Cô nhìn thấy Thần Phong đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí ghế sau, Chung Hân nhìn Hứa Thừa Anh lúc này đã mở cửa xe sẵn chờ cô.
Chung Hân không biết vì sao Thần Phong đột nhiên nổi giận thay đổi thái độ đối với cô đến 360 độ, vừa rồi cô có thể cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của anh, nhưng không biết vì sao bay giờ lại tỏ ra xa cách tận chân trời xa xăm.
Chung Hân thở dài khó hiểu, tay ôm quyển nhạc phổ trong lòng khom người ngồi vào trong xe, vừa ngồi vào trong Chung Hân liền đảo cặp mắt nhanh qua gương mặt cường nghị của Thần Phong lúc này nhìn vào thật lạnh lùng.
Thần Phong hơi khó chịu nhíu mày, sắc mặt không tốt sát khí tỏa ra từ trên người Thần Phong làm Chung Hân bất giác rùng mình nép sát vào cửa xe không dám đến gần anh.
Tuy ngoài mặt Thần Phong không hề chú ý đến Chung Hân, nhưng từng cử chỉ của cô đều lọt vào trong đôi mắt sắc bén của anh.
Hơi thở Thần Phong trở nên nặng nề, cảm giác không thoải mái về thái độ xa cách của Chung Hân, càng khiến tâm tình của Thần Phong tồi tệ hơn.
- Anh đưa tôi về trước có được không?
Giọng nói khe khẽ của Chung Hân vang lên bên tai Thần Phong, chờ mãi Chung Hân vẫn không thấy Hứa Thừa Anh khởi động xe cô liền nhìn Thần Phong lên tiếng.
- Phong, anh nghe tôi nói gì không?
Lúc này Thần Phong mới chịu quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt có phần lạnh nhạt.
- Em là đang nói chuyện với tôi?
Thần Phong lạnh lùng buông ra một câu khiến Chung Hân tức muốn học máu.
- Phong, anh đưa tôi về nhà trước có được không?
Chung Hân lập lại lời nói của mình với giọng miễn cưỡng, người đàn ông này thật khó hiểu, một phút trước còn tỏ ra dịu dàng quan tâm vậy mà bây giờ lại trở về dáng vẻ lạnh lùng đáng ghét của trước đây.
Thần Phong không quan tâm đến lời nói của Chung Hân, anh hơi khó chịu nâng cổ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ mặt tròn màu bạc, đã đến giờ hẹn với Tần Gia Uy.
Vừa cử động Thần Phong liền cảm giác được bả vai đau buốt hai đầu lông mày bất giác câu lại, cho dù anh là một người trải qua huấn luyện đặc biệt để ứng phó với tình huống nguy hiểm vừa rồi, nhưng thân thể bị va chạm mạnh còn phải bảo vệ cho Chung Hân nên phần vai đập mạnh xuống mặt đất, không tránh khỏi bị tổn thương đau đớn vô cùng, nhưng ngoài mặt Thần Phong không hề lộ ra việc mình bị nội thương chỉ âm thầm chịu đựng một mình.
Ở tại vị trí của anh chuyện bị truy sát xảy ra thường xuyên như cơm bữa, nhưng việc Thủ lĩnh Hội Thần Hoa bị thương là chuyện tuyệt mật, ngoài thuộc hạ cận thân của anh ra không ai được biết.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu bang phái lớn nhỏ chờ đợi Thần Phong sơ sót, liền thừa dịp công kích anh, công kích Hội Thần Hoa.
- Thừa Anh, đến khách sạn The Palm.
- Dạ
Hứa Thừa Anh cung kính đáp lại, xe lập tức lăn bánh tiến về hướng trung tâm của thành phố X.
- Đến khách sạn để làm gì?
Chung Hân thắc mắc hỏi, tuy cô không bị thương vì được Thần Phong bảo vệ, nhưng vừa rồi vì va chạm mạnh xuống mặt đất nên cảm thấy tòan thân ê ẩm chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Tôi có chuyện quan trọng cần phải xử lý, xong chuyện tôi sẽ đưa em về.
Tuy trong lòng Thần Phong đang khó chịu, nhưng vẫn cố kiềm chế giải thích với cô.
Nghe anh nói vậy Chung Hân cũng không hỏi gì thêm, cô biết Thần Phong vì cứu cô nên đã trì hoãn thời gian giải quyết chuyện quan trọng.
Tại phòng tổng tài của công ty Ngạo Thị, Ngạo Thiên ngồi phía sau bàn làm việc trên người mang theo một ngọn lửa đang bừng bừng cháy, sau khi nghe xong cú điện thoại của Phát tên thuộc hạ thân cận.
Ngạo Thiên nóng giận quăng cái điện thoại trên bàn về phía của Ken, lúc này đang sợ hãi cúi đầu nhận tội.
Ngạo Thiên gầm lên trong cơn giận dữ.
- Ken, ai cho cậu tự mình quyết định cho người truy sát Chung Hân?
Giọng nói ma quỷ của Ngạo Thiên vang lên chất vấn Ken.
Nhìn thấy phản ứng của Ngạo Thiên trong lòng Ken khó hiểu.
- Chủ nhân, lúc trước ngài có ra lệnh chỉ cần ông ta cần gì chúng ta đều phải hổ trợ.
Vừa rồi ngài đang ở trong bệnh viện với lão thái thái, thuộc hạ không dám kinh động đến ngài nên mới tự mình giải quyết.
Ken thành thật trả lời, lúc Ngạo Thiên đến bệnh viện thăm bà nội không ai được phép quấy rầy anh.
- Tôi cho cậu biết!
Không cần biết lúc trước tôi đã nói gì, sau này không ai được phép động đến Chung Hân.
Nét mặt của Ngạo Thiên lúc này nhìn vào thật nguy hiểm nếu không phải người ra lệnh truy sát lần này là Ken, người anh em tốt của anh, anh nhất định giết chết hắn ngay.
Ngạo Thiên ngã người về phía sau, suy nghĩ một chút trầm giọng nói.
- Phong tỏa tin tức về chuyện của ngày hôm nay, tôi không muốn Thần Phong điều tra ra được người muốn giết Chung Hân là ông ta.
Ngạo Thiên biết Thần Phong đã cho người tìm kiếm Lãnh Thiên Hân nhiều năm vẫn không tìm được, nếu để Thần Phong điều tra được là ông ta, từ ông ta Thần Phong nhất định sẽ tra ra được thân phận thật sự của Chung Hân.
- Dạ thuộc hạ đi ngay.
Ken nói với giọng tôn kính, rồi lật đật đi ra ngoài trong lòng thỡ phào nhẹ nhõm, cũng may lần này Chung Hân không sao bằng không chủ nhân nhất định sẽ trừng phạt mình.
Có thể điều mình đi Thái Lan cũng không chừng.
Thái Lan là nơi Ngạo Thiên đang muốn thâu tóm, hiện tại Phát đang ở bên Thái Lan giải quyết một đống hỗn loạn.
Sau khi Ken rời khỏi, Ngạo Thiên mới từ từ đứng lên từ chiếc ghế da màu đen sau bàn làm việc, anh bước tới đứng trước cửa sổ sát mặt đất chấp hai tay về phía sau.
Ánh mắt thâm thuý nhìn ra ngoài trời bao la, tận chân trời kia thấp thoáng hình bóng của Chung Hân người phụ nữ duy nhất trong lòng anh.
Ngạo Thiên nở một nụ cười chế giễu, anh thật không ngờ đường đường là người đứng nhất nhì trong hắc đạo một tay che trời, vậy mà bây giờ lại vì một người phụ nữ khiến cho kế hoạch thâu tóm giới hắc đạo Trung Quốc bị trì trệ.
Hiện tại anh và Thần Phong là ngang tài ngang sức, không ai thua ai trên thương trường lẫn hắc đạo.
Nhưng Ngạo Thiên lại không hề cảm thấy tiếc nuối, chỉ cần có được tình yêu của Chung Hân thì dù anh và Thần Phong không phân thắng bại cũng không sao.
Chung Hân ngồi im lặng dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe từ ngoại ô chậm rãi tiến vào trung tâm thành phố X, nơi phồn hoa nhất của Trung Quốc, hai bên đường lúc này đã tấp nập người qua lại cảnh tượng nhộn nhịp làm Chung Hân nghĩ đến New York.
Cô đã rời khỏi New York một năm, trong lòng thật nhớ đến những buổi trình diễn mình từng biểu diển.
Lúc bắt đầu cô vì muốn tạo cho mình tiếng tăm trong giới xã hội, nên mới theo Thần Văn học đàn dương cầm.
Nhưng càng học Chung Hân càng yêu thích đàn, cô cho rằng mình sinh ra là để đàn những bản nhạc giao hưởng say đắm lòng người.
Trong lúc Chung Hân còn mãi mê suy nghĩ, xe đã chạy đến địa điểm từ lúc nào Chung Hân cũng không biết.
Xe vừa dừng lại trước cửa khách sạn The Palm, liền có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp trên người mặc âu phục màu đen cung kính mở cửa xe mời Thần Phong.
Người phục vụ đứng nghiêm túc trước cửa, cúi người 45 độ hành lễ trước mặt Thần Phong.
- Thần Tổng, xin mời ngài.
Thần Phong nhìn hắn gật nhẹ đầu, ánh mắt kiêu ngạo nhìn thẳng về phía trước, không nhúc nhích như đang chờ đợi điều gì đó.
Chung Hân bước xuống xe cô ngước mặt lên nhìn vào tòa kiến trúc sang trọng, lộng lẫy trước mặt.
Cô đã nghe Kim Chấn Huy nhắc qua về ông chủ lớn đứng sau lưng tập đoàn đa quốc gia Tràn Thị này, một người đàn ông không đơn giản.
Người phục vụ kinh ngạc khi nhìn thấy bên cạnh Thần Phong xuất hiện một người phụ nữ, trước khi Thần Phong đến khách sạn The Palm này Tạ Chánh đã đưa thông tinh về Thần Phong và Tần Gia Uy cho họ.
Trong thông tin họ nhận được không hề đề cập đến người phụ nữ, thường thì khi Thần Phong bàn chuyện quan trọng nguyên tắc của anh là không mang phụ nữ đi cùng.