Chúc các em một cuối tuần hạnh phúc, vui vẻ bên người thân.
Thần Phong bị người phụ nữ nhỏ trong lòng khơi dậy dục vọng, trong lúc hai người hôn nhau đắm đuối đột nhiên anh buông đôi môi phiếm hồng của Chung Hân ra, ánh mắt thâm tình nhìn sâu vào mắt cô, anh chưa từng cảm nhận hạnh phúc khi có được cô bên cạnh như bây giờ, không biết từ lúc nào một Thần Phong cao ngạo như anh, đã nằm gọn trong lòng bàn tay của cô, tâm tình của anh bị hành động cảm xúc của cô thao túng một cách triệt để.
Lúc này Thần Phong mới hiểu vì sao Tần Gia Uy và Cao Trí nhắc nhở anh, chắc có lẽ họ cũng đã từng yêu, yêu một người phụ nữ đến chết đi sống lại.
Nghĩ đến đây ánh mắt thâm sâu của Thần Phong chợt hiện lên tia trìu mến, anh yêu thương ôm chặt Chung Hân vào lòng, để gương mặt thanh tú của cô, ở ngay vị trí trái tim anh.
- Hân Nhi, em có biết không?
Em chính là nhịp đập của trái tim anh, nếu không có em bên cạnh, trái tim anh sẽ không còn nhịp đập.
Thần Phong nói xong anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Chung Hân một nụ hôn nhẹ, mùi hương hoa Dạ Lý Hương toả ra từ mái tóc dài mềm mại của cô, xông thẳng vào mũi của Thần Phong khiến trái tim anh tổn thức.
Chung Hân bất giác siết chặt vong eo mạnh mẽ của Thần Phong, cô biết, cô biết anh yêu cô.
Hai người giữ nguyên tư thế âu yếm này, đến khi chiếc đồng hồ trên cổ tay của Thần Phong phát ra âm thanh.
"Tít.....tít...."
Đột nhiên Thần Phong buông Chung Hân ra, anh nhìn cô cất giọng ấm áp.
- Hân Nhi, chúng ta về Lãnh gia.
Chung Hân kinh ngạc nhìn anh.
- Về Lãnh gia, để làm gì?
Thần Phong nở một nụ cười thần bí, anh thuận tay cầm lấy áo khoác mặc vào cho cô.
Bàn tay ấm áp nắm chặt tay Chung Hân bước ra khỏi cửa ngân hàng Mạnh Thị, giống như anh sợ nếu mình buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, Chung Hân sẽ bị lạc mất trong đám đông người xa lạ.
Hứa Thừa Anh đứng bên hông chiếc xe BMW màu đen đang hiện ngang đậu trước cửa ngân hàng Mạnh Thị, vừa nhìn thấy Thần Phong và Chung Hân anh liền cung kính cúi đầu chào rồi mở cửa cho Thần Phong và Chung Hân.
Sau khi ngồi vào trong xe, đột nhiên giọng nói mang theo sự huyền bí của Thần Phong vang lên khiến Chung Hân nghi ngờ.
- Anh đưa em đến Lãnh gia xem kịch vui.
- Xem kịch vui?
Chung Hân nhìn Thần Phong thắc mắc hỏi, anh nói như vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ kế hoạch ly gián của cô đã thành công.
Tại ngôi biệt thự của Lãnh Gia, Thái Thịnh và Triệu Nhàn đang giận dữ cãi nhau.
- Thái Thịnh, ông làm như vậy là ý gì?
Tại sao lại đột nhiên bán hết cổ phần của Lãnh Thị?
Ông định một mình ôm tiền bỏ trốn hay sao?
Triệu Nhàn không thể nào tin nổi, vì sợ Chung Hân giở trò nên bà đã đem cổ phần thuộc về bà sang qua tên của Thái Thịnh.
Thái Thịnh vừa nghe bên ngoài phong phanh có tin đồn, Lãnh Thị bị cảnh sát theo dõi trong lòng lo lắng.
Thật ra trước đây ông đã từng ăn chặn Lãnh Thị, những công trình hợp tác với chính phủ đều bị Thái Thịnh lén lúc cho người hạ giá xuống trong sổ sách, số tiền chênh lệch đều được ông bỏ túi riêng.
- Phải, tôi đã mua vé máy bay, sáng mai sẽ rời khỏi Thành Phố X.
Thái Thịnh nói với giọng hùng hồn, ông đã vì hai mẹ con bà nên làm mọi việc, kể cả người bạn thân Lãnh Minh ông cũng bán rẽ.
Triệu Nhàn nghe Thái Thịnh nói vậy, trong lòng tức đến mặt đỏ tía tai.
- Ông.....ông.......
Ông không thể phủi tay một cái là bỏ đi, vậy còn Đồng Đồng và tôi thì sao?
Sau khi bà biết được Thần Phong đã giở trò, những giấy tờ bà ký trước đây không phải là cầm cố tài sản mà là giấy tờ mua bán.
Thần Phong đã cho người sang tên những tài sản thuộc về quyền sỡ hữư của bà và Đồng Đồng vào tên của Chung Hân.
Bà biết mình đã bị Thần Phong chơi xỏ.
- Sao không thể!
Đồng Đồng?
Nó đâu phải là con gái của tôi, đến giờ phút này mà bà còn muốn gạt tôi nữa sao?
Thái Thịnh giận dữ nói, vừa nói ông vừa bước thẳng qua người của Triệu Nhàn.
Triệu Nhàn nhìn thấy thái độ của ông, bà vươn tay giữ chặt tay ông giải thích.
- Thịnh, Đồng Đồng quả thật là con gái ruột của ông, ông hãy tin tôi.
Thật ra Triệu Nhàn không yêu Thái Thịnh nhưng hiện tại Thái Thịnh là đường sống duy nhất của mẹ con bà.
Lần này Thái Thịnh đã không còn kiên nhẫn, ông vung tay hất Triệu Nhàn ra khiến thân thể của bà ngã về phía sau đập đầu vào cạnh bàn.
"Ahhhhhhh....."
- Máu!
Thái Thịnh ông thật độc ác, nếu ông đã không nể tình vậy thì đừng trách tôi.
Triệu Nhàn nói xong bà cầm lấy con dao gọt trái cây sắc bén trên bàn, xông tới người của Thái Thịnh.
Muốn ôm tiền của bà cao bay xa chạy hả, đừng có hòng.
Thái Thịnh không ngờ Triệu Nhàn lại làm như vậy, ông vươn tay giữ chặt cổ tay bà lúc này đang cầm con dao nhọn dùng sức nhấm thẳng vào vị trí trái tim ông.
Sau một hồi dằng co, Thái Thịnh dùng hết sức xô Triệu Nhàn ra, trong tình thế bất thình lình Triệu Nhàn ngã xuống mặt đất, con dao nhọn hoắt vô tình đâm thẳng vào bụng của bà chảy rất nhiều máu.
Triệu Nhàn hoảng hốt tay vịnh vào miệng vết thương, mắt trợn trừng trợn trạo nhìn Thái Thịnh trong vẻ khó tin.
Lãnh Đồng vừa từ chi nhánh thẫm mỹ trở về, cô vừa được thông báo mấy cửa hàng thẫm Mỹ thuộc về quyền sỡ hữu của cô đã bán cho người khác.
Lãnh Đồng tức giận cãi nhau với bọn họ, cô với một bụng đầy tức giận quay trở về Lãnh gia tìm mẹ hỏi cho ra lẽ.
Vừa bước vào cửa Lãnh Đồng nhìn thấy Thái Thịnh với thần sắc kinh hãi, đứng nhìn Triệu Nhàn lúc này đã bị thương nặng nằm thoi thóp dưới mặt đất, Lãnh Đồng hốt hoảng tòan thân run rẩy, cô nhìn xung quanh không biết phải làm sao, ánh mắt hãi hùng vừa nhìn thấy một khẩu súng được ba cô Lãnh Minh trưng bày trong tủ kính. Lãnh Đồng không nghĩ ngợi chạy tới mở tủ kính ra, Lãnh Đồng cảm giác lạnh cả sống lưng khi bàn tay trắng nõn vừa chạm vào khẩu súng lạnh lẽo kia.
Thái Thịnh nhìn thấy Triệu Nhàn bị mình làm trọng thương, trong lòng ông đau như dao cắt, tuy ông muốn rời khỏi bà nhưng lúc nào trong trái tim ông cũng yêu bà.
Thái Thịnh lo lắng bước tới ánh mắt đau lòng khiến Triệu Nhàn siêu lòng, bà biết Thái Thịnh yêu bà nếu không gì vậy bà cũng sẽ không lợi dụng ông bấy nhiêu năm.
Nhìn vào ánh mắt đau thương của ông, bà biết ông không cố tình, lúc này Triệu Nhàn mới biết đối với ông, bà cũng có tình cảm.
Thái Thịnh khom người tay định rút con dao đang ghim vào bụng của bà ra, nhưng thật không ngờ Lãnh Đồng lại nghĩ Thái Thịnh muốn giết mẹ của mình.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Đồng quẩn trí tay bất giác ấn mạnh vào cò súng.
"Pằng........"
Lãnh Đồng vừa bắn ra phát súng đầu tiên, toàn thân cô run rẩy đứng chết lặng tại chỗ.
Viên đạn chính xác bắn vào lưng của Thái Thịnh, ông kinh hãi xoay người lại, đập vào mắt ông chính là gương mặt kinh hãi của Lãnh Đồng.
Triệu Nhàn nhìn thấy một màn cốt nhục tương tàn, bà đau lòng nói.
-Đồng Đồng, con không được làm hại đến ông ta.
Bà không muốn con gái của bà, phải mang trong mình tội danh giết ba.
Trong lúc này từ ngoài cửa Thần Phong nắm tay Chung Hân hiên ngang bước vào.