Cô cảm thấy . . . . . . Đường Cậu út nói rất đúng, cô tâm cam tình nguyện.
Cam tâm tình nguyện rời xa Bà ngoại đi theo ở cùng Chu Chú, cam tâm tình nguyện để cho anh gọt gũa không ít năm, cam tâm tình nguyện làm nô dịch cho anh, mỗi ngày làm bữa ăn sáng, bữa trưa, bữa ăn tối còn thêm bữa ăn khuya. . . . . .
Quan trọng nhất bị lưu manh cũng tâm cam tình nguyện.
Cô cảm thấy như vậy không quá tốt, nhưng cũng không tìm được lý do không làm như vậy.
"Anh thật yêu cô sao?"
"Vậy thì cô thật sự thương anh sao?"
Nửa đêm, Đường Kiều đứng ở trước bồn rửa tay, soi gương tự hỏi mình trong gương.
Đáng tiếc. . . . . . Không trả lời được.
Đường Kiều tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau khi cô thất nghiệp.
Coi như là chuyện vui, cho nên, người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái.
Sau khi thu dọn xong, Đường Kiều hoàn toàn không nhớ gì, đem bữa ăn sáng của Chu Chú và Thũng Gia ném sau ót, sau đó một mình vui sướng đi làm.
Ngồi tàu điện ngầm cũng mất gần hai mươi phút, chẳng qua Đường Kiều không quá vui vẻ ngồi tàu điện ngầm, đi làm giờ cao điểm chen chúc thật khổ sở.
Ngày thứ nhất đi làm Đường Kiều rất xa xỉ đưa tay đón taxi, xuống xe rất rộng rãi cầm tờ một trăm cho chú tài xế, sau đó ngồi ở trong xe chờ người ta thối tiền lẻ.
Tuy nói Đường Kiều đã là gái lỡ thì hai mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn xem là một người mới đi làm việc, một lính mới.
Công việc hiện tại của Đường Kiều và lý tưởng cao xa của cô, trên căn bản vẫn giữ nguyên, đó chính là: trợ lý! Mà cấp trên trực tiếp của cô là vị Hứa tổng mà buổi sáng đụng phải Chu Chú trong đại sảnh lầu một.
Vị Hứa tổng kia là Phó tổng giám đốc vụ, phụ trách bộ phận tiền vốn, Đường Kiều nhìn khu vực này phân ra từng khối từng khối, suy nghĩ sau này công việc của mình nhất định sẽ rất thú vị, mà chặng đường thử việc nhất định không thua kém với công ty gia đình.
Công ty mới thật lớn khiến Đường Kiều chắc lưỡi hít hà, riêng một phòng tài vụ đã phân ra rất nhiều bộ phận, mà dĩ nhiên Đường Kiều được Hứa tổng bố trí ở bộ phận tiền vốn.
Tiền vốn Đường Kiều đã biết đến, đơn giản là một cây viết bao nhiêu tiền, một miếng da bao nhiêu tiền ... vân vân.
Công việc ngày thứ nhất, Đường Kiều cũng không làm gì đúng với nghiệp vụ công tác.
Nói là trợ lý, thật ra cũng không quá đúng, trước mắt Đường Kiều chỉ tiếp nhận công việc thật ra cũng không quan hệ quá lớn đến Hứa tổng. Chỉ là cô không thể né tránh số mệnh từ công ty trước, chính là đặt ở trước mặt cô vẫn là một đống bảng báo cáo, bày tại trước mắt cô vẫn là những con số cô chán ghét.
Nhưng công việc này nha, đơn giản đúng là từ một hố lửa này nhảy đến một hố lửa khác. Cho nên Đường Kiều cũng không có oán than gì, chỉ hy vọng công tác mới, lãnh đạo mới có thể để cho cô sống thoải mái một chút.
Người bàn giao cho Đường Kiều chỉ nói cho Đường Kiều một chút hạng mục công việc nên chú ý, nói thí dụ như Hứa tổng không thích làm đi làm lại, cho nên mỗi khi Đường Kiều trình tài liệu đều phải bảo đảm đầy đủ chính xác. Ở trong lòng Đường Kiều len lén nói thầm, nếu không đúng, anh có thể đánh người hay sao?
Về phần công việc cụ thể của Đường Kiều sau này, người bàn giao cho cô cũng không nói rõ cụ thể, chỉ giao cho Đường Kiều một đống lớn các loại bảng báo cáo, nói là những thứ này về sau cô phải hoàn thành, hơn nữa báo cho Hứa tổng phê duyệt, cung cấp cho người ở bộ phận khác.
Đường Kiều lại chắc lưỡi một lần nữa.
Mở ra tài liệu, một xấp thật dầy làm cho cô có cảm giác con đường phía trước mịt mờ.
Nhưng chuyện đi tới bước này, Đường Kiều cũng chỉ có thể kiên trì. Cô là người không có tham vọng nghề nghiệp, chỉ cần được ngày nào hay ngày ấy, cô không có yêu cầu gì quá lớn.
Cho nên đối mặt với một xấp tài liệu thật dầy này, mặc dù trong lòng cô khó chịu nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, liền đón nhận.
Đầu tiên Đường Kiều chọn mấy bảng báo cáo quan trọng liếc nhìn số liệu, là thông tin số liệu về cửa hàng trực thuộc công ty. Ví dụ như chi phí nhân viên, chi phí phòng ban và các loại tương tự.
Đường Kiều học kế toán, cho nên những thứ này đối với Đường Kiều mà nói cũng không coi khó khăn.
Phụ trách bàn giao cho Đường Kiều chính là một nữ đồng chí, tuổi so với gái lỡ thì Đường Kiều mà nói còn lớn hơn một chút. Lần này cô nghỉ việc cũng là bởi vì muốn về nhà làm người vợ tốt, chăm sóc cho chồng con. Đường Kiều rất ước ao ghen tị, cô cũng muốn a, không cần làm việc thật tốt biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, cô không có số mệnh đó.
Công việc ngày thứ nhất, Đường Kiều bận rộn nhận bàn giao công việc, cũng không kịp giao lưu tình cảm với đồng nghiệp mới, cả ngày cô chỉ nhận biết một đồng nghiệp mới chính là người bàn giao công việc cho cô, sẽ sớm rời khỏi công ty. Mãi cho đến buổi chiều tan việc, Đường Kiều vẫn chưa thể thoát khỏi bảng báo cáo số liệu, nhắc đồ trên tay, Đường Kiều phồng má, bày tỏ chỉ có thể tiếp tục vào ngày mai thôi, yếu ớt nói một câu, cô cũng không không phải loại phụ nữ rất đam mê công việc.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi sáng sớm Đường Kiều đều rất hăng hái, sáng sớm đã rời giường, trừ ngày thứ nhất chỉ lo gấp gáp đi làm, mấy ngày sau, cô vẫn giữ bản tính nô dịch, mỗi sáng sớm cố gắng nấu cháo cho Chu Chú, chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho Thũng Gia, cuối cùng thu dọn sạch sẽ túi rác trong nhà xách ở trên tay mới ra cửa.
Mỗi sáng rời giường Chu Chú đã không nhìn thấy bóng dáng của Đường Kiều, lần này có phê bình rất kín đáo.
"Tôi thức dậy sớm đều nấu xong cháo cho anh rồi, anh còn oán trách cái gì?"
Lúc Chu Chú quấn lấy Đường Kiều oán trách lần thứ một trăm lẻ tám, Đường Kiều nổi giận.
"Lúc ăn điểm tâm không nhìn thấy em, tôi cũng ăn ít hơn vài chén."
Con mẹ nó, lý do của Chu Chú quá hợp tình hợp lý!
Không ngờ cô là dưa muối để ăn như thế ? Ngay cả cô cũng có dùng thể ăn với cơm sao ?
"A, Chu Chú, chuyện này có gì đâu, quan trọng nhất là vui vẻ. . . . . ."
Khụ, tránh né.
"Chu Chú, tôi làm việc tích cực là để mình tiến bộ đúng không? Anh cũng không thể ngăn cản tôi tích cực để tiến bộ đúng không."
Chụp mũ một cái, Chu Chú cười.
Cô không gào lên anh làm ảnh hưởng cô thì đền đáp tổ quốc rồi.
Đối với công việc mới, Đường Kiều thật sự rất nhiệt tình, nhưng cô không có nghĩ tới chuyện, cô kỳ vọng rất cao vào công việc chỉ giằng co một tuần mà thôi.
Về phần nguyên nhân.
Nghĩ đến chuyện này Đường Kiều muốn cắn người, đối tượng chính là Chu Chú.
Sau tiết Đoan Ngọ không lâu chính là sinh nhật của Đường Kiều, năm trước sinh nhật của Đường Kiều cũng trải qua như thế, đi ăn cơm cùng bọn Chu Du, Ngu Châu, đi chơi KTV …. Sau đó chờ nhận quà tặng của ông bà ngoại Đường, cậu mợ hai.
Chu Du vẫn chưa về, năm nay sinh nhật của Đường Kiều không có hăng hái lắm, cho nên cũng không nói với ai.
Thật ra cô rất sợ sinh nhật.
Về phần nguyên nhân, trong đó phần lớn đương nhiên là bởi vì tuổi tác.
Hai mươi lăm tuổi là một bước ngoặt. Về sau cây nến cắm trên bánh sinh nhật sẽ dần dần từ 2 biến thành 3, mà phụ nữ sợ nhất quá trình lột xác này, cho nên, từ bây giờ cô muốn bắt đầu ngăn chặn việc này xuất hiện trước mắt mình.
Sáng sớm có một người bạn cùng lớp gửi một thông điệp âm nhạc chúc mừng sinh nhật, dưới góc phải máy vi tính chim cánh cụt nhảy càng vui vẻ.
Mặc dù cô đã quen cách sống chung với người khác, nhưng đối với sinh nhật hai mươi lăm tuổi, thật lòng cảm thấy muốn chạy trốn.
Còn may là dường như Chu Chú cũng quên chuyện này, điều này cũng làm cho cô thở phào một hơi. Chỉ cần Chu Chú không nhớ rõ, sinh nhật kia có thể không cần làm.
Chẳng qua vào thứ sáu cũng chính là sinh nhật cô, lúc Chu Chú đưa Đường Kiều đi làm, Đường Kiều xuống xe trước, Chu Chú giữ cô lại.