"Chu Chú, con muốn đi nghỉ ngơi một chút không, để cậu ở đây cho?"
"Không cần, cậu, người đi ngủ đi, có việc con sẽ gọi người."
Khó khăn lắm anh mới ương ngạnh bước vào được trong đầu của Đường Kiều, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.
"Cũng tốt, cậu nghỉ ngơi ở phòng khách, có việc gì cứ gọi cậu."
"Tốt, cậu."
Chu Chú trả lời, cậu nhỏ Đường giống như sớm đã dự đoán được, không có chút kinh ngạc nào cả, cũng không có tiếp tục kiên trì, xoay người rời khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa giúp hai người bọn họ.
Trở lại phòng khách cậu nhỏ Đường lấy di động, gọi điện thoại cho Chu Du, điện thoại có tín hiệu, nhưng không có người trả lời, tiếng chuông vang thật lâu, mãi cho đến khi truyền đến thông báo máy bận.
Cậu nhỏ Đường cúp điện thoại, muốn báo cho cô ấy chút tin tức, di động nắm trong tay, mở mục nhắn tin, nhưng một chữ cũng không đánh ra được, dù là một thủ trưởng bất khả chiến bại ở trong bộ đội, lúc này, cũng không thể nói được lời nào. Anh thật sự không biết nên nói với cô gái trẻ tuổi bị anh xúc phạm cái gì nữa.
Sợ là vào lúc này, nói nhiều cũng chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp.
Đã tổn thương rồi, nói thêm nữa lại càng tổn thương mà thôi.
Cả đêm mí mắt Ngu Châu đều ở nháy, vì thế, anh định tính toán một mình nhìn chằm chằm Chu Du, sau trở thành hai người nhìn.
Thực ra Chu Du cái gì cũng không làm, thật sự, ngoại trừ uống rượu, cái gì cũng không làm, ngay cả nói cũng không nhiều lời một câu, chỉ nhăm nhăm uống rượu, một ly lại một ly, nhìn hành động này, Ngu Châu cảm thấy thật là đau dạ dày, anh có thử ngăn cản, lập tức đã chịu một cai tát vào sau ót.
Dựa vào, tính anh nhiều chuyện.
Dù sao cô cũng không ép buộc cái gì khác, Ngu Châu mặc kệ cô uống, dù sao anh nhiều nhất chính là rượu, uống đi uống đi, uống bất tận.
Chu Du uống rượu như uống nước, cũng không thèm nghỉ, uống đến đầu óc choáng váng rồi lăn ra ngủ. Ngu Châu không dám để cho người khác động vào cô, đành phải tự mình khiêng cô vào phòng nghỉ.
Sự thật chứng minh, nếu Chu Du xảy ra chuyện, mí mắt nháy, chỉ có thể là Chu Du, mà không phải là anh.
Về phần vì sao mí mắt anh lại nháy, đó là bởi vì, anh gặp chuyện không hay ho rồi.
"Anh. . . . . ."
Nhìn người bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Ngu Châu hành động theo bản năng quét chân một đường đi qua, nhưng người tới cũng không phải ngồi không.
Chạy đi một bước xa, dễ dàng như trở bàn tay, Ngu Châu trong nháy mắt không động đậy được nữa.
"Không phải anh đã chết rồi sao?"
"Là đã chết, hiện tại đến gặp cậu là quỷ."
"Thanh Chiến!"
Ngu Châu nổi giận, cảm thấy bản thân mình thật giống khỉ bị đùa giỡn một phen, đáng thương cho cái TV LCD 42 inch nhà anh, còn thêm cả cái bình hoa cao bằng người nữa.
Thanh Chiến buông ra Ngu Châu, người sau lắc lắc tay, đứng ở một chỗ cách anh thật xa.
"Đã đã chết vì sao còn muốn trở về?"
Trở về làm cái gì, hại anh còn chưa đủ thảm sao?
Thanh Chiến không có trả lời anh, mà là quay sang, nhìn về phía Chu Du trong phòng nghỉ ngủ không biết trời đất gì nữa.
