi cho phía tổ chức.


“Chào ngài, xin hỏi ngài là?”


“Tôi là Lâm Thanh Diện.”


“Hóa ra là ngài Lâm ạ, tôi đã nhận được thông báo nói ngài sẽ đến, tôi còn đặc biệt chuẩn bị rượu cho ngài dùng khi xem hòa nhạc đấy.” Người phía tổ chức cung kính nói.


“Bây giờ tôi muốn dẫn thêm một người vào trong, không thành vấn đề chứ?” Lâm Thanh Diện hỏi.


“Không thành vấn đề không thành vấn đề, ngài Lâm muốn dẫn thêm mấy người cũng không có vấn đề gì. Tôi sẽ đi chuẩn bị chỗ cho bạn của ngài Lâm ngay đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK