Người ta đối với cuộc sống của bạn không đáng gật bừa, người ta liền cho rằng là bạn sai, đối với bạn làm tất cả, người ta đều tỏ vẻ khinh thường.
Mà Đường Kiều, lại còn là cái người bị ngươi ta khinh thường kia, giờ này phút này, cô đang bị khinh thường.
Nhìn đối phương ánh mắt nhìn cô cực kỳ khinh thường này, Đường Kiều thiệt tình cảm thấy bản thân mình có lỗi.
"Đại Trương này, cô còn có việc gì không?"
Cô ấy đến quấy rầy bọn cô rảnh rỗi tâm tình, hiện tại có thể đi chưa?
"Không có việc gì, Chu phu nhân, chúc cô sống lâu trăm tuổi."
Đồng chí Đại Trương nói xong vung tóc, lắc mông bước đi, đương nhiên, nếu vậy xem như là nói thắt lưng.
Chu Du một trận kinh ngạc, sức chiến đấu thấp như vậy? Vốn cô còn tưởng rằng sẽ có một hồi trò hay để xem. Đồng chí, cô làm tôi thất vọng rồi.
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
Vươn tay, ở Chu Du trước mặt quơ quơ, ý bảo cô hoàn hồn.
Chu Du quay sang, tinh tế nhìn Đường Kiều đánh giá mấy lần, "Suy nghĩ bộ dáng của cô sống lâu trăm tuổi."
Ách. . . . . .
"Kiều Kiều, nói dối sẽ bị báo ứng ."
"Cô nói rõ cái nào?"
Đây cũng quá nghiêm trọng rôig.
"Cô thực sự xinh đẹp sao?"
Nếu không phải là ở bên ngoài, Chu Du tuyệt đối sẽ ngã xuống đất không dậy nổi, đối với độ dầy da mặt của Đường Kiều, đã không thể dùng tường thành đủ để hình dung rồi.
"Hắc hắc, cái kia là cái từ hư cấu, không có ý nghĩa gì cả, cô cứ coi như không nghe thấy đi."
Chu Du ngân xanh trên trán giật giật, phảng phất cảm thấy có một dàn quạ đen bay trên đầu.
Được rồi, kỳ thực đây cũng cũng không phải là trọng điểm.
"Cô ta là ai?"
Thế nào tự nhiên lại nhảy ra một người như vậy, Chu Chú ngoại tình? Nhìn cũng không giống, Chu Chú thưởng thức không đến mức thấp như vậy, lại nói, lấy mức độ bám dính của Chu Chú đối với Đường Kiều, nếu nói là Đường Kiều ngoại tình còn có khả năng chút.
"Chị họ Tiểu Ngô, vừa rồi không phải cô ta đã nói rồi sao?"
Chu Du chịu đựng xúc động muốn đánh cô ấy một trận.
"Vậy Tiểu Ngô là ai?"
"Tiểu Ngô là. . . . . . Tiểu Ngô là nhân viên trong công ty Chu Chú."
Ồ, như thế này cũng không đủ, chính là chị họ tự nhiên xuất hiện, cô ta tỏ vẻ, cũng không rõ ràng.
A ha, tình cảm văn phòng lưu luyến? Kích thích thật là kích thích.
"Chu Chú làm gì người ta vậy?"
Chị họ không có quan hệ gì với bọn họ, vậy thì vấn đề chắc chắn là ở cô em họ kia rồi. Mau nói cho cô biết đi, nói một chút đi, một chút cô cũng không bát quái, chính là có chút tò mò, thật sự.
"Không phải là Chu Chú làm gì người ta, mà là ta tôi làm gì cô ấy."
Đường Kiều với Chu Du hai người đi loanh quanh dọc bể bơi cũng đến ba còng rồi, cụ thể là vì cái gì, đại khái là vì nhàm chán thôi.
"Vậy cô làm gì người ta?"
Chẳng lẽ là tình cảm văn phòng lưu luyến còn chưa có bắt đầu, đã bị cô ấy bóp chết từ trong nôi rồi hả?
"Cũng không có gì nha."
Đường Kiều thoải mái nói, theo ý kiến của cô thật sự không có gì.
Nhưng Chu Du bày ra bộ mặt “tôi không tin cô”, không có gì làm sao có thể khiến cho chị họ người ta ra mặt chứ? Lại nóicho tới bây giờ cô cũng không tin Đường Kiều là cái loại người hiền lành tao nhã này, mấy năm nay, nhìn cô ấy bắt nạt Ngu Châu là biết.
Hai người tiếp tục đi xung quanh bể bơi.
"Bất quá tôi cũng chỉ lấy thân phận bà chủ sai cô ấy làm một số việc mà thôi."
Đường Kiều nhẹ nhàng bâng quơ, cô là bà chủ, kêu cô ấy làm chút chuyện thì cũng không phải là quá mức đi.
"Chuyện gì?"
Thật là, cô ấy có thể nói một lần cho xong không? Sao cô ấy có thể đáng đánh đòn như vậy? Cô thật là cực lực nhẫn nhịn xúc động muốn đánh cho cô ấy một trận.
"Như là, mua bánh bao chiên, mua trà sữa, mua dưa hấu. . . . . ."
"Còn gì nữa?"
"Còn có sao chép chút tài liệu."
Nếu nói như vậy, cũng không tính là chuyện quá mức, bà chủ phân phó mấy việc này, cũng là đương nhiên.
"Chỉ vì việc này, mà để chị họ phải ra mặt sao?"
Đánh chết cô cũng không tin.
"Đúng vậy, chỉ có mấy chuyện đấy thôi."
Vốn Đường Kiều tính toán muốn duy trì một chút hình tượng bản thân, nhưng Chu Du trong khinh miệt mang đầy vẻ khinh thường, trong khinh thường kéo theo không tin, trong không tin mang theo ánh mắt nếu không nói thật, cô sẽ dùng ánh mắt mà bạo tẩu cô ấy.
Sờ sờ cái mũi, Đường Kiều nói cho cô ấy biết sự thật.
"Thật sự là chuyện chỉ có như vậy, chẳng qua mua này mua nọ, đều là mua cho toàn bộ nhân viên trong công ty, sao chép gì đó cũng hơi nhiều mà thôi, mấy cái tạp chí báo chí linh tinh. Đứa nhỏ này, đại khái, cơm trưa với cơm chiều cũng không kịp ăn."
Nếu nói một cách văn vẻ việc chịu đói này, có thể gọi là giảm béo, thế nào đồng chí Tiểu Ngô lại không dụng tâm lương khổ của cô chứ, ở đây là cô giúp cô ấy giảm béo. Muốn tìm bà chủ ôn nhu như cô thì có mà lên trời tìm nha.
Chu Du nhìn trời, cảm thán một tiếng, xứng đáng a!
Em họ đáng thương này.
"Cô ấy đắc tội với cô à?"
"Không có."
Người nào đó tiếp tục sờ cái mũi, cô kiên quyết không nói là vì đồng chí bạn tốt phát ra thiệp nói cô là "Phân tròn" mà ghi hận trong lòng.
Người này đến cùng mấy tuổi rồi cơ chứ, lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy.
"Không nói chuyện này nữa, ngày mai chúng ta đi cưỡi ngựa."
Cô luôn luôn rất muốn đi, chính là không có người đi cùng cô.
"Vì sao tôi lấy nhược điểm của mình, làm nổi bật ưu điểm của cô?"
"Đi chơi thôi mà, không có ý muốn thi thố đâu, lại nói đến lúc đó tôi bảo cậu nhỏ dạy cô, cậu nhỏ cưỡi ngựa rất lợi hại, trình độ cưỡi ngựa của tôi chính là cậu nhỏ dạy đó."
Chu Du không nói gì lệ rơi, trời ạ, tha cho cô đi.
"Đúng đúng đúng, cậu cô lọi hại, rất lợi hại, trên đời này không có chuyện gì là không là được."
"Nhắc tới trên đời có cái gì cậu nhỏ không làm được, thật đúng là có một cái."
"Cái gì?"
Vị thiên thần này ở trong mắt Đường Kiều cũng có chuyện không làm được?
"Sinh đứa nhỏ."
Nhịn nửa ngày, cuối cũng Chu Du không nhịn được nữa. Chu Du rốt cục cũng bạo phát, sải bước. . . . . . Ách, kỳ thực chỉ là bước ra một bước nhỏ, bởi vì mặc lễ phục, tóm lại, Chu Du cấp tốc cùng Đường Kiều kéo dài khoảng cách, cô tuyệt đối không muốn cùng quỷ ngây thơ này đứng cùng một chỗ.
Đường Kiều nhấc làn váy chạy chậm hai bước, đuổi theo Chu Du.
"Cô đừng đi, cô còn chưa đồng ý với tôi mà."
Đi thôi đi thôi, chỉ có Chu Du cùng đi, Chu Chú mới chịu đồng ý cùng cô đi cưỡi ngựa.
"Không đi, tôi mới không đi làm bóng đèn cho các người."
Cô không có nói cho Đường Kiều, người cô trốn kỳ thực chính là vị cậu nhỏ thiên thần không gì không làm được của Đường Kiều.
"Nơi nào là bóng đèn, cũng không phải chỉ có hai người, còn có cậu nhỏ nữa mà."
"Chu Chú sợ cậu nhỏ của cô làm bóng đèn nên mới muốn kéo tôi đi cũng?"
Haizz, làm gì phải như vậy chứ, Chu Chú làm như vậy kỳ thực không có gì ý nghĩa, người kia không yêu cô, chính là không yêu cô, muốn cũng không được, chờ cũng không đến.
Đi đến hành lang dài cách sảnh trước không xa, Chu Du ngồi xuống hàng ghế dài ở hành lang, tư thế có chút bất nhã, chân duỗi dài ra.
Đường Kiều đá đá chân Chu Du, ý bảo cô ấy thu chân lại, "Cũng không có, hắc hắc, nếu không chúng ta lại gọi Ngu Châu cùng đi?"
Chu Du cùng cậu nhỏ không quen, cùng Ngu Châu dù sao cũng có quen biết đi.
"Cô đã quên chuyện chân cậu ta bị thương rồi hả ?"
Cô thật đúng là cảm thấy đáng thương cho dân chạy nạn Ngu Châu này, thế nào lại gặp phải Đường Kiều ma tinh kia, còn có Chu Chú cái người dung túng ma tinh.
Chính là, hiện tại trừ bỏ đồng cảm với Ngu Châu, cô càng đồng cảm với bản thân mình hơn, sớm biết rằng Đường Kiều cũng tới, cô sẽ không đến đây. Cái này trốn cũng không trốn được, haizz.
Việc này Đường Kiều có chút khó xử, đúng là cô đã quên chuyện chân Ngu Châu bị thương rồi.
"Chắc cũng khỏi rồi đi."
Rất lâu rồi.
"Thương tổn gân cốt bó bột một trăm ngày."
Không thể khá lên là có thể cưỡi ngựa, đúng là cô bé ngốc nghếch.
Được rồi, tính toán, thật là chưa đủ một trăm ngày, Đường Kiều nâng váy, có chút buồn bực ngồi ở bên cạnh Chu Du, so với sảnh trước náo nhiệt, nơi này là một nơi thật tốt, thỉnh thoảng chỉ có một hai người phục vụ vội vã đi qua.
"Kiều Kiều."
Không cần gọi cô, cô đang cảm thấy khó chịu.
"Kiều Kiều."
"Làm chi."
Đã nói không cần gọi cô rồi.
"Cô cảm thấy cậu nhỏ sẽ cưới người như thế nào?"
"Cưới người như thế nào?"
Làm sao lại hỏi như vậy?
"Hoặc là nói, cô cảm thấy cái người con gái như thế nào, mới xứng với cậu nhỏ của cô."
Cô ấy đã hỏi như vậy, cô sẽ tốt bụng nói cho cô ấy biết.
"Đầu tiên, đương nhiên là phải xinh đẹp, cũng phải giống như tiên nữ."
Nói đến cái này, Đường Kiều lại cảm thấy hưng phấn rồi.
"Giống như minh tinh sao?"
"Minh tinh tầm thường, con hát vô tình kia, kiên quyết không thể là minh tinh."
Cô là ghen tỵ với người ta xinh đẹp đi, Chu Du thật thông minh lời này chỉ đặt ở trong lòng, không có nói ra.
"Tôi như thế này có được coi là tiên nữ không?"
Chu Du chau chau mày, nhìn Đường Kiều đá lông nheo, nửa thật nửa giả hỏi.
"Cô á?"
Đường Kiều nhìn Chu Du lướt qua lướt lại.
"Cô cũng tạm cói như thế đi, chẳng qua đã sớm rơi xuống đất."
"Rơi xuống đất sẽ không tính sao?"
"Đương nhiên không thể tính!"
Được rồi, không tính thì không tính.
"Còn có gì nữa?"
"Dáng người tốt, trước lồi sau vểnh."
Nói xong, Đường Kiều ánh mắt lại quét đến trên người Chu Du, ánh mắt tự nhiên dừng lại ở bộ phận nào đó.
"Cô nhìn cái dì vậy?"
Cô ấy khi nào thì biến thành nữ lưu manh rồi.
"Chậc chậc, cô trông cũng không tệ, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông."
Xấu hổ, hình dung này. . . . . .
Giống như lời Đường Kiều nói, Chu Du đích xác dáng người không tồi, hơn nữa bộ dạng cũng xinh đẹp, thật xinh đẹp, hoàn toàn mang dáng vẻ Ngự tỷ, đây cũng đại khái là nguyên nhân vừa vặn vì sao có người nhận nhầm cô là Chu phu nhân, cùng Đường Kiều đứng chung một chỗ, Chu Du chính là người được để ý đến đầu tiên.
Đối với cái này, Đường Kiều từng rất có phê bình kín đáo, nhận định Chu Du với công việc nhân viên công vụ này là do dùng nhan sắc đổi lấy, vì thế, lại bị Chu Du đánh cho một trận nhớ đời.
"Những điều này đều là điều kiện bên ngoài đi?"
Cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Đương nhiên, đây đều là tiêu chuẩn về ngoại hình, về phần bên trong, vậy thì tương đối tỉ mỉ rồi."
Đường Kiều dừng lại một chút, hình thức này, phỏng chừng là muốn thao thao bất tuyệt một phen.
"Có thể xứng đôi với cậu nhỏ, cũng phải là tiến sĩ, không phải là nhà khoa học mới đúng tất nhiên cái gì cũng phải tốt nhất rồi."
Chu Du không nói gì, đối với cái người rảnh rỗi không có việc gì làm này, yên lặng thở dài một hơi, tuyệt vọng nghĩ, cô gái này có lỗi suy nghĩ quả là khác hẳn với người thường, sống cũng không phải làm khoa học thí nghiệm.
"Tôi nghe nói nữ tiến sĩ này. . . . . . lớn lên đều rất. . . . . . Thật có lỗi đâu, hơn nữa, cô ngẫm lại mà xem, người cả ngày làm khoa học nghiên cứu làm gì có thời gian, không chừng củi gạo dầu muối cũng không phân biệt được, chẳng lẽ cô muốn về sau nếu cậu nhỏ kết hôn, ăn một bữa cơm còn phải tự mình nấu, đây không phải là đầu đuôi lẫn lộn sao?"
Chu Du nói lời này làm Đường Kiều lâm vào suy xét thật lâu, cô cũng chưa từng nghĩ đến điều này. Nhưng mà. . . . . .
"Có thể thuê người giúp việc mà."
Ta không thiếu tiền, một người không được thì hai người, hai người không được thì ba người.
"Không chừng cậu cô lại cưới luôn cái người giúp việc rồi."
Thật là, trong nhà cí một đám bảo mẫu đi qua đi lại, thật là không ra cái dạng gì.
"Vậy thì bỏ lại yêu cầu này?"
Chu Du mặt đầy vạch đen, cứng ngắc gật gật đầu, "Có thể bỏ lại một điểm."
"Vậy thì tìm người xinh đẹp, vóc người đẹp, biết nấu ăn, có thể chăm sóc cho cuộc sống của cậu nhỏ, tính cách còn tất phải tốt, dám không tốt tôi sẽ đánh luôn!"
Đường Kiều nắm nắm tay nhỏ, trong không trung quơ quơ, làm bộ dáng vẻ muốn đánh người
Ngẫm lại nếu cậu nhỏ lấy mợ nhỏ cho cô, cô đúng là cảm thấy khó chịu, có thể mặc kệ chuyện này không? Vì sao các cô lại đi thảo luận chuyện này chứ.
"Kiều Kiều, cô nói người kia, đại khái chỉ có trong tiểu thuyết."
"Đây là yêu cầu thấp nhất!"
Bằng không cô sao có thể cam tâm được chứ, cậu nhỏ cưới nữ nhân khác. Không cam lòng!
Haizz, yêu cầu đi, đến yêu cầu cao nhất cũng không quan hệ, dù sao người kia vĩnh viễn sẽ không phải là cô.
"Nếu những yêu cầu này cũng không phù hợp, là người thật lòng yêu cậu cô, cậu cô cũng yêu người này?"
Hai người ở cùng nhau, không phải tình yêu mới là quan trọng nhất sao? Có điều kiện này, đợi đến khi gặp đúng người, tất cả những cái gì đó đều là mây bay. Bạn chỉ toàn tâm toàn ý muốn cùng người kia ở một chỗ, bất kỳ một cái gì khác đều ném ở sau đầu, mặc kệ về sau, mặc kệ tương lai.
Toàn tâm toàn ý như vậy, người kia cũng không hiểu.
Có lẽ, cô cho rằng anh là người kia của cô, nhưng có lẽ cô lại không phải cái người kia của anh đi.
Ngày ấy anh nói, nếu cô nói muốn kết hôn, anh nguyện ý phối hợp. Lời nói mê người cỡ nào, chỉ thiếu một chút như vậy, cô đã nghĩ yếu điểm không dám rồi.
Nhưng mà, bởi vì yêu anh, cô quá yêu anh, cho nên mới luyến tiếc anh có một chút ủy khuất cầu toàn. Con đường này là cô chọn, cô có thể tự mình gánh vác hậu quả, chính là không đồng ý anh có một chút không thoải mái, nếu anh không muốn, cô sẽ không miễn cưỡng anh, mặc kệ trong đầu có người ở điên cuồng hò hét: muốn, muốn.
Chút lý trí còn lại đến cùng vẫn là ngăn cô lại.
Cũng có lẽ, giống như lời Đường Kiều nói, người ưu tú như vậy, phải người phụ nữ thật xuất sắc mới xứng với anh, mà cô, đại khái chỉ là phế vật thôi. Cô là cái người được chăng hay chớ, cho tới bây giờ một chút ưu tú cũng không có, hồi nhỏ ba mẹ cô thường xuyên nói một câu nói đó là: con còn không bằng Chu Chú, Chu Chú còn là em họ của con. . . . . .
Cô cũng không muốn nha, từ nhỏ cô chính là người như vậy, đó là thói quen của cô, mặc dù cô thật nguyện ý vì người kia đi thay đổi, chính là mỗi khi cô muốn làm như vậy, còn có một thanh âm khác xuất hiện, nói cho bản thân: không cần như thế, ngươi làm cái gì đều là không cần đến, anh không thương ngươi, anh không cần ngươi. . . . . .
Đúng, anh không cần cô.
"Không, cậu nhỏ sẽ không yêu người khác."
Đường Kiều bĩu môi bất mãn nói, người cậu nhỏ yêu nhất chỉ có thể là cô, không thể là người khác.
Chu Du quay sang, thần sắc phức tạp nhìn Đường Kiều liếc mắt một cái, muốn nói cái gì, hơi há mồm, lại không biết nê nói cái gì nữa.
Thôi, cô không chộn rộn.
Ngẫm lại, các cô đi ra cũng rất lâu rồi, nói là tiệc tối, kỳ thực cũng không muộn, sáu giờ là chính thức bắt đầu, phải biết rằng hiện tại thời tiết này, hơn bảy giờ trời cũng chưa tối hắn. Được rồi, hiện tại đã hơn bảy giờ rồi.
"Chúng ta vào đi thôi, đi ra cũng lâu rồi."
"Ừ, được."
Cô là Chu phu nhân cũng nên đi vào.
Chu Du cùng Đường Kiều hai người trở lại tiền sảnh, Chu Du tùy ý lấy một ly sâm banh, Đường Kiều thì duỗi thẳng cổ tìm Chu Chú.
"Giúp tôi tìm xem."
"Này, nơi đó."
Chu Du chỉ vào nơi nào đó, người đang tán gẫu, không phải chính là Chu Chú sao.
Theo ngón tay Chu Du, Đường Kiều thấy được Chu Chú, chậc chậc, không thể không nói, người đàn ông của cô thật sự là bộ dạng rất đẹp trai nha, lẫn lộn trong một đám người kia, thật sáng rọi, chói mắt kìa. Kìa nghiêng mặt, nhìn mặt bên này, chậc chậc, Đường Kiều trề môi, trong lòng một trận lên mặt, người đàn ông này là của cô, cái người phụ nữ đang nói chuyện với anh kia, cô ta lại đang liếc mắt đưa tình.
Bất quá, hình như người này nhìn rất quen mắt. . . . . .
"Kiều Kiều, bộ dạng này của cô, giống như nữ lưu manh."
Chu Du thật lo lắng động tác kế tiếp của Đường Kiều là vọt tới trước mặt Chu Chú đi xé phăng quần áo của cậu ta, a, GOD, đây thật là lưu manh rồi!