"Thế nào, bạn gái của cậu?"
Thanh Chiến dùng từ “bạn gái” này làm Ngu Châu vô cùng khó chịu.
"Anh quản được tôi sao?"
Lấy cá tính trong quá khứ của Thanh Chiến, Ngu Châu tuyệt đối không muốn ăn trái cây, tránh không được muốn ăn đánh một chút.
Nhưng hôm nay Thanh Chiến cư nhiên chỉ nhép nhép miệng.
"Cũng không xen vào, chỉ hỏi một chút thôi."
Thái độ Thanh Chiến như vậy làm Ngu Châu nghi hoặc, há miệng thở dốc, "Anh. . . . . ."
Lại chỉ ói ra một chữ, liền bị Thanh Chiến đánh gãy.
"Lớn lên rất xinh đẹp, bất quá, uống thành như vậy, phụ nữ uống rượu như vậy cũng không phải là tốt."
Thanh Chiến vừa nói còn vừa lắc đầu, giống như là chân tướng thì ra là như vậy.
Cụ thể chuyện là như thế nào, Ngu Châu không muốn đi giải thích, nhưng cảm giác này, cực kỳ quái dị.
"Tôi thích."
Ngu Châu vốn là muốn nói gì đó, nhưng Thanh Chiến này không chút nào để ý tới anh, thái độ tự quyết định, làm anh phun ra câu không kịp suy nghĩ.
Người này, biến mất lâu như vậy, báo tin đến, nói là đã chết rồi, hiện tại, lại xuất hiện trước mắt anh, nói sống lại liền sống, một câu giải thích cũng không có, để cho anh xả ra một chút có được hay không.
"Ha ha, thích là tốt rồi."
Thanh Chiến tiếp tục cười cười, ánh mắt dời đến trên người Chu Du.
"Chỉ sợ đến lúc đó không thể tới uống rượu mừng rồi."
Thanh Chiến không nói được câu nào thật lòng làm Ngu Châu phiền chán.
"Anh đến cùng muốn làm gì, đến đây chỉ muốn nói mấy câu này sao? Nếu vậy, nói xong rồi mời anh đi cho."
"Lập tức đi ngay lập tức đi ngay."
Thanh Chiến thần sắc tối sầm, biểu cảm làm như có chút thống khổ.
"Tôi lập tức muốn đi, lần này trở về, là vì cậu, rất muốn cậu. Tại cái nơi chim không thèm bay qua kia, tôi cảm thấy mình không còn là con người nữa rồi, lần này vụng trộm trở về, vì muốn gặp cậu một lần, nhìn thấy cậu thôi cũng cảm thấy mĩ mãn rồi, tôi đi trước đây."
Thanh Chiến tới mạc danh kỳ diệu, đi cũng mạc danh kỳ diệu, phòng ngủ Ngu Châu hiệu quả cách âm tốt lắm, bên ngoài ầm ĩ như vậy mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, Ngu Châu cứ đứng như vậy, thẳng đến khi cái chân bị lão gia tử nhà anh đánh gãy có chút khó chịu, mới hồi phục lại tinh thần.
Nhìn Chu Du một bên ngủ bất tỉnh nhân sự, thầm than, người này làm sao lại tốt số như vậy chứ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cậu nhỏ Đường rửa mặt xong chuyện thứ nhất đó là đi phòng ngủ xem Chu Chú cùng Đường Kiều.
Đường Kiều còn chưa tỉnh, mà Chu Chú còn chưa ngủ.
"Chu Chú, con không ngủ sao?"
"Không cần không cần."
Chu Chú xoa qua loa mặt mình, sờ trán Đường Kiều. Sau đó quay về phía cậu nhỏ Đường đứng ở cửa cười nói, "Cậu, không sốt đâu."
"Ừ, tốt lắm."
Cậu nhỏ Đường cũng cười lại với anh, "Không sốt chứng tỏ không có việc gì, con cũng lên giường nằm nghỉ đi, cậu đi làm bữa sáng, lát nữa Đường Kiều tỉnh lại, hai đứa cùng nhau xuống dưới ăn bữa sáng."
"Tốt, cám ơn cậu nhỏ."
Cậu nhỏ Đường gật đầu, xoay người xuống lầu, Chu Chú nhìn vào một bên chân của Đường Kiều, chân vẫn sưng, nhưng mà so với đêm qua đã tốt hơn nhiều.
Thở ra một hơi, lúc này Chu Chú mới cảm thấy mệt, eo mỏi lưng đau, chạy vào phòng tắm năm phút rửa nước lạnh rồi mặc một chiếc quần đùi đi ra, sau đó nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm lấy Đường Kiều, chuẩn bị ngủ.
Đường Kiều còn đang trong giấc mộng vô ý thức nhích lại gần ngực Chu Chú, Chu Chú cảm thấy cảm giác này, thập phần tốt. Chu Chú một bàn tay ôm vai Đường Kiều, một bàn tay đặt ở chỗ bụng dưới Đường Kiều, không lâu sau, liền ngủ thật say, anh quá mệt, thần kinh trong lòng buộc chặt buông lỏng, ủ rũ nhào đầu về phía trước.
Hai giờ sau, Chu Chú mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Đường Kiều.
"Tỉnh."
"Chu Chú."
Đường Kiều thần sắc nghiêm túc gọi một tiếng Chu Chú, Chu Chú trong lòng tức thời lập tức liền lộp bộp một chút.
"Làm sao vậy?"
"Mặt anh thật xấu!"
Đường Kiều vui vẻ không thể ngừng cười ra tiếng, ha ha, rốt cục bị cô bắt được rồi.
Chu Chú bất chi bất giác sờ mặt, hình như buổi sáng lúc tắm không có rửa mặt.
"Vợ à, chê cười chồng là không đúng, phải chú ý dưỡng thai, không thể ở cục cưng nói bậy trước mặt ba ba."
"Ai thèm để ý anh."
Đường Kiều khẽ hừ một tiếng, không để ý tới anh lại không biết học ở đâu được bộ dạng này.
"Muốn rời giường sao?"
"Vẫn chưa muốn."
"Vậy ngủ tiếp một lát?"
"Ừ, ngủ tiếp một lát."
Chu Chú cười khẽ, ôm Đường Kiều nắm thật chặt cánh tay, nhắm mắt lại, vùi mặt ở hõm vai Đường Kiều, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Chờ Chu Chú ngủ, Đường Kiều mở mắt ra, cô kỳ thực ngủ đủ lâu, lúc này nào còn ngủ được nữa. Chính là cô ban đêm mơ mơ màng màng tỉnh vài lần, đều gặp Chu Chú hoặc là ngồi ở bên giường nhìn cô, hoặc là tự mình đổi khăn lông chườm chân cho cô.
Nói vậy cả đêm anh cũng chưa đi ngủ, nhìn khuôn mặt này. . . . . . tiều tụy.
Đợi đến khi Chu Chú tỉnh lại, đã là giữa trưa rồi, đừng nói là bữa sáng, cũng là quá bữa trưa rồi.
Ôm Đường Kiều vào phòng tắm, Chu Chú giúp Đường Kiều đánh răng, đặt Đường Kiều ngồi ở trên bồn cầu, rồi tự mình đánh răng, sau đó rửa mặt thật sạch.
Đường Kiều ngồi ở trên bồn cầu, nhìn ông chồng nhà cô, giống như với bản thân có thù oán chà thật mạnh khuôn mặt mình.
"Chu Chú, anh với bản thân có thù oán hay sao?"
"Vợ anh, anh dùng khuôn mặt này để mê hoặc người, tất nhiên phải đem nó rửa sạch sẽ một chút."
Khụ khụ, Đường Kiều mặt đỏ hồng.
"Em cũng không ghét bỏ nó."
"Hắc hắc, không ghét bỏ cũng phải rửa thật sạch."
Đêm qua ép buộc, Đường Kiều cũng không tắm rửa đã ngủ, lúc này nhìn áo ngủ trên người đầy nếp nhăn, Đường Kiều nháo muốn tắm rửa, nhưng chân của cô lại không tiện, vì thế đành phải tự trách chính mình.
"Vợ, thế nào? Mất hứng?"
"Em muốn tắm rửa."
Ách.
"Tưởng chuyện gì lớn, anh sẽ tắm cho em."
Công việc cao thượng như vậy, Chu Chú tự nhiên là lòng tràn đầy vui mừng tiếp được. Giúp Đường Kiều chuẩn bị nước ấm thật kỹ, lại cởi áo ngủ trên người Đường Kiều, ôm cô tiến vào bồn tắm lớn, mình cũng ngồi xuống. Buổi sáng anh cũng mới tắm qua loa, lúc này vừa vặn cùng nhau tắm thật sạch.
Đương nhiên rồi, người trưởng thành tắm rửa cũng không chỉ là tắm rửa đơn giản như vậy, nhưng biết làm sao, lúc này Đường Kiều đang mang thai, cho nên Chu Chú đành phải nghẹn, nhưng mà không nín được làm sao bây giờ .
Cho nên lại đành phải lấy tay . . . . . .
( ha ha ha ha, đằng sau lược bỏ 5000 tự H. )
Đợi đến khi Chu Chú ôm Đường Kiều xuống lầu, cậu nhỏ Đường cư nhiên thật sự làm tốt cơm trưa.
"Cậu nhỏ, thực xin lỗi, xuống chậm."
Đặt Đường Kiều ngồi lên ghế tựa, Chu Chú có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Không có việc gì, chính là đáng tiếc bữa sáng của cậu."
Cậu nhỏ Đường trêu ghẹo nói.
"Cậu nhỏ, không được khi dễ Chu Chú."
Đường Kiều hừ hừ, bất mãn chuyển lên người cậu nhỏ Đường.
"Được, ở nhà nhà của Kiều Kiều cậu cho con mặt mũi, vậy thì không khi dễ."
Cậu nhỏ Đường cười cười, không có chút nào để ý Đường Kiều bao che khuyết điểm, bất quá hành vi này của Đường Kiều, lại làm cho trong lòng Chu Chú nở hoa, ngây ngốc đứng ở bên bàn ăn, cười giống như bị thần kinh.
"Cười cái gì mà cười, ăn cơm."
Đường Kiều ra lệnh một tiếng, Chu Chú lập tức ngồi xuống.
Trong bữa cơm, ba người lặng im ăn cơm, ai cũng không có nhắc đến Chu Du.
Sau khi ăn xong, Đường Kiều sờ sờ bụng mình, "Chu Chú, em muốn về nhà ở một thời gian."
Chu Chú kỳ thực rất không hiểu rõ, cơm vừa ăn còn mắc kẹt ở trong cổ họng, cao thấp không được, đây không phải là nhà cô sao?
"Kiều Kiều, đây không phải nhà của em sao?"
Trong phòng ngủ, Đường Kiều ngồi ở trên giường, Chu Chú ngồi xổm trước mặt cô.
"Em muốn về nhà bà ngoại ở một thời gian."
Cô đau lòng anh, nhưng cô có chút chịu không nổi, cô cần bình tĩnh bình tĩnh lại.
"Anh về cùng em."
"Không, anh cứ ở nhà đi."
Đường Kiều hốc mắt đỏ hồng, hấp hấp cái mũi, nước mắt vẫn chảy xuống.
"Anh không muốn em đi."
Chu Chú giống như tên vô lại ôm lấy chân Đường Kiều.
Nhưng chiêu này trừ bỏ chọc khóc Đường Kiều, không có chút tác dụng nào. Đường Kiều vẫn là cố ý tùy ý nhặt vài bộ quần áo, đi theo cậu nhỏ Đường về.