• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chu Chú cùng Đường Kiều ở trong phòng ăn thịt no nê xong, nghĩ đến một vấn đề thập phần ác liệt. Đó chính là: quần áo Chu Chú hình như không thể mặc.

Thượng Đế nói, bi kịch của nhân loại, cũng không phải chỉ một người có bi kịch.

Vì thế, Chu Chú với Đường Kiều, cùng bi kịch rồi.

Hai người chỉ nghĩ đến thịt, cũng thực hiện ăn thịt, hoàn toàn quên đây là nhà của bà ngoại cô.

Cho nên, cô phải lẻn vào phòng của cậu nhỏ Đường trộm một bộ quần áo ra?

"Nếu không tự anh đi lấy đi?"

Đường Kiều có chút vô lực ghé vào trên người Chu Chú, cảm thấy bản thân thật bi thống, nghiêm túc mà nói, cô mới là người bị ăn sạch sành sanh mà, vì sao cô còn phải đi hầu hạ anh nữa?

"Em muốn anh khỏa thân mà đi hay sao?"

Đường Kiều lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, cô đi!

Cử động thân mình, Đường Kiều bọc drap từ trên giường xuống dưới, lại kinh hô một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất. Không phải chân nhuyễn, là chân đau! Chân đau! Nhất thời đắc ý, nhưng lại đã quên bản thân vẫn một người bị thương.

Chu Chú vừa muốn từ trên giường nhảy qua, Đường Kiều kêu một tiếng giận giữ: "Anh nằm yên đó cho em!"

Chu Chú nháy mắt mấy cái, có chút hoang mang, còn không rõ ồn ào cái gì. Chỉ thấy Đường Kiều từ dưới đất bò lên, kéo kéo drap, vừa lắc đầu lắc đầu vừa bụm mặt thì thào tự nói khập khiễng tiêu sái đi vào phòng tắm.

"Phi lễ chớ nhìn, thực là sắc mà. . . . . . Phi lễ chớ nhìn, thực là sắc mà. . . . . ."

Phốc!

Đường Kiều tùy ý vọt đi tắm rửa, đương nhiên là, dè dặt cẩn trọng tránh cái chân đau kia. Lúc mặc quần áo xong đi ra, Chu Chú nửa người tựa vào trên giường, hai tay gối lên sau đầu, gặp Đường Kiều đi ra, nhướng nhướng mày, tầm mắt hai người giao nhau.

Dáng vẻ thật là tốt mà. . . . . . Mĩ nam ngủ không mặc đồ!

Đường Kiều què chân đến gần, ném drap giường trên tay lên người Chu Chú, sau đó nhìn trần nhà trợn trừng mắt, tay phải làm dấu cái kéo.

"Kiều Kiều, làm người không thể như vậy."

Đường Kiều vừa chuẩn phòng bị trợn trắng mắt, đáng tiếc, còn chưa kịp làm gì, Chu Chú đã nhanh chóng chặn lại nói: "Em không thể dùng xong liền vứt đi nha."

Chính xác, loại hành vi này của Đường Kiều đúng là qua cầu rút ván, nhưng mà, dùng từ ngữ như thế. . . . . . Ai dùng ai cơ chứ, cái này cũng thật khó nói.

Nhịn xuống! Cô cần phải giác ngộ, nói ví dụ như, lát nữa đến phòng cậu nhỏ Đường mượn quần áo, cậu nhỏ Đường nếu dám cười cô, cô sẽ đâm đầu chết luôn.

Đường Kiều thay đổi thần sắc trên mặt, nuốt khẩu khí, "Anh đi tắm rửa đi, em đi lấy quần áo cho anh." Sau đó xoay người cứng ngắc, tiếp tục tư thế khập khiễng đi ra cửa.

Hai ngày trước cô còn cười nhạo Ngu Châu là người què, không nghĩ nhanh như vậy đã bị báo ứng rồi, quả nhiên, làm người không thể quá cặn bã!

Đường Kiều gõ cửa tượng trưng hai tiếng rồi đẩy cửa vào, đứng ở bên ngoài nhìn vào trong thăm dò, cậu nhỏ Đường không có ở trong phòng. Thở phào một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, không cần đâm đầu chết rồi.

Lục ra một bộ quần áo trong tủ của cậu nhỏ Đường, Đường Kiều lấy tốc độ thi chạy 100m nhanh chóng rời đi, đương nhiên, động tác không phải là tao nhã, cái đầu ở trong không khí, lúc cao lúc thấp.

Khi Chu Chú đỡ Đường Kiều xuống lầu, nhìn thấy Chu Du đang giúp mợ cả Đường dọn bữa tối ra bàn, hai người đều sửng sốt một chút.

Chu Du cũng sửng sốt một chút, Chu Chú trong lòng dựng lên hai ngón tay, chị ấy hẳn là tìm đến bọn họ đi, thất thần cái gì mà thất thần chứ.

Chu Du nhanh chóng lấy lại tinh thần, coi thường Chu Chú, hướng về phía Đường Kiều vẫy vẫy tay.

"Kiều Kiều, mau tới mau tới, đây là rượu đỏ nướng cánh (gà) tôi làm, không phải cô thích ăn nhất à, mau tới nếm thử đi."

Cũng nói, từ lần Chu Du hại Chu Chú quá chén, chị em tốt các cô cũng chưa có ngồi một chỗ trò chuyện, nguyên nhân là Đường Kiều tiến hành "cắt đứt hành động" với cô, chính là đơn phương hành động chặt đứt quan hệ ngoại giao.

Kế sau Chu Chú, Đường Kiều cũng dựng hai ngón tay ở trong lòng.

Cô cũng không phải Thũng Gia nhà cô ấy, vẫy vẫy cái gì chứ, nhưng mà. . . . . . Rượu đỏ nướng cánh?

Ừ, cái này đáng giá tha thứ.

"Kiều Kiều, mau tới ngồi xuống, chờ bà ngoại xào xong đồ ăn, là có thể ăn cơm rồi."

Mợ cả Đường cũng hướng về phía Đường Kiều vẫy tay, vì thế, Đường Kiều đầu đầy hắc tuyến kéo chân lê đến bàn ăn.

"Chân của cô sao rồi?"

"Thân thể đều là nghiệp chướng."

Trò gì đây?

Chu Du đang bày đũa ra trên trán đầy dấu chấm hỏi, đối với lời nói của Đường Kiều nghe đều không hiểu gì cả.

"Ý tứ của cô ấy là, có thể nói đơn giản như vậy hiển nhiên là gặp chuyện rồi."

Không thấy được sao, chính là bị thương.

Chu Chú đỡ Đường Kiều, kéo ghế ra đỡ cô ngồi xuống, vì thế, lúc mọi người bận rộn, cô đã ngồi xuống bàn chờ ăn cơm rồi, bát luận như thế nào, hành động này, vẫn bị chị cả Chu gia khinh bỉ, tuy rằng là cô đưa tới cho cô ấy.

Vì thế, nơi nơi đều là ngón tay.

Chu Du phải xuống bếp, nhưng một năm phải xuống bếp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Về điểm này mẹ Chu từng đã khuyên nhủ cô rất nhiều lần.

"Chu Du à, ở nhà ăn thật tốt, ở nhà ăn sạch sẽ vệ sinh, ăn uống cũng yên tâm hơn."

Bất quá, chị cả Chu trả lời là: "Con cảm thấy con làm còn không sạch sẽ bằng ở khách sạn, con cũng không biết con có rửa đồ ăn không, cũng không biết có rửa nồi hay không, cũng không biết dầu rửa bát để lâu như vậy, còn có hạn sử dụng nữa không. . . . . ."

Mẹ Chu ngã xuống đất, buông tay, "Con không rửa nồi thêm lần nào nữa sao?"

"Cuống cuồng ăn cơm làm gì có thời gian để ý đến việc này nữa." Chu Du nói như là điều đương nhiên, cô là thành phần tri thức, thành phần tri thức! Bề bộn nhiều việc.

Về điểm này, Đường Kiều cũng từng khuyên nhủ cô ấy.

"Ở nhà ăn thật tốt, tiết kiệm tiền."

"Lão nương không có thiếu tiền, tiêu tiền của mình, mua cơm cho mình, muốn nấu cơm thì đi làm người giúp việc cho rồi. . . . . ."

Vì thế, chị hai yên lặng không nói gì nữa.

Mà hôm nay, Chu Du lại có thể tự mình xuống bếp!

Quả nhiên, ma lực của tình bạn, vẫn không thể khinh thường được.

"Đừng ăn trước, đợi mọi người rồi cùng ăn đi."

Chu Chú vỗ đầu Đường Kiều, ý đồ không để ý đến tướng tham ăn của cô.

"Em. . . . . . Đói bụng."

Đường Kiều nuốt nuốt nước miếng.

"Cứ để con bé ăn trước, không sao đâu."

Ông ngoại Đường đang xem Hoàn Châu Cách Cách quay mặt lại, nói một câu.

Đường Kiều như thấy được ánh sáng thần thánh phía sau lưng ông ngoại Đường, kết quả ngay sau đó ông ngoại Đường nói một câu: "Tiểu Yến Tử mỗi lần ăn cơm chung quy cũng đều tranh ăn trước."

Đường Kiều: ". . . . . ."

Mọi người gật đầu, thì ra chân tướng là như thế.

Vì thế Đường Kiều chống đỡ thân mình, đối với đầy bàn cao lương mỹ vị nuốt vài ngụm nước miếng, cứng rắn biện bạch một câu: "Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề."

Câu này của Đường Kiều đích thị là khẩu âm phương Nam, chính là cái kiểu, ta là gà mái . . . . . .

Hai chị em Chu gia bên bàn ăn thiếu chút ngã xuống đất không dậy nổi.

"Con đói bụng thì ăn trước đi."

Cậu cả Đường cũng lên tiếng, Chu Chú không nói gì, đại gia này, đối với chị hai cũng quá dung túng rồi.

"A, Chu Chú, quần áo này cũng không phải của cậu đi."

Chu Du chậc chậc hai tiếng, quét một lượt quanh người Chu Chú, thẩm mĩ của Chu Chú, cách xa không bằng người kia, nhìn một thân trang phục này, quả nhiên là người phải dựa vào ăn mặc.

"Phiền toái chị lúc nói câu này, không cần dùng miệng YY."

Sau khi Chu Du nói như vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chu Chú, ngay cả bà ngoại Đường đang ở trong bếp xào rau cũng tắt bếp đi ra xem náo nhiệt.

Đợi đến khi nhìn thấy quần áo trên người của Chu Chú đều là của cậu nhỏ Đường, lại tỏ vẻ hết sức hài lòng.

Cảm tình tốt thế này, xem ra sắp được ôm chắt trai rồi.

Chu Chú vuốt trán, anh có thể ngăn cản được một người YY, nhưng anh không ngăn được một đám người YY.

"Con thật đói. . . . . ."

Đường Kiều tiếp tục đáng thương tội nghiệp, hoàn toàn không nhìn mọi người YY, cùng với người nào đó bị YY.

"Tốt lắm tốt lắm, có thể ăn rồi, ba, ăn cơm, cơm nước xong lại xem đi."

"Nhưng mà, lúc này là tập cuối rồi."

Ông ngoại Đường có chút lưu luyến không rời.

"Ba, không sao đâu, dù sao nghỉ hè sang năm lại chiếu lại mà."

Lông mi cậu cả Đường giật giật, đại khái gần đây phong thuỷ không tốt đi, một nhà già trẻ, không có một người bình thường.

"Con đi gọi cậu nhỏ ăn cơm."

Chu Chú cũng chịu đựng xúc động co rút, hi vọng có thể nhanh nhanh thoát khỏi hiện trường.

"A Chú, đừng gọi, lão nhị nhìn qua rất mệt, cứ để chú ấy nghỉ ngơi trước đi, mẹ, người giữ lại cho lão nhị chút đồ ăn, chờ nó tỉnh ngủ ăn sau cũng được."

"Ừ vậy cũng tốt."

Ánh mắt Chu Du lóe lóe, liếc mắt nhìn cầu thang một cái, lại cúi đầu, tiếp tục bày đồ ăn, tuy rằng cũng đã dọn xong rồi.

Mọi người lục tục ngồi vào bàn, ông ngoại Đường cũng thôi không xem Hoàn Châu Cách Cách nữa, năm sau xem lại cũng giống nhau, cũng không biết đến lúc đó còn nhớ nội dung tập trước nữa không, cùng lắm thì lại xem lại một lầm nữa.

"Kiều Kiều, ăn chén canh này đi, đây là cậu nhỏ cố ý dặn làm cho con."