"Hắc hắc, chúng ta đi thôi."
Đường Kiều thu hồi ánh mắt như sói đói này, lôi kéo Chu Du đi đến chỗ Chu Chú đang tán dóc kia.
"Chồng. . . . . ."
Âm thanh làm nũng này, làm Chu Du chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Chân cũng bị mềm nhũn còn có vị kia bị gọi vào, "Vợ. . . . . ."
Chu Chú kéo Đường Kiều vào, ôm vào trong lòng, người nào đó lập tức bị ghét bỏ bỏ qua.
Bất quá, người nào đáo bị bỏ qua tuyệt không để ý, thật sự không để ý. Hai người ghê tởm này bọn ta thật muốn ói, cô muốn tìm một chỗ thật tốt một mình ở đó ngây ngốc, thật sự là không nhìn được nữa rồi.
"Hai người cứ tán gẫu, tôi đi vệ sinh."
Trên cái này thế giới nơi an toàn nhất, thật sự chỉ có toilet.
Hướng Chu Du khoát tay, "Đừng quá lâu."
Là cô cảm thấy nhàm chán vì bị đẩy ra.
Đường Kiều ngoan ngoãn tùy ý Chu Chú ôm ở trong ngực, đối với người đối diện Chu Chú nói, "A, đây không phải chị họ Đại Trương sao?"
Có ý gì?
Chu Chú không rõ chân tướng.
"Chu phu nhân."
Mỹ nữ họ Trương hướng Đường Kiều gật gật đầu, coi như lần đầu tiên nhìn thấy Đường Kiều.
"Tôi tìm chồng tôi có việc, không quấy rầy cô nữa."
Đường Kiều nói xong túm Chu Chú liền rời khỏi, Chu Chú tùy ý để cô túm, tuyệt đối không để ý đến ánh mắt xung quanh hướng tới xem kịch vui.
Tìm chỗ ngồi xuống, Đường Kiều ấn Chu Chú ngã xuống ghế ngồi xuống vị trí bên cạnh, sau đó hung tợn nói: "Về sau không cho phép anh nói chuyện với người nọ nữa."
"Em biết Trương tiểu thư?"
"Cô ta không phải là chị họ Tiểu Ngô sao?"
Đường Kiều hừ nhẹ một tiếng, địch nhân nữ nhân, từ trước đến nay là trừ mình ra bên ngoài có phụ nữ.
"Chị họ Tiểu Ngô?"
"Anh không biết? Vậy làm sao mà anh biết cô ta họ Trương? Vừa nãy hai người còn nói chuyện rất khoan khoái mà."
"Cô ta là khách mời, về phần là cô ta có phải là chị họ Tiểu Ngô không anh cũng không biết, thế nào, em biết?"
Chu Chú buồn cười nhìn bộ dáng Đường Kiều tức giận, thì ra tiểu kỳ quái này trở nên kỳ lạ là vì chuyện này.
"Chính cô ta nói, ai muốn biết cô ta chứ, dù sao mặc kệ anh có biết hay không, về sau anh cũng không được nói chuyện với cô ta nữa."
Dám nói cô già, không muốn sống nữa rồi.
"Nhưng mà, cô ta là khách hàng, gặp mặt không nói chuyện, cái này có chút không hiểu nổi."
Tuy rằng anh rất thích bộ dáng như ghen này của cô, nhưng mà, người ta dù sao cũng là khách hàng.
"Công ty của anh nhiều người như vậy, vì sao chỉ muốn một mình anh đi nói chuyện, anh có thể cử người khác đi mà, để cho Tiểu Ngô đi đi, Tiểu Ngô là em họ cô ta, cử ngại không tránh thân thôi(*), cử cô ta đi cử cô ta đi."
(*): Tiến cử người phải cử người thân.
"Cô ta trêu chọc em rồi hả?"
"Hừ, cô ta vừa mới nói em già."
Chu Chú lúc này vẻ mặt biến đổi có chút nghiêm túc, cầm tay Đường Kiều nắm ở trong lòng bàn tay. Anh biết, kỳ thực cô vẫn còn để ý chuyện tuổi tác.
"Em một chút cũng không già, em vừa rồi không phải giống em gái anh sao, vừa rồi có người chẳng nói như vậy còn gì?"
"Mà thực ra đúng là em già hơn anh."
Cho nên, cô ta nói đúng.