• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy con mèo nhà dì bao nhiêu kg phải biết chứ?"

Ách, cái này. . . . . . Cô thật sự không biết.

"Dì à, dì xác định dì nuôi con mèo sống chứ?"

Theo như cách nuôi của cô, không tới ba ngày con mèo sẽ tự bỏ nhà trốn đi, hoặc con mèo này sẽ bị chết đói.

Đường Kiều không thể không thừa nhận, mặc dù cô ăn muối có thể còn nhiều hơn so với người ta ăn nhưng rõ ràng ở một phương diện nào đấy, người ta mạnh hơn cô hơn nhiều. Tên nhóc đang giúp cô chọn thức ăn cho mèo, cô đứng ở một bên sờ Đông sờ tây, hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn học. Đối với Thũng Gia, cô thật sự không muốn làm chủ nhân tạm thời.

Cuối cùng tên nhóc chọn được hai được túi thức ăn tương đối hài lòng bỏ vào trong giỏ mua đồ của Đường Kiều, lại còn rất tốt bụng lo nghĩ cho cô. "Nếu con mèo nhà dì không thích ăn thì thay đổi cái khác, người ta nói nuôi mèo thì khó, nuôi chó thì sang, nếu dì đối đãi với nó không tốt, nó sẽ bỏ nhà ra đi."

Đường Kiều rất hào phóng tiếp nhận người ta giúp một tay, sau đó xách giỏ chuẩn bị đi tính tiền.

"Dì à, một câu cám ơn cũng không có sao?"

Đường Kiều quay đầu lại, từ trên nhìn xuống quan sát tên nhóc một phen, sau đó nhìn về phía tên nhóc nhe răng cười một tiếng, "Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, tôi đã cho cậu kính già rồi, không cần quá cảm kích tôi cho cậu cơ hội, chuyện này cậu phải cám ơn tôi."

Đường Kiều nói một hơi thành công làm cho tên nhóc bị choáng váng, còn chưa phục hồi lại tinh thần, Đường Kiều cũng đã xách giỏ đi tính tiền. Được rồi, cậu không tính toán với cô gái.

***********

Lúc Đường Kiều từ siêu thị đi ra, Chu Chú đã đứng chờ ở cửa siêu thị, trên tay cầm một hộp fastfood, khóe miệng Đường Kiều giật giật, cảm thấy thái độ qua loa của Chu Chú, cô cũng không nhịn nổi nữa. Chẳng qua, liên quan gì đến cô chứ?

Đường Kiều cúi đầu, đi tới bên cạnh Chu Chú, sau đó nói một câu thật nhỏ."Đi thôi."

Chu Chú không nhúc nhích, nhìn phía sau lưng Đường Kiều, sau đó nói: "Bạn của cô hả?"

Đường Kiều theo ánh mắt của Chu Chú quay đầu lại, là tên nhóc vừa rồi giúp cô chọn thức ăn cho mèo, người ta bận rộn giúp cô, dường như cô vẫn chưa hỏi tên của người ta, vì vậy nhấc lên cái túi trong tay quơ quơ, "Cám ơn cậu nhé, nhóc."

Chu Chú đen mặt, tên nhóc cũng đen mặt, không hẹn mà cùng nghĩ đến một câu nói: dạo này, làm người tốt quả nhiên rất khó.

Tên nhóc nhìn về phía Đường Kiều khoát khoát tay, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm. Hai tay cắm vào trong túi, tư thế rất trẻ trung, Đường Kiều sinh lòng ghen tỵ, trẻ tuổi, con mẹ nó thật quá tốt!

Chu Chú và Đường Kiều hai người một đường chậm rãi đi trở về, Đường Kiều đi phía trước, anh đi phía sau. Đường Kiều tung chiếc túi trong tay, đó là trò chơi cô và Chu Du thường chơi, nhiều năm rồi vẫn không từ bỏ, Cậu Đường luôn nói các cô là con mèo chân đốm, đi bộ cũng không đi đàng hoàng. Chu Chú nhìn Đường Kiều tung chiếc túi thật cao, trong bụng không khỏi thở dài, tại sao anh lại thích một cô gái không có tim không có phổi như vậy.

Cũng may, loại cuộc sống này cũng nhanh kết thúc, chẳng qua, chỉ mong biện pháp của dân chạy nạn Ngu Châu có thể có dùng được.

Chu Chú và Đường Kiều thoáng chốc về đến nhà, Đường Uyển đã ngủ. Ánh mắt Đường Uyển không tệ, chọn căn phòng hiện tại của Đường Kiều, chính vì vậy, Đường Kiều không thể không đổi sang ngủ ở phòng khách, thở dài, Đường Kiều nhìn Đường Uyển nằm ở trên giường đã ngủ vùi, điều chỉnh máy điều hòa không khí đến nhiệt độ thích hợp, sau đó đi ra khỏi phòng.

Chu Chú đem hộp fastfood và chiếc túi bỏ vào tủ lạnh, Đường Kiều làm như không nhìn thấy, lấy thức ăn cho Thũng Gia ăn.

"Dường như cái đĩa này là cái đĩa tôi thích nhất."

Rốt cuộc, Chu Chú phát hiện ra chuyện này, mặt của Đường Kiều có chút ẩn nhẫn vặn vẹo.

Đường Kiều không lên tiếng xoay người vào phòng tắm, trong lòng cam tình nguyện bị nô dịch, đem quần áo dơ của Đường Uyển đã thay bỏ vào máy giặt quần áo, sau đó nhìn về phía chiếc máy giặt đang chạy mà ngẩn người.

Chu Chú chau chau mày nhìn theo bóng dáng của Đường Kiều một lúc, sau đó quay mặt sang nhìn lướt qua Thũng Gia đang vui sướng ăn trên cái đĩa anh thích nhất, lần đầu tiên cảm thấy con mèo mập này cũng không phải đáng yêu như thế.

Đường Kiều không biết Chu Chú đã nộp luận văn tốt nghiệp hay chưa, qua được hay không, thật ra cô rất muốn biết nhưng không hỏi. Được rồi, cô vốn là như vậy, chuyện muốn biết rất nhiều, nói thí dụ như, chuyện học hành của Chu Chú, công việc của Chu Chú, quan hệ của Chu Chú. . . . . . Cô cũng muốn biết toàn bộ nhưng lại kìm nén, cố gắng kìm nén cũng chưa bao giờ mở miệng.

Chu Du nói, nếu như cô chết, cô nhất định chết vì nghẹn, là người thứ nhất chết vì nghẹn từ trước tới nay.

Đến tối, Đường Kiều nằm ở trên giường trong phòng khách vốn dành cho Đường Uyển, lăn lộn khó ngủ, nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng lại không cam lòng bò dậy, mở máy vi tính bật QQ, sau đó đem toàn bộ củ cải còn chưa có quen thuộc trong đất nhổ sạch, trồng lên cải trắng, sau đó lại nhổ sạch cải trắng mới vừa trồng, trồng lên cây cà. . . . . . lặp lại như thế mấy lần, lúc này Đường Kiều mới cảm thấy hài lòng tắt máy vi tính, nằm lại trên giường.

Ý nghĩa của cuộc sống chính là ở đây, nhìn củ cải đầy mặt đất, trong lòng có rất nhiều cỏ dại mọc tràn lan.

Năm đó bởi vì chuyện Đường Kiều bị dày vò nằm viện, Đường Uyển lén phá phách, từ đó mất đi sự cưng chìu của cả nhà Bà ngoại Đường. Thật ra những đứa bé cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường, chẳng qua người lớn phản ứng có chút quá mức. Bây giờ Đường Kiều suy nghĩ lại cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc ấy chính mình cũng không so đo nhiều như vậy, hiện tại thì tốt rồi, quan hệ với Đường Uyển và cha mẹ Đường cũng từ tốt chuyển thành xấu kéo dài đến cục diện hôm nay. Mặc dù cô cũng không có gì oán hận, không có gì chua xót, nhưng quan hệ như vậy tóm lại không tốt.

Về phần tại sao con bé Đường Uyển thích Chu Chú, sau khi Đường Kiều và Chu Du thảo luận cho ra kết luận: cả trong viện cũng chỉ có một mình Chu Chú không tránh gặp con bé, cho nên con bé giống như đứa trẻ không có mẹ tìm được mẹ nương nhờ.

Nói cho cùng, sở dĩ Đường Uyển không được chào đón ở trong viện có lẽ là bởi vì cô và Chu Du. Nếu không phải năm đó, trong lúc rãnh rỗi cô và Chu Du tụ hợp chung một chỗ, xúi giục mấy đứa bé trong viện cùng nhau chống lại Đường Uyển. . . . . .

Vì vậy, đây chính là một vòng tròn lẩn quẫn, Đường Kiều thật rất muốn đập đầu vào tường.

Aiz, chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng. Thật lòng vừa nghĩ tới ngày trước mình khác thường như vậy, Đường Kiều thật sự rất muốn chết.

Đêm càng sâu, rất yên tĩnh, Đường Kiều nằm ở trên giường nhắm mắt đếm cừu, đây là cách Chu Du dạy cho cô, Chu Du nói do mình sáng tạo ra, Đường Kiều xì mũi coi thường, cách này giống như đếm dê, tại sao lại do cô ấy sáng tạo ra.

Nghĩ tới đây, Đường Kiều không khỏi có chút nhớ đến Chu Du, không biết kế hoạch theo đuổi chồng của cô ấy tiến triển thế nào. Sau đó cô cố gắng gọi điện thoại cho Chu Du mấy lần nhưng vẫn tắt máy, QQ, MSN vẫn xám xịt, xem ra Chu Du đã quyết tâm.

Aiz, khi nào cô mới dũng khí giống như cô ấy nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK