Mục lục
Rể Quý Trời Cho - Lâm Thanh Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1691: THUẬT PHÁP HÓA GIẢI.


Nhìn thấy Lâm Thanh Diện, Vong Trần đứng dậy, cười nói: “Sơ cấp của bí tịch tôi đã đạt được rồi, Lâm Thanh Diện, cậu xem có muốn ở lại tu luyện cùng tôi không?”


Vong Trần cảm thấy, bây giờ không có chuyện gì có thể so được với việc tu luyện, chỉ cảm thấy học công pháp của bí kíp này, muốn đối phó với phe tà đạo kia không có gì khó khăn.


Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn bí kíp kia lập tức phát sáng.


Lâm Thanh Diện nhớ đến lần đầu tiên mình và Liễu Lâm gặp nhau chính là vì cuốn bí kíp này, chuyện của bí kíp này đã không thể giấu được nữa, chỉ sợ những ngày sau này, người biết được ngày càng nhiều, sẽ gây ra không ít phong ba.


“Chuyện tu luyện là chuyện lớn, tôi cũng muốn cùng ông tu luyện, nhưng chuyện cần phải giải quyết quá nhiều.”


Ở trong một nơi sâu thẳm của Linh Sơn, kết giới trong ngọn núi kia, còn có người thần bí trong đó, những câu đố này Lâm Thanh Diện cần phải giải từng cái một.


Còn về chuyện tu luyện, chỉ cần bí kíp ở trong tay là được, chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài.


Vong Trần khẽ cười nói: “Tôi biết cậu bận, nhưng không bận đến mức không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu, phải cứu con gái là quan trọng nhất, tôi biết, nhưng tu vi của cậu còn chưa tiến được vào trung tâm thành, cũng không có cách nào đi cứu con gái mình, cậu nên học tất cả công pháp trong bí kíp, mới có năng lực kia.”


Đương nhiên Lâm Thanh Diện biết Vong Trần nói gì, nhưng những gì Vong Trần nói không phải là những gì anh nghĩ.


Chỉ cần làm rõ người thần bí trong sâu thẳm Linh Sơn kia là ai, mời người thần bí kia ra trận, muốn đối phó với phe tà đạo đương nhiên sẽ chắc chắn hơn, nhưng việc tu luyện này, bây giờ ngay cả cuốn bí kíp Lâm Thanh Diện còn chưa quen, muốn tu luyện đến mức có thể tương đương với phe tà đạo, vậy thì phải đến ngày tháng năm nào, Lâm Thanh Diện không dám nghĩ tới.


Nhờ vào sức mạnh, sự giúp đỡ của người khác mới là thật, chuyện này suy nghĩ của Lâm Thanh Diện và Vong Trần không giống nhau.


Còn có Dao Trì, có Dao Trì vừa giúp mình thăm dò tin tức, vừa có sự giúp đỡ của mấy người Lăng Vương, Lâm Thanh Diện mới có thể tiến vào trung tâm thành mà không vấp phải sự ngăn cản nào, đây là do ngoại lực.


Đối với Lâm Thanh Diện mà nói, nhờ vào sức mạnh của người khác, sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc mình từng bước tu luyện.


Cứu Nặc Nặc ra, từ lâu đã không còn là việc của một mình Lâm Thanh Diện nữa, mà là mục tiêu của phe chính đạo Thiên Giới.


Điều kiện tiên quyết để đánh bại phe tà đạo nhờ vào thiên phú của Nặc Nặc chính là phải cứu được Nặc Nặc ra, Lâm Thanh Diện tin mục tiêu của mọi người đều giống nhau, nếu như muốn đối phó với phe tà đạo phải để sau, nhưng muốn cứu Nặc Nặc ra không phải là chuyện khó.


Đã một thời gian không có tin tức của Dao Trì, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng lo lắng cho sự an nguy của Nặc Nặc.


Đã khá lâu Dao Trì không xuất hiện rồi, có thể đã có cách cứu Nặc Nặc, tuy tính khả thi của cách nói này rất thấp, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn ôm hy vọng.


Việc anh cần làm bây giờ là làm rõ thân phận của người thần bí kia, kết giới kia nhất định là kiệt tác của người thần bí.


Lâm Thanh Diện nhắc nhở Vong Trần: “Linh Sơn của thành Trung Tâm kia là một nơi tu luyện rất tốt, ông có thể đi đến đó, tôi ở đó không ít thời gian, người thần bí ở Linh Sơn kia, có lẽ ông cũng biết một chút.”


Nghe thấy Lâm Thanh Diện nhắc đến người ở Linh Sơn, Vong Trần không khỏi cau mày: “Cậu cũng biết?”


Nghe thấy Lâm Thanh Diện nhắc đến người ở Linh Sơn, Vong Trần không khỏi cau mày: “Cậu cũng biết?”


Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Vong Trần thở dài: “Cậu đừng nghĩ đến chuyện kia nữa, tôi cũng không biết người kia là ai, biết có người ở sâu trong Linh Sơn, ở đó có người thần bí, nhưng từ trước đến nay không có ai đi vào, người đi vào được đều mất mạng, vì vậy mới trở thành cấm địa, trừ khi người bên trong chủ động đi ra, chúng ta không có năng lực để đi vào.”


Thái độ của Vong Trần khiến mong muốn đi vào bên trong của Lâm Thanh Diện ngày càng lớn, anh không tin là không thể đi vào, cho dù mất mạng cũng phải thử.


Triệu Tuấn có lẽ sẽ có cách, đó là cơ quan chi thuật, xem ra vẫn phải đi đến thành Tiên Linh một chuyến, chỉ có Triệu Tuấn mới hiểu cơ quan chi thuật kia.


Vương Quyền lợi hại như vậy, cũng bó tay trước cơ quan chi thuật kia, nữa là mình.


Trong lòng Lâm Thanh Diện có một linh cảm, trừ Triệu Tuấn, dường như không có ai có thể sống sót ở dưới cơ quan chi thuật kia, Lâm Thanh Diện bị đánh đến mức thần trí không rõ ràng, nếu như không thoát ra đúng lúc, chỉ sợ người chết kia chính là anh.


Trên khuôn mặt Lâm Thanh Diện hiện lên một nụ cười, nói: “Tôi có cách, có một người chắc chắn có thể đi vào được, ông cũng biết.”


“Cơ quan chi thuật?” Vong Trần cau mày, sau đó cười hỏi: “Là tên tiểu tử Triệu Tuấn kia?”


“Không sai, Vương Quyền ở trong cơ quan chi thuật giống như thịt trên thớt, cơ quan chi thuật của anh ta đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi.” Lâm Thanh Diện nhắc đến Triệu Tuấn, trong mắt đều là tia sáng.


Anh chưa từng gặp ai lợi hại như Trệu Tuấn, trên địa cầu, anh đã là vương giả, lúc gặp Triệu Tuấn, phát hiện ra sự thông minh và năng lực của Triệu Tuấn mới là người khiến người khác không theo kịp.


Vong Trần cảm thấy hứng thú, cười haha, nói: “Vậy tôi đi cùng cậu, tôi cũng muốn gặp tên tiểu tử kia.”


Lâm Thanh Diện nhìn về phía căn phòng của Hứa Bích Hoài, khẽ cười nói: “Ông muốn đi cũng được, tôi cũng không có ý định đi một mình.”


Lâm Thanh Diện nói xong, đi thẳng vào trong phòng, Hứa Bích Hoài ưu buồn, không vui, đang đọc sách.


Lâm Thanh Diện: “Sao lại thích đọc sách rồi?”


“Đây là quyển sách mà con gái thích nhất, em phải giữ gìn giúp con bé thật tốt, đợi con bé được cứu ra nhất định sẽ rất vui.”


Lâm Thanh Diện nghe thấy câu nói này, trong lòng chua xót, sau đó chuyển chủ đề.


Nhẹ nhàng cầm lấy tay Hứa Bích Hoài, nói: “Anh dẫn em đi đến nơi anh ở lúc vừa đến Thiên Giới, có đi không”


Hứa Bích Hoài vội vàng hỏi: “Có xa không? Nếu như xa, chúng ta có thể đợi sau khi con gái được cứu ra, dẫn con gái đi cùng.”


“Lần này đi là vì Nặc Nặc, chỉ là muốn đi, anh muốn dẫn theo em để em ở bên cạnh anh.” Lâm Thanh Diện nói, cưng chiều nhìn Hứa Bích Hoài: “Ngày tháng em ở bên cạnh anh không nhiều, anh muốn chỉ cần có cơ hội, anh sẽ không để em ở một mình.”


Hứa Bích Hoài nghe thấy câu này, vội vàng đứng dậy đi thu dọn quần áo, nói muốn đi xem xem, trước đây không có cơ hội ở bên cạnh chăm sóc Lâm Thanh Diện, lần này có cơ hội đi gặp những người anh quen biết, đi xem nơi anh ở cũng không tồi.


Nói xong, lúc trời tối lập tức lên đường, vì không để đám người Đổng Hoa đi tìm người, Lâm Thanh Diện có để lại Mạc Niệm để kết giao với đám người Đổng Hoa Chuyện của y quán không thể chậm trễ, có lang trung ở đó, quán chủ như anh đi muộn một chút cũng không sao Mạc Niệm muốn đi theo, nhưng bất lực vì Lâm Thanh Diện đã căn dặn không thể đi, nhưng vẫn nghe lời, có thể giúp đỡ Lâm Thanh Diện được bao nhiêu thì được, cô ta cũng biết thành Tiên Linh là nơi nào, không nên đi góp vui.


Lúc đi đến thành Tiên Linh, trang nghiêm không giống như cảnh tượng lúc vừa rời đi, tốt hơn nhiều so với trước đây, người trong thành đều nhận ra Lâm Thanh Diện, rất nhanh đã có người đi thông báo cho Triệu Tuấn.


Nhưng không đợi Lâm Thanh Diện đi vào thành, Triệu Tuấn đã dẫn người đi ra trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK