Mục lục
Rể Quý Trời Cho - Lâm Thanh Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1813: VÔ ĐỊCH


Vương lão gia hiện nay chắc chắn biết, đám Lâm Thanh Diện chuẩn bị ra tay với mình, chỉ có điều ngại thực lực của mình thật sự quá thấp, cho nên luôn ẩn núp, đối với một con cáo già lắm mưu nhiều kế mà nói, tuyệt đối không cho phép tồn tại uy hiếp như vậy.


Lập tức quyết định phải diệt cỏ tận gốc, ông ta là một người lòng dạ độc ác, nếu không phải vì lúc này có việc quấn thân thì ông ta sẽ dồn toàn bộ lực lượng của cả phụ tới đối phó đám Lâm Thanh Diện.


“Nói thật, nếu không phải là bởi vì lực lượng đáng chết này, tôi sớm có thể thoải mái ra tay đối với bọn họ rồi, nhưng không ngờ bây giờ vậy mà bị cỗ lực lượng này tác động, không biết khi nào mới có thể phát huy được tác dụng thật sự của cỗ lực lượng này, người đợi đều sắp vội chết rồi. Nếu bọn họ đều đã nói bản thân là người có tình có nghĩa, vậy thì không bằng thả ra tin tức, nói sáng mai sẽ chém đầu Vương Tiểu Lâm ở trên phó, lầy đó làm gương, đến lúc đó trùm khăn trùm đầu, bên trong cài vào một thề thân, vậy thì xem cá có cắn câu hay không.”


Không thể không nói, kế hoạch này của Vương lão gia thật sự quá độc ác rồi.


Bọn họ chỉ cần mai phục sẵn ở đó thì có thể làm một mẻ khỏe suốt đời, không tốn một binh một tốt thì có thể xử lý xong sự việc, đánh một mả cả đám Lâm Thanh Diện, há không phải là hoàn mỹ?


Hiện nay quyền chủ động của chuyện này nằm trong tay của Vương lão gia, ông ta có thể hàn toàn dựa theo tâm tư của mình mà thiết kế.


Nhưng nếu như Lâm Thanh Diện từ đầu tới cuối ngay cả mặt cũng không ló ra, bèn có thể dùng cảnh tượng xem như là vết nhơ này tới kích thích đám Lâm Thanh Diện.


Dù sao bọn họ ngay cả anh em từng giúp bọn họ cũng không cứu, là người tàn nhẫn, vậy mà dám mở: miệng nói nhân nghĩa đạo đức, cũng không kém ông ta cái gì.


Tính toán kỹ lưỡng như vậy, Vương lão gia không hỗ có thể làm được tới trình độ như ngày hôm nay, có điều ông ta lúc đầu để ngồi lên vị trí này, không ít lần ra tay tàn nhẫn, tất cả mọi người đều cảm thấy Vương lão gia thật sự là một kẻ tay nhuốm đầy máu không hơn không kém.”


Khi tin tức này truyền tới tai của Lâm Thanh Diện, không có ai không rõ, đây khả năng là một cái bẫy, nhưng nếu như bọn họ không đi, nhất định sẽ bị người đời chỉ trích, đến lúc đó, Lâm Thanh Diện cũng không thể đứng ở Thiên Giới.


Du Ly có hơi lo lắng nhìn sang Lâm Thanh Diện, bản thân bây giờ lấy Lâm Thanh Diện làm đứng, nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu, cho dù Lâm Thanh Diện với Ô Mộc cộng thêm cả cô ta, cũng không phải là đối thủ của lượng nhân mã lớn kia, bọn họ hiện nay hoàn toàn chưa đạt tới loại cục diện có thể đánh liều.


Đáng tiếc thời gian không đợi người, nếu như nói rõ người thật sự lên pháp trường là Vương Tiểu Lâm, vậy thì sự việc phải xử lý làm sao?


Lâm Thanh Diện bây giờ ôm đầu của mình, không nói một lời, trong mắt là vẻ mê mang, không có ai nói Lâm Thanh Diện của lúc này nên làm như nào?


Có một khoảnh khắc, Lâm Thanh Diện nghĩ nếu như có thể chuyên tâm nghe lạnh mà người khác đưa ra, vậy thì thật sự là một chuyện quá tốt rồi, không cần tự mình động não, cũng không cần quyết sách tình hình khó nói rõ gì đó.


Cho dù đến bây giờ Vương lão gia vẫn cảm thấy kế hoạch này của mình thật sự quá hoàn hảo, đáng đứng ở trong đống rơm trong địa lao, từ trên cao nhìn xuống Vương Tiểu Lâm.


Con người của ông ta hoặc ít hoặc nhiều là có một chút chứng cưỡng chế, nếu ngày mai người lên pháp trường thật sự là Vương Tiểu Lâm, vậy thì cả sự việc không phải là quá hoàn mỹ.


“Vấn đề tóm lại mà nói không nói, vậy thì bắt buộc phải đưa ra một thay đổi tương ứng, thúc đẩy sự việc phát triển tốt.”


Ở trong địa lao tối tăm, Vương lão gia cười ha hả, Vương Tiểu Lâm cuốn người ở trong góc, nhìn trông có hơi xơ xác.


“Cậu cảm thấy lũ đồng đội phế vật đó của cậu liệu có tới cứu cậu không? Nghe nói các cậu còn chuẩn bị cùng nhau lật đồ tôi phải không? Tôi nói cho cậu biết chuyện này là không thẻ, điều này hoàn toàn là cậu đang sỉ tâm mộng tưởng, sức thống trị của tôi ở nơi này, tuyệt đối vượt ra sự tưởng tượng của các cậu, nếu không, mặt mũi của tôi đâu cần cậu làm rõ, Vương lão gia tôi là thần mãi mãi của các cậu!”


Vương Tiểu Lâm lườm ông ta, anh ta của lúc này đã không muốn tiếp tục nói bất kỳ lời nào, trong lòng nghĩ, nếu như Lâm Thanh Diện trước đó sau khi tỉnh lại đọc lời nhắn của anh ta, vậy thì cũng nhất định rõ chuyện mà mình muốn làm tiếp theo.


Anh ta không cần thiết vì một người sắp chết mà lôi cả bản thân vào.


Nếu anh ta không có hoàn toàn kế hoạch ám sát đã chuẩn bị sẵn từ trước, vậy thì không cần lo cho an nguy của anh ta.


Sống chết có số, phú quý do trời. Mọi người đối với sự phát triển của sự việc này, tất nhiên là có một chút tâm lý chuẩn bị, cho nên Vương Tiểu Lâm một chút cũng không hồi hận.


Ngày hôm sau Vương lão gia đã sắp xếp một người thế thân.


Thế thân này trông rất giống Vương Tiểu Lâm, ít nhất thể hình giống, mà gương mặt bởi vì bị do khăn trùm đầu, căn bản không nhìn rõ, Lâm Thanh Diện với Ô Mộc hiện nay đã dễ dàng ở trong đám đông quan sát, mà Du Ly mai phục ở nơi hành hình.


Trước đó Lâm Thanh Diện cũng đã thương lượng với hai người Ô Mộc rốt cuộc có nên cứu hay không, bọn họ nhát trí để Lâm Thanh Diện đưa ra chủ ý, dù sao chỉ có anh mới có thể quyết định chuyện này nên làm như nào.


Vì thế Lâm Thanh Diện liền kiên quyết với suy nghĩ trong lòng mình, đó chính là bất luận như thế nào cũng phải bảo đảm Vương Tiểu Lâm còn sống, phải cứu được anh ta.


Cho nên bọn họ hiện nay, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm phía trước, nếu Vương Tiểu Lâm xuất hiện ở đây, vậy thì bọn họ sẽ xuất hiện đón địch.


Lâm Thanh Diện cũng không phải không có nghĩ cách, đó chính là lấy tốc độ sét đánh ngang tia thực hiện chiến thuật tia chớp, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, công kích đến tay sai và người bảo vệ bên cạnh, như thề thì có thể vào lúc tất cả mọi người chưa kịp phản kháng, cứu được Vương Tiểu Lâm ra.


Tuy không có ngờ sự việc lại phát triển đến mức không như ý người như này…


Ba người Lâm Thanh Diện dựa theo kế hoạch kế hoạch đặt ra mà siết tới, những tay sai duy trì trị an kia cũng đứng ra, triển khai chiến đấu kịch liệt với đám Lâm Thanh Diện.


Tốn sức chín sâu hai hổ, Lâm Thanh Diện bọn họ cuối cùng cũng đến bên cạnh ‘Vương Tiểu Lâm’ tuy nhiên khi bọn họ vạch khăn trùm đầu lại phát hiện không đúng.


Anh thầm mắng một tiếng trong lòng, mẹ kiếp tên Vương lão gia này thật sự là một tên chó chết, vậy mà dùng một tên chết thay tới đổi cho Vương Tiểu Lâm, không dám nói thật, điều này đối với bọn họ mà nói, là một loại sỉ nhục, càng là giẫm đạp lên IQ của bên mình.


Lúc này Vương lão gia dẫn rất nhiều tay sai của mình tới, giống như là muốn tóm gọn một mẻ đám Lâm Thanh Diện và Ô Mộc, thầy dáng vẻ còn muốn phản kháng của bọn họ, Vương lão gia cười ha hả.


“Lẽ nào ba người còn định phản kháng tôi sao, nói thật cho cậu biết, nơi này đã bị chúng tôi bao vây tới một giọt nước cũng không lọt rồi, giống như một chiếc thùng sắt vậy, cậu néu như có thể đi ra, vậy thật sự lạ quá rồi, lên cho tôi, nhất định phải bắt sống bọn họ!


Vương lão gia hạ lệnh, đám Lâm Thanh Diện cũng trưng ra tư thế chiến đấu, sau khi chiến đấu kịch liệt một phen, ba người Lâm Thanh Diện vậy mà bị bắt rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK