Những năm này, cô ở nhà bà ngoại Đường, dĩ nhiên Bà ngoại và cậu mợ biết chuyện này, nhưng cũng không ai ngờ Mẹ Đường sẽ gắp bánh chưng cho cô.
Dường như không khí trở nên lúng túng, đang lúc Đường Kiều không biết nên như thế nào, Chu Chú giúp Đường Kiều giải quyết.
"Dạ dày Đường Kiều không được tốt, không ăn được gạo nếp, hôm nay xem như cô ấy không có phúc hưởng thụ."
Trên mặt mọi người cũng có chút lúng túng, vẫn còn uý kị Đường Kiều, cảm thấy mình làm sai, lại cảm thấy mình không sai.
Đường Uyển cúi đầu, yên lặng đâm bánh chưng trong chén không nhìn ai, cũng không có nói gì.
Bà ngoại Đường lặng lẽ thở dài, xem ra con đường phía trước phải từ từ, thật lòng không thể vội vàng được.
Trong bữa cơm ăn kỳ cục này, trong lòng Đường Kiều có vô số lời nhưng cũng không nói một câu, vào lúc này cô người nhớ chính là cậu út Đường và Chu Du. Về khí thế, cậu út Đường là cao thủ, vừa ngồi xuống, sẽ không có người cảm thấy lúng túng. Về tinh thần, Chu Du là một người khéo léo, chỗ nào có cô không khí sẽ không tẻ ngắt, mà buổi ăn hôm nay, dường như có chút quá tẻ nhạt.
Sau khi cơm nước xong, người một nhà vây quanh bàn uống trà, cha Đường mua trà mới. Nghe nói hơn chục ngàn đô một cân, đắt, cái này quá đắt, Đường Kiều cảm thấy cha của cô và Chu Chú không kém cạnh.
Đường Kiều và em họ nhỏ chơi đùa, sau đó đi tới phòng bà ngoại Đường cầm quyển album của cô trước kia, bỏ lại cả nhà cùng Chu Chú lẻn về phòng, lật album thật sự là một chuyện rất bận rộn, Đường Kiều không ngừng giải thích cho Chu Chú nghe hình ảnh chuyện xưa trong album. Dường như thật sự rất bận, bận đến cả một buổi chiều cũng không có thời gian trò chuyện với cha mẹ Đường.
Dù sao, cô chỉ ở trên lầu không xuống.
Chu Chú cũng không ép buộc cô, giống như rất có hứng thú xem ảnh lưu niệm mấy năm trước. Cô không có quay đầu bước đi đã là rất khá, có một số việc phải từ từ, chỉ cần cô không rụt lại, anh vẫn nguyện ý phối hợp theo bước chân của cô.
Mợ Đường đem hai bánh chưng chưa ăn xong, bỏ vào trong chén nhỏ đưa tới trước mặt Thũng Gia. Thũng Gia tiến lên ngửi ngửi, sau đó quay mặt đi, giống như ghét bỏ, Mợ Đường phì cười không ôm.
"Cái này giống Đường Kiều, nó còn chọn lựa món ăn đấy."
Hết cách rồi, Mợ Đường đành phải đem bánh chưng bỏ vào thùng rác.
Đường Uyển tìm được một cái túi nhỏ chứa thức ăn nhanh từ trên xe Chu Chú, "Cho nó ăn cái này đi, anh Chu Chú nói không thể cho Thũng Gia ăn thứ khác, ngộ nhỡ nó nhớ sẽ không tốt."
Thức ăn nhanh trong túi là của Thũng Gia, phần ăn ăn đủ mấy bữa rồi, Mợ Đường đổ một chút vào trong chén, đem chén đưa qua trước mặt Thũng Gia, lúc này Thũng Gia không còn rụt rè.
Đường Uyển và bạn học Dương Tuấn Khanh không chơi chung được, cả hai đều cảm thấy ngây thơ, cho nên Đường Uyển ngồi ở một bên ôm Mẹ Đường, bạn học Dương Tuấn Khanh đang chơi một mình, một mình chơi chán, sau đó không nhịn được nghiêng đầu một cái, dựa vào ghế sa lon ngủ thiếp đi, Cậu Đường cười cười, ôm lấy nó đặt trên giường trong phòng khách trên lầu, sau khi đắp kín chăn rồi trở về phòng khách.
"Uyển Uyển ở chỗ này đã quen thuộc chưa?"
Kể từ khi Đường Uyển tới Thành phố S, cha mẹ Đường hai người ở nhà thật sự không quen, dường như đột nhiên thiếu đi cái gì.
"Cũng quen, bất quá con muốn về."
Ở chỗ này cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, hai ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, thật sự suy nghĩ rất nhiều, dường như mười mấy năm qua cũng không suy nghĩ nhiều chuyện như vậy. Đột nhiên cảm giác mình nên trưởng thành, đột nhiên cảm giác mình rất hèn mọn, đột nhiên có rất nhiều chuyện giống như hiểu lại như không hiểu.
Ở ngay trước mặt Bà ngoại Đường, mẹ Đường cũng không tiện hỏi gì nhiều, sợ nói sai gì chọc cho người già không vui.
"Cũng tốt, vậy hãy theo mẹ trở về, thư thông báo trúng tuyển cũng sẽ rất nhanh gửi tới, an tâm ở nhà chờ."
Nói đến đây, Đường Uyển nhớ tới một việc.
"Mẹ, con muốn ra nước ngoài."
Đường Uyển cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra ở trước những mặt người lớn.
"Uyển Uyển, đang êm đẹp như vậy tại sao muốn xuất ngoại, lúc trước cũng không nghe cháu nhắc qua."
Cậu hai Đường nhíu mày nói, nguyện vọng cũng điền xong, lúc này nói muốn ra nước ngoài, có chút giày vò người ta.
Đường Uyển cúi đầu, cắn môi không nói lời nào, bởi vì lúc trước chưa nói, cô cũng biết chuyện này không dễ làm, cho nên mới ở chỗ này nói ra, hi vọng ông ngoại hoặc cậu có thể giúp một chút.
"Đúng vậy a, Uyển Uyển, tại sao bỗnh nhiên nghĩ đến, cháu còn nhỏ, một mình ra nước ngoài cũng không có người chăm sóc."
Mợ Đường nhìn sắc mặt của hai người một chút, bà ngoại Đường vẫn còn được, rõ ràng chân mày của ông ngoại Đường cũng nhăn tít lại.
Đường Uyển vẫn không lên tiếng, chỉ nắm vạt áo mẹ Đường kéo đi kéo lại.
"Đúng vậy, Uyển Uyển, một mình ở bên ngoài rất vất vả, lại còn muốn đi nước ngoài."
Mẹ Đường rất lo lắng, không biết tại sao Đường Uyển đột nhiên có ý nghĩ này.
"Con không sợ, con cũng nghĩ xong rồi."
Đường Uyển nhỏ giọng nói, thật ra cô đảm không có lớn gan như Đường Kiều, cô rất sợ ông ngoại Đường và Cậu Đường, trước kia cô và Đường Kiều tranh cãi cũng luôn tránh né người lớn trong nhà, ít nhất Đường Kiều nói có chút đúng, cô là một con chó cậy gần nhà, ỷ vào cha mẹ cưng chìu cô, thương yêu cô, những năm này trôi qua quá mức tùy ý.
Nhưng cô không đồng ý lời nói của Chu Chú, cho nên cô muốn chứng minh, đi khỏi cha mẹ, cô cũng là một người có thể độc lập, cô không phải một người chỉ có thể phụ thuộc vào cha mẹ mới có thể sống.
"Uyển Uyển. . . . . ."
Đường cha cũng mở miệng muốn nói gì, nhưng mới mở miệng đã bị ông ngoại Đường cắt đứt, ông ngoại Đường chống cây gậy trên mặt đất, phát ra một tiếng cốp, Đường Uyển sợ run lên, Mẹ Đường lập tức trở tay cầm tay của cô, ý bảo cô không phải sợ.
"Có ý nghĩ này cũng là chuyện tốt, nhưng ra nước ngoài được hay không phải xem bản lãnh của mình."
Ông ngoại Đường vừa mở miệng, những người còn lại tự suy nghĩ.
Nếu Ông ngoại Đường nói lời này, chính là loại bỏ suy nghĩ của Đường Uyển, chuyện này ông ngoại Đường không giúp một tay thì thư thông báo trúng tuyển gửi tới, Đường Uyển muốn ra nước ngoài nhất định không thể được.
Đường Uyển trợn tròn mắt, rất muốn khóc, lại không dám. Chuyện này bản thân cô không có suy nghĩ chu đáo, bỗng nhiên nói đến, muốn tất cả mọi người tiếp nhận cũng thật sự khó khăn, hơn nữa, ông ngoại Đường là người ngay thẳng, cô cũng chỉ muốn thử một chút nhưng ông ngoại Đường vừa thốt ra lời kia, cô có chút nhục chí, có chút khổ sở.
Cô đang suy nghĩ, nếu hôm nay Đường Kiều nói lên yêu cầu này, ông ngoại Đường tỏ thái độ thế nào?
"Ừ, chờ thư thông báo tới rồi hãy nói."
Cậu Đường nói một câu làm Đường Uyển hết hy vọng, Đường Uyển hít một hơi, cảm thấy mặt ê ẩm, rất khó chịu, nhưng vẫn giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, đá đá chân, khéo léo đáp một tiếng, "Vâng."
"Cha, lá trà này không tệ, Tín Dương Mao Tiêm, nhờ người bạn con thật vất vả mua được đấy."
Mặc dù Đường cha cũng không muốn Đường Uyển sống ở nước ngoài nhưng không đành lòng để Đường Uyển chịu uất ức, vì vậy đổi chủ đề.
"Ừ, không tệ."
Ông ngoại Đường gật đầu, trà quả thật không tệ, nhưng không có cảm giác uống hơn ngàn đô.
Mấy năm này Cha Đường làm ăn càng phát đã có bản chất giống như nhà giàu mới nổi, vẫn không có chút nào cảm thấy không ổn, Bà ngoại và ông ngoại Đường đều lười muốn nói.