❤️
Chung Hân của trước đây càng đằm thắm càng yêu kiều bấy nhiêu, thì Chung Hân của hiện tại lại càng kiên cường, càng lạnh nhạt.
Cặp mắt to tròn khi nhìn anh đã không còn sự nhớ nhung mong mỏi của trước đây.
Nhận ra điều này Thần Phong càng ghét bản thân, đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn.
Đã khiến cô chịu nhiều uất ức.
Từ lúc nhìn thấy bàn tay anh bị thương đến giờ Chung Hân không nói lời nào, một câu quan tâm thông thường cô cũng không muốn ban cho anh.
Chung Hân ném cho anh ánh nhìn lãnh đạm rồi xoay người rời đi, cô muốn đích thân giết anh để trả thù cho ba cô, nhưng vừa nhìn thấy anh bị chút tổn thương thì trái tim cô như bị ai đó bóp nát.
Cô không nhu nhược yếu đuối đến nổi, nhận lấy tình yêu Thần Phong bố thí cho cô.
Vừa nhìn thấy Chung Hân định xoay người rời đi, Thần Phong liền xông tới, bàn tay nhuộm đầy máu vươn tới chụp lấy cổ tay của Chung Hân chặn cô lại.
- Hân Nhi, em nghe anh giải thích.
Giọng nói mang theo sự đau lòng của Thần Phong vang lên, anh biết cô hận anh, hiểu lầm đến anh, dù phải trả mọi giá anh cũng muốn nói cho cô biết sự thật, để cô hiểu rõ nỗi lòng của anh.
Đột nhiên Chung Hân dừng bước, từ từ xoay người lại nhìn thẳng vào mặt của Thần Phong nói với giọng tức giận.
- Giải thích?
Nếu anh thật sự muốn giải thích, tại sao phải đợi đến ba tháng sau mới tìm đến tôi để giải thích?
Chung Hân nở một nụ cười chế nhạo, cô biết với năng lực của anh nếu muốn biết tung tích của cô thì sẽ tìm được, tại sao mấy tháng nay anh không tìm đến cô.
Mỗi ngày cô ở trong biệt thự của Ngạo Thiên tuy trong lòng tự nhủ mình đã chết tâm với anh, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại hy vọng anh đến tìm cô mang cô trở về biệt thự Thần Viên.
Nhưng mỗi ngày trôi qua đều khiến cô đau lòng trong sự tuyệt vọng.
Thần Phong nghe Chung Hân nói vậy trong lòng thật muốn nói với cô rằng, anh rất muốn, rất muốn tìm em để giải thích, để nói với em rằng anh yêu em.
Nhưng đúng như câu lực bất tòng tâm, anh thật bất lực đến tận thời điểm của mấy hôm trước anh mới có thể bước xuống được giường.
Lời nói đã đến mép môi nhưng không biết vì sao lại đông cứng không thể thốt ra khỏi miệng.
Chung Hân nhìn thấy ánh mắt khó xử của Thần Phong, liền nghĩ mình đã nói trúng tim đen của anh.
Trong lòng càng thêm chua xót, từ trước tới giờ trong lòng anh không có chỗ dành riêng cho cô.
Ánh mắt của Chung Hân lúc này đã hiện lên một tầng sương mỏng, cô cất giọng xem thường.
-Được vậy bây giờ anh hãy giải thích đi!
Thần Phong nhìn cô do dự một chút lời nói đến mép môi nhưng anh lưỡng lự, không biết nói như thế nào cho cô hiểu.
Đột nhiên Chung Hân cất giọng khinh thường.
- Anh định giải thích với tôi như thế nào?
Hay anh sẽ nói, nếu anh biết em là Lãnh Thiên Hân anh sẽ không khiến tay em bị thương, sẽ không khiến mắt em không nhìn thấy, sẽ không thốt ra những lời khiến em cảm thấy nhục nhã, sẽ không hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim em.
Chung Hân nói ra những lời này trong lòng cố gắng kiềm chế, không để một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt tái xanh của mình.
Thân thể của Thần Phong cứng đờ khi nghe Chung Hân nói ra những lời, khiến con tim đang đập của anh nhói đau.
Anh mở to mắt nhìn cô, anh không ngờ mình lại khiến cô bị tổn thương sâu sắc đến như vậy.
- Ha ha........
Đột nhiên Chung Hân cười lạnh, nụ cười châm biếm như một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim anh.
- À còn một điều nữa, anh đã lỡ tay giết chết ba em.
Khi nói ra câu này một giọt nước mắt trong suốt vô tình lăn xuống gò má của cô.
Thần Phong nhìn thấy giọt nước mắt đau lòng cùng với sự căm hận tỏa ra từ trong ánh mắt của Chung Hân, toàn thân anh chết lặng.
Kỳ thật khi Chung Hân ở bên cạnh anh cô đã khóc vô số lần, nhưng không biết vì sao lúc này giọt nước mắt của cô lại khiến anh đau đau đến không chịu nỗi.
Thần Phong mày đã làm gì?
Mày đã khiến người phụ nữ mày yêu thương nhất, hận mày đến tận xương tuỷ.
- Hân Nhi, không phải như em nghĩ đâu.
Anh yêu em, người anh yêu chính là Chung Hân em, không phải là Lãnh Thiên Hân.
Lúc đầu anh cứ ngỡ người anh yêu là Thiên Hân, cho đến khi em xuất hiện đã khiến trái tim anh rung động, rung động vì sự quật cường, sự nhẫn nại, sự nhịn nhục, sự chịu đựng của em.
Sau khi anh ký tên vào tờ giấy ly hôn anh mới nhận ra người anh yêu là em, lúc đó anh rất sợ, sợ mình sẽ mất đi em vĩnh viễn.
Sau khi em rời khỏi anh cho người điều tra, lúc đó anh mới biết thân phận thật sự của em.
Ánh mắt thâm thúy của Thần Phong nhìn sâu vào mắt cô, nói ra lời từ tận đáy lòng của mình.
Chung Hân ngây người nhìn anh, là anh nói thật sao?
Anh yêu cô, cô đã chờ anh nói câu này từ lâu.
Nhưng đã quá muộn, anh đã giết chết người thân duy nhất của cô.
Cô và anh từ lúc mới bắt đầu đã sai, cho đến bây giờ càng sai hơn.
Cô không thể để mình chìm vào một con đường không thể siêu thoát, sống với sự áy náy dằng vặc cả đời.
Chung Hân vươn tay đẩy bàn tay đầy máu đang nắm chặt cổ tay cô ra, nhưng sức lực của Thần Phong thật khiếp người dù cô có dùng bao nhiêu sức cũng không thể lay chuyển được anh.
Đổi lại với sự chống cự của Chung Hân chính là sự lưu manh của Thần Phong, anh dùng sức kéo cô một cái, thân hình mảnh mai bất ngờ nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh.
Chung Hân còn chưa kịp phản ứng đôi môi đầy đặn đã bị anh ngang nhiên dùng môi chặn lại.
Bàn tay mạnh mẽ của Thần Phong lúc này đang giữ chặt eo cô không cho cô cơ hội để nhúc nhích.
Vào lúc môi anh chạm vào môi cô, hai thân thể như chạm vào mạch điện phát ra tia lửa, khiến chút ít lý trí còn sót lại trong người anh dường như tan thành mây khói.
Thần Phong dùng đầu lưỡi của mình tách đôi môi mềm mại kia ra, Chung Hân vẫn còn ý thức được mình và anh không thể nào, cô dùng sức cắn chặt răng không cho anh tiến vào.
Bàn tay mạnh mẽ của Thần Phong bóp một cái vào bên eo cô, anh biết Chung Hân rất sợ nhột.
Quả như dự đoán của anh, Chung Hân lập tức ngọ nguậy thân thể của mình, cũng vì hành động này của anh đã khiến Chung Hân vô thức hé môi ra.
Thần Phong nhân cơ hội này đưa đầu lưỡi của mình sâu vào trong khoang miệng của cô, anh dịu dàng thâm dò bên trong mút lấy mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô.
Mùi hương thơm ngọt của loài hoa Dạ Lý Hương xông thẳng vào mũi anh khiến đầu óc của Thần Phong rối loạn.
Mùi hương quen thuộc của Thần Phong cùng với mùi cigar nồng nặc như bùa mê khiến đầu óc của Chung Hân không còn ý thức, trong lòng cô chỉ biết trái tim mình chỉ muốn có được anh.
Hai người hôn nhau đắm đuối cảm giác như trên thế gian này chỉ còn lại tình yêu của hai người.
Nụ hôn thâm tình dịu dàng từ từ chuyển sang cuồng nhiệt, không biết từ lúc nào hai tay Chung Hân đã choàng qua eo anh.
Cô ôm anh thật chặt hai thân thể hoà huyện vào nhau biến thành một thể.
Trong lòng Thần Phong bất đầu dâng lên từng cơn sóng của dục vọng, anh buông đôi môi cô ra bàn tay to lớn vươn lên sờ vào gương mặt gầy gò của cô.
Lúc này gương mặt của hai người gần nhau trong gang tấc, trán chạm vào nhau, hơi thở nóng ran mang theo hương vị của cigar phà thẳng vào mặt của Chung Hân.
Chung Hân như bị anh thôi miên chỉ biết đứng yên đó mở to mắt nhìn anh, đột nhiên Thần Phong khom tới nói nhỏ điều gì đó vào trong tai cô.
Lời nói của Thần Phong khiến Chung Hân sững người, toàn thân cô run rẩy lập tức đẩy anh ra nhìn anh trong vẻ khó tin.
Chung Hân vừa định nói gì đó chợt nhìn thấy từ xa xa có một người đàn ông đang lén lút nhìn hai người.
Cô lui mình về phía sau ánh mắt giận dữ nhìn Thần Phong, người đàn ông này lúc nào cũng làm theo ý của mình mặc kệ cảm nhận của người khác.
- Quá muộn rồi.
Anh có biết không, nếu lúc trước anh nói với tôi những lời này chắc có lẽ tôi sẽ như một con ngốc vui mừng nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt và nói với anh rằng ' Phong em cũng yêu anh'.
Nhưng Chung Hân của bây giờ không phải là một đứa ngu muội của trước đây, chỉ vì lời ngon tiếng ngọt của anh mà tin ngay.
Tôi nói cho anh biết anh và tôi không thể nào, vì tôi......
Lời Chung Hân còn chưa dứt câu, đột nhiên giọng nói của Ngạo Thiên vang lên từ phía sau.
- Vì Hân Hân đã là người phụ nữ của Ngạo Thiên tôi.