Mợ cả Đường múc cho Đường Kiều chén canh, để ở trước mặt cô.

"Hắc hắc, cám ơn mợ."

"Chu Du cũng uống một chút đi?"

"Không cần, cám ơn mợ, con không thích ăn canh."

Từ trước đến nay cô đều không thích ăn canh.

Mợ cả Đường cũng không ép, xoay người đi vào phòng bếp, giúp bà ngoại Đường dọn nốt đồ ăn lên bàn.

"Tốt lắm, có thể ăn cơm rồi."

Ông ngoại Đường ra lệnh một tiếng, mọi người liền bắt đầu chuyển động.

Có người không tim không phổi ăn, có người ăn không biết ngon.

Một người nào đấy ăn không biết ngon vừa ăn vừa nghĩ, người nào đó vẫn là đồ ngốc, cái gì cũng vô dụng không cầm suy nghĩ.

Trên bàn ăn, mọi người cũng không nói chuyện nhiều đó là thói quen im lặng khi ăn cơm.

Lúc mọi người ăn cũng chưa lâu lắm, cậu nhỏ Đường cũng tỉnh ngủ xuất hiện ở cầu thang, liếc mắt nhìn mọi người đang ngồi ở bàn ăn cơm một cái. Cùng lúc Chu Du cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau, cậu nhỏ Đường sửng sốt một lát, Chu Du kêu một tiếng "Cậu" rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn không biết ngon.

"Chu Du, ở nhà của tôi, cô gọi như vậy, cậu lớn cậu nhỏ, mọi người cũng không biết là gọi ai nha."

Đường Kiều bắt được cơ hội, cũng khinh thường Chu Du một phen.

"Ăn của em đi."

Lại gắp vào bát Đường Kiều một miếng cánh gà, Chu Chú ý bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm, không cần nói nhiều.

Đường Kiều trợn tròn mắt, lỗ mũi hừ hừ một tiếng, lập tức cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.

Cậu nhỏ Đường chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Làm sao đến đây."

Đây không phải câu hỏi, cho nên Chu Du cũng không trả lời, chính là cúi đầu càng thấp, tay cầm đũa không tự giác mà thêm lực.

Chu Du vốn là ngồi ở bên cạnh Đường Kiều, dù sao ở trong này, cô với Đường Kiều là quen thuộc nhất.

Gặp cậu nhỏ Đường đi xuống, Đường Kiều liền dịch về phía Chu Chú, "Cậu nhỏ, ngồi đây ngồi đây."

"Ngồi đây để gắp thức ăn cho con sao? Cái đứa nhỏ không lương tâm này, cũng không chờ cậu nhỏ mà ăn hết trước."

"Cậu cả nói: để lão nhị ngủ một lát. Bà ngoại nói: mọi người ăn trước đi. Ông ngoại nói: ăn cơm đi."

Cho nên, giữa những người phản bội cậu nhỏ, cũng không có cô, tỏ vẻ cô không có liên quan gì cả.

"Cũng không biết là ai mạnh mẽ kêu đói."

Mợ cả giễu cợt.

"Con rất là đói bụng, nhưng mà vì cậu nhỏ, con còn có thể đợi một lát."

Đường Kiều một mặt "Thành khẩn, nghiêm cẩn" nói.

Mọi người: ". . . . . ."

Cậu nhỏ Đường ngồi xuống ghế tựa bên cạnh Đường Kiều.

Chu Du bên cạnh chỉ cảm thấy trong lòng hồi hộp một chút, cái gì đó, như bị mở tung ra.

"Cậu nhỏ, người thử cánh gà này xem, ăn ngon không, là do Chu Du làm."

"A, Chu Du còn có thể nấu cơm."

Cậu nhỏ Đường giống như trưởng bối miệng nhàn nhạt đáp lại một câu, đồng dạng, những lời này cũng không phải câu nghi vấn.

Chu Du đang do dự muốn mở miệng hay không, Đường Kiều đã thay cô mở miệng.

"Cũng không hẳn vậy, Chu Du cũng khá lợi hại, về sau nếu ai cưới cô ấy, nhất định sẽ là người vô cùng hạnh phúc."

Đường Kiều biến thành lão mẹ, cực lực bán đứng "Khuê nữ" Chu Du.

Hai người. . . . . . Không phải vẫn còn chiến tranh lạnh sao?

Chu Du khóc không ra nước mắt, hận không thể lấy cái xương gà nhét vào cái miệng của Đường Kiều chặn lại.

"Ừ."

Cậu nhỏ Đường nhẹ nhàng ừ một tiếng, ý tứ có lệ hàm xúc mười phần, bởi vì từ đầu anh cũng không có ăn cánh gà này, cho nên, về hương vị hạnh phúc, anh cũng không cảm nhận được.

"Cậu, thái độ của người sao vậy, nếm thử một miếng đi."

Đường Kiều miệng đầy dầu mỡ kháng nghị, Chu Chú không còn cách nào khác đành rút tờ khăn giấy ra lau giúp cô, vì sao anh cảm thấy mình ngày càng giống bảo mẫu vậy? Quả thật là mười năm phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây sao?

"Vài bữa chưa ăn, không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ được. Ngày khác, ngày khác cậu nhỏ nhất định sẽ thưởng thức tay nghề của Chu Du."

Cậu nhỏ Đường làm bộ ôm dạ dày, Đường Kiều đành phải dừng lại tâm tư mẹ già bán khuê nữ.

"Công việc tuy quan trọng, nhưng mà phải chú ý thân thể."

Vì thế, mọi người đối với cậu nhỏ Đường lại thêm quan tâm.

Đường Kiều vui vẻ vui vẻ, cảm thấy cậu nhỏ của cô rất xứng đáng, cư nhiên không để ý chuyện của cô, để cậu nhỏ lên mặt, hừ.

Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, chỉ có một người, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, lúc sau cậu nhỏ Đường ngồi bên cạnh cô, cô cũng không ngẩng đầu lên.

"Chu Du, không phải là cô sợ cậu nhỏ tôi chứ?"

Chị hai, đã đến mức nhân loại không thể ngăn chặn được nữa rồi

Câu này là tuyệt đối là câu hỏi, cho nên, Chu Du không thể không trả lời.

"Không, không, không sợ."

Cũng là có chút từ ngữ mập mờ.

"Cô không cần sợ, cậu nhỏ tuy có chút hung dữ, nhưng là người tốt lắm."

Mọi người: ". . . . . ."

Cậu nhỏ Đường dừng đũa, sờ sờ cằm, giống như không tin, bộ dạng này của anh mà gọi là hung thần sao.

Quả nhiên, hiện tại quan điểm của người trẻ tuổi có chút tăng lên.

"Không không, cậu nhỏ không hung dữ, lớn lên rất tuấn tú." Chu Du khó khăn trả lời.

Mọi người: ". . . . . ."

Đối thoại thật là quỷ dị.

Ngay cả Đường Kiều cũng không thể nói gì hơn, vì thế, mọi người khôi phục trầm mặc, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn tối xong, mọi người ngồi ở trên sofa trong phòng khách nói chuyện phiếm, Chu Du có chút đứng ngồi không yên, lúc ăn cơm, cô còn có thể tìm được việc để làm, nói ví dụ như, ăn cơm!

Nhưng hiện tại, cũng không thể cứ uống nước đi, cô đã uống đến tách thứ ba rồi.

"Chu Du, cô khát như vậy sao?"

Chị hai Đường không có phát hiện bạn tốt của mình trong lòng bất an, chỉ phát hiện cô ấy cố chấp uống nước.

"Đúng vậy, vừa mới ăn có chút mặn."

Chu Du cười cười, che giấu xấu hổ trên mặt.

Có mặn như vậy sao? Làm sao cô lại không cảm thấy có món nào mặn như vậy, hay là khẩu vị bản thân dạo này bị thay đổi nghiêm trọng.

Thôi, đây cũng không phải trọng điểm.

"Cô tới tìm tôi?"

"Ừ, Đúng vậy."

Một chén nước lại thấy đáy.

"Sao một chút tôi cũng không cảm thấy cô đến tìm tôi."

Chu Du nháy mắt trên mặt lại cảm thấy xấu hổ, nếu không có nhiều trưởng bối ngồi đây thế này, cô thật muốn chém một nhát.

Gặp qua đồ ngốc, chưa thấy qua đồ ngốc, có thể làm cho cô lại 囧 một chút sao?

"Vùi đầu ăn đồ ăn ngon mà bà ngoại với mợ làm, cô không nói xuýt chút nữa quên mình đến đây tìm cô."

Ở trước mặt trưởng bối, Chu Du không thể nghiến răng nghiến lợi, tay nhéo nhéo đùi, ý bảo bản thân nhịn xuống.

Ngồi một lúc cậu nhỏ Đường đứng dậy, quay sang Chu Du nói một câu: "Chu Du, cô theo tôi đến thư phòng một chút, tìm cô có chút việc."

Giờ này khắc này Chu Du xấu hổ, đã biến thành sợ hãi, không giống như lúc trước cố gắng mạnh mẽ nữa rồi.

"Cậu nhỏ, người tìm Chu Du có việc gì sao?"

Mọi người gật đầu, tỏ vẻ đều muốn biết.

"Con muốn biết?"

Đương nhiên! Đường Kiều liên tục gật đầu.

Cậu nhỏ Đường cười cười, ngẩng đầu nói.

"Đây là bí mật, không nói cho biết."

"Hừ, người không nói con cũng biết, người cũng giống như Chu Chú muốn đi cửa sau đúng không?"

Chu Chú không nói gì, khi nào thì anh đi cửa sau rồi hả ?

Cậu nhỏ Đường từ chối cho ý kiến, không có trả lời, trực tiếp xoay người, đi lên thư phòn trên lầu.

Đường Kiều dành nhìn Chu Du cho một cái ánh mắt tự cầu phúc đi, Chu Du bất an nhìn mọi người một chút, sau đó đuổi theo cậu nhỏ Đường.

"Vì sao con ngửi thấy mùi vị âm mưu ở đây?"

Người âm mưu Đường Kiều lại bàn luận về âm mưu của người khác.

Còn nhớ rõ trong truyện tranh, luôn có một cái bóng xấu xa tối đen như mực, cuối cùng ở lúc mấu chốt đi ra nói lẩm bẩm một mình hay sao?

Đó là thần tượng của Đường Kiều.

Trong thư phòng, cậu nhỏ Đường khoanh tay đứng gần cửa sổ, Chu Du bất an đứng ở phía sau anh, hai người im lặng không nói gì.

Sau một lúc lâu, cậu nhỏ Đường xoay người, đối mặt với Chu Du.

"Hôm nay tới đây làm gì?"

Tới làm cái gì? Cô tới làm cái gì? Cô có thể tới làm cái gì?

Chu Du nhắm chặt mắt, bỗng nhiên có chút nhụt chí. Dưới đáy lòng đè nén một hồi lâu, thật vất vả nghe nói anh đã trở lại, muốn gặp anh một lát, lại bị câu nói đầu tiên của anh đánh gẫy mọi cảm xúc.

"Không, đến tìm Đường Kiều thôi."

Lại mắt mở mắt, Chu Du quay mặt, không muốn nhìn vẻ đạm mạc trên mặt anh.

Thật là tổn thương. . . . . .

"Cậu hi vọng con làm cái gì?"

Hi vọng?

Không, cho tới bây giờ cô không có cái loại này loại nọ, lúc trước cô đã cố “làm việc nghĩa không được chùn bước” quyết không từ bỏ, không hy vọng thì cũng sẽ không khổ sở nữa. Dù sao mọi thứ cô cũng đã dự đoán được, đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi, giờ này ngày này, chẳng qua là cô nhớ anh thấu xương, mới nghĩ, đến nhìn anh, chẳng sợ nhìn một cái cũng tốt.

Hiện tại thấy được, cũng thỏa mãn rồi.

Hi vọng. . . . . . Hi vọng loại này loại nọ, hay là mong cho anh có người yêu đi.

"Cậu, nếu không có việc gì, con đi trước đây."

Chu Du cúi mình đến thấp nhất, vô cùng cung kính nói.

Cô không thể ở lại được nữa, nói chuyện cũng không thoải mãi, lại làm lòng cô đau như dao cắt.

Nam nhân làm tổn thương cô, thật đúng là bên trong vô tình mà.

Hít sâu một hơi, Chu Du nỗ lực ngăn chặn nội tâm muốn dời sông lấp biển. Ông trời biết, cô không nên như thế, cô rõ ràng nên tự tin, rõ ràng là nên thoải mái, rõ ràng là nên có thù tất báo. . . . . .

Ai lại giết chết một Chu Du như thế?

"Đợi chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK