Từ xa Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy Triệu Tuấn đi đến.
Lúc Lâm Thanh Diện đi lên phía trước, Triệu Tuấn nhìn Hứa Bích Hoài, cười hỏi: “Đây là chị dâu đúng không?”
Hứa Bích Hoài cau mày, ánh mắt chuyển qua Lâm Thanh Diện, nói: “Chồng à, anh không giới thiệu sao?”
Mọi người đều cười, sau khi Lâm Thanh Diện giới thiệu xong, cùng với Triệu Tuấn đi vào trong thành.
Vốn dĩ nói là ở trong thành ăn cái gì đó, nhưng bên này chưa có chuẩn bị, bên Vương Phi Dương đã phái người qua, đang ở trong phòng khách, nhìn thấy người nhà họ Vương, Lâm Thanh Diện hỏi: “Sao mọi người lại biết được?”
Thuộc hạ người nhà họ Vương kia cung kính nói: “Thành Tiên Linh này, Lâm công tử là nhân vật phong vân, nếu như không có Lâm công tử, thành Tiên Linh của chúng tôi sẽ không phát triển như thế này, chỉ cần cậu đến đây, sao còn có người không biết được chứ?”
Nghe thấy câu nói này, Triệu Tuấn không vui, nói: “Anh nhìn đi, anh Lâm, thành chủ tôi vẫn ở đây, tôi phát hiện tôi chỉ là bài trí, cho dù anh đã rời khỏi thành Tiên Linh, nhưng người mà mọi người nhớ đến vẫn là anh, thành chủ như tôi, tôi thấy hay là giao nó cho anh đi.”
Lâm Thanh Diện không hề có hứng thú với cái vị trí thành chủ này, anh vội vàng vẫy tay: “Tôi còn kém xa anh, lần này đến đây là có chuyện muốn anh giúp đỡ.”
Triệu Tuấn biết yêu cầu của Lâm Thanh Diện, nhìn thuộc hạ của nhà họ Vương, nói với Lâm Thanh Diện: “Có chuyện lớn gì thì cũng nên để ăn no uống say rồi nói.”
Tên thuộc hạ kia vội vàng nói với Triệu Tuấn: “Ý của thiếu gia nhà chúng tôi là hi vọng thành chủ đi cùng, đúng lúc lần này Lâm công tử trở lại, mọi người có thời gian để tụ tập cùng nhau.”
Triệu Tuấn cười: “Thiếu gia nhà các cậu sao có thể nhớ đến tôi chứ, trừ khi bởi vì Lâm công tử ở đây, gọi Lâm công tử đến, nhân tiện gọi thêm tôi mà thôi.”
Câu này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, sau đó đứng dậy, cùng đi đến Vương phủ.
Bây giờ Vương Kình Thiên không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa, tất cả đều giao cho Vương Phi Dương, sống thoải mái tự tại.
Vương Phi Dương nhận được tin tức của Lâm Thanh Diện, lập tức sắp xếp lại trong phủ bắt đầu chuẩn bị mở tiệc rượu, anh ta muốn cùng Lâm Thanh Diện đi đến Thượng Quận Thiên Đô, nhưng Vương Kình Thiên không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, bây giờ Vương Phi Dương mới là trụ cột của nhà họ Vương, đâu cũng không đi được.
Anh ta ở trong phòng khách, bên ngoài ầm ĩ, nghe nói Lâm Thanh Diện đã đến rồi, Vương Kình Thiên gọi Kim Cương đến.
Trong phòng của Vương Kình Thiên, Kim Cương tùy tiện, nói với Vương Kình Thiên: “Chúng tôi ở bên ngoài đã chuẩn bị để đón tiếp Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đến rồi, mọi người cùng nhau uống một bữa rượu, đã vài ngày không gặp, cũng không biết Thượng Quận Thiên Đô có tốt không.”
Kim Cương đi đến Thượng Quận Thiên Đô, nhưng không muốn đi một mình, không quen với chỗ nhân sinh kia, nếu như Lâm Thanh Diện ở đó, mình đi cùng Lâm Thanh Diện không phải là một chuyện tốt sao.
Vương Kình Thiên nghe thấy câu nói này, trong lòng không vui nói: “Tôi đã buông tay không quan tâm đến chuyện gì nữa, chính là sợ thằng nhóc kia biết được trong nhà có tôi cai quản, nó sẽ đi đến chỗ Lâm Thanh Diện, ở cùng Lâm Thanh Diện.”
Kim Cương không hiểu nói: “Không phải rất tốt sao? Đứa nhỏ biết tiến lên, nếu như ở cùng tên tiểu tử Lâm Thanh Diện kia, tiền đồ vô lượng.”
Đây chỉ là Kim Cương cho là như vậy, Vương Kình Thiên bất mãn nói: “Lời nói của cậu mặc dù có đạo lý, nhưng những việc mà tên tiểu tử Lâm Thanh Diện kia làm, không phải là cậu không biết, chỉ cần không cẩn thận là có thể mất mạng, nếu như Phi Dương đi cùng Lâm Thanh Diện, tôi không biết lúc nào kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi muốn thằng bé sống bình yên ở thành Tiên Linh này.”
Kim Cương cũng là người nhìn Vương Phi Dương trưởng thành, nghe thấy Vương Kình Thiên nói như vậy, cũng cảm thấy đồng cảm, nói: “Đại ca nói không sai, như vậy cũng tốt, mọi người tùy tiện đi đến, có chuyện gì cũng biết, nếu như Lâm Thanh Diện có một ngày trở thành người xuất sắc, có chỗ đứng ở Thiên Giới này, Phi Dương là người anh em tốt của cậu ấy, thằng bé nhất định sẽ được nhắc đến.”
Vương Kình Thiên nghĩ đến kiếm Trảm Tiên của Lâm Thanh Diện, còn có chút không nỡ, nhưng kiếm Trảm Tiên kia ở trong tay ông ta, ông ta cũng không dùng được, nghĩ đến đây, ông ta cũng không tiến hành nữa.
Tốt xấu gì ông ta cũng là trưởng bối, không thể tính toán nhiều với vãn bối như vậy, nghĩ như vậy, nói với Kim Cương: “Không biết lúc nào thì tên tiểu tử Lâm Thanh Diện kia rời đi, đã là Phi Dương chiêu đãi, vậy thì phải chiếu cố thật tốt, không thể để người ta tìm ra sai sót.”
Vương Kình Thiên không ngốc, địa vị của Lâm Thanh Diện ở thành Tiên Linh cũng gần như Triệu Tuấn, người ở thành Tiên Linh nhìn thấy Lâm Thanh Diện giống như nhìn thấy ba mẹ mình vậy, mối quan hệ của Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương tốt, chỉ có lợi mà không có hại.
Kim Cương gật đầu, bảo Vương Kình Thiên đi cùng, đều là người quen, đi uống một cốc cũng tốt, góp vui, ở cùng người trẻ sẽ không quá lạc hậu ở cái xã hội này.
Mà ở phía bên ba con nhà họ Tiền, đã trở về Tiền phủ, cho dù trước đây có rất nhiều ân oán, nhưng Triệu Tuấn đã là thành chủ, cũng không có ý tính toán với bọn họ.
Mặc dù cuộc sống nhà họ Tiền không hung hăng, ngang ngược như trước đây, nhưng cũng xem như được.
Trong lòng Tiền Kỳ vẫn còn ghi hận Lâm Thanh Diện đã phế bỏ tu vi của ông ta, nghe nói Lâm Thanh Diện đến, Tiền Ngũ đang uống hoa tửu cũng bị gọi về.
Về đến phủ đã đi thẳng đến gặp Tiền Kỳ, Tiền Kỳ thấy Tiền Ngũ trở về, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Tên tiểu tử Lâm Thanh Diện kia đã trở về, họ Triệu kia không phải thể chất để tu luyện, bí kíp kia nhất định là ở trong tay Lâm Thanh Diện, mối quan hệ của con và nhà họ Vương khá tốt, con đi tìm Vương Phi Dương, nghĩ cách lấy cuốn bí kíp kia lại cho ba.”
Tiền Ngũ cau mày, không vui nói: “Ba, bây giờ ngày tháng của chúng ta không phải rất tốt sao, sao phải đi nhúng tay vào chuyện của bên kia, Phi Dương chuẩn bị tiệc rượu, cũng gọi con đến, chính là sợ ba bảo con qua gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện, vì vậy con mới từ chối Vương Phi Dương, nhưng bây giờ ba bảo con đi đến, sao con có thể lấy lại được thể diện.”
Thấy Tiền Ngũ như vậy, Tiền Kỳ không định dạy Tiền Ngũ tu luyện, chỉ là lấy được cuốn bí kíp kia, dù tu vi trước đây sẽ không còn gì, nhưng ít nhất có nền tảng tu luyện, ông ta nhất định có thể trở lại như ngày xưa.
Tiền Kỳ tức giận mắng: “Cái loại không có dũng khí này, ba thấy con muốn làm ba tức chết mà, bây giờ thái bình rồi, nhưng tình hình ở Thiên Giới lại không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, nếu như con không có bản lĩnh, có thể chết trong tay người khác bất cứ lúc nào, người làm ba như ta không phải là làm cái gì cũng muốn tốt cho con sao, cho dù không chỉ con tu luyện, nhưng tốt xấu gì con cũng phải lấy cuốn bí kíp kia về cho ta.”
Tiền Ngũ không hiểu nhiều như vậy, ngược lại cảm thấy ba mình nói không đúng.
Người ta không ai có lỗi với ông ta, trong lúc nguy cấp, chính Vương Phi Dương đã ra tay cứu người.
Dựa vào điều này, Tiền Ngũ không thể làm chuyện có lỗi với Vương Phi Dương, Lâm Thanh Diện phế đi tu vi của Tiền Kỳ, cũng là vì muốn tốt cho Tiền Kỳ, tà công kia tu luyện đến cuối, quỷ cũng biết Tiền Kỳ sẽ bị ăn mòn thành cái dạng gì.
Anh ta không còn lời gì để nói: “Con không đi, nếu như ba thích, thì ba tự mình đi đi, đồ quan trọng như cuốn bí kíp kia, cho dù con đi, cũng chưa chắc đã lấy được, Lâm Thanh Diện cũng không phải là đồ ngốc.”
Anh ta nói xong lập tức rời đi, không quan tâm đến Tiền Kỳ, Tiền Kỳ tức đến mức giậm chân, hét lên: “Cái đồ không có dũng khí, ông đây tự đi.”