Linh tinh cái gì?
"Kiều Kiều, em xác định, em nói rõ xem nào anh thực sự không hiểu?"
Đường Kiều không cảm thấy hổ thẹn ngược lại còn thấy vinh quang, cảm thấy bản thân rốt cục không làm gì thắng được Chu Chú một trận.
Vì thế, cô phải ăn, vừa được ăn, cô lại lộ ra bộ dạng lưu manh rồi.
"Không nói, ta làm đi."
Chu Chú không một chút chống đỡ, tay vừa trượt, ngã xuống giường, toàn bộ thân thể áp ở trên người Đường Kiều.
Theo như tình huống phát triển trong phim cẩu huyết, phía dưới vốn là nên phát hỏa rồi chứ.
Nhưng Đường Kiều quên một chuyện, đó chính là, hiện tại cô chỉ có thể xem như một nửa người tàn tật, tuy rằng vết thương không có gì nghiêm trọng, nhưng ít ra, bị một vật nặng hơn trăm cân đè lên, cô vẫn cảm thấy đau, hơn nữa một chút cũng không vui vẻ. (cân ở đây bằng ½ kg).
"Đau đau đau. . . . . ."
Đường Kiều một trận gào khóc kêu đau, vẫn hít hà, Chu Chú nhanh chóng lui người lại, mặt lộ vẻ lo lắng.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, Kiều Kiều, có phải rất đau không?"
Chu Chú cúi đầu xem kỹ vết thương trên chân Đường Kiều, hoàn hảo không có dấu hiệu rướm máu. Anh tuy rằng đè nặng cô, nhưng cũng không có trực tiếp áp ở trên chân của cô. Nếu không, không chừng cô cũng không chỉ gào khóc không thôi.
"Cũng không có đau như vậy."
Nhìn sắc mặt Chu Chú áy náy, Đường Kiều vốn muốn mượn để phát uy một chút, cái này ngược lại phản tác dụng rồi.
Haizz, có một người ưu tú như vậy bên người, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt, có đôi khi, chính là nhiều lúc muốn cố tình gây sự nhưng lại không tìm ra được cơ hội.
Chu Chú đặt lại cái chân bị thương của Đường Kiều lên đệm, nghe thấy Đường Kiều thở dài, không khỏi ngẩng đầu.
"Thực xin lỗi, là anh không tốt, rất đau sao? Muốn đi bệnh viện hay không?"
"Không phải chân đau !"
Đường Kiều ở trên giường nhéo hai lần, lại bị Chu Chú một chưởng đè lại."Đừng loạn xạ, đụng tới miệng vết thương em lại kêu loạn lên bây giờ."
"Anh mới kêu loạn."
Không có đề tài cô cũng muốn nêu ý tưởng phát huy một chút, ai bảo anh làm hỏng kế hoạch ăn thịt của cô.
Tóc Chu Chú có chút hỗn loạn, cười khẽ ra tiếng, cũng không có phản bác lời nói của Đường Kiều, lại càng làm Đường Kiều cảm thấy nhàm chán.
Cô hiện tại rất muốn cãi nhau có được hay không?
Nhưng mà, lúc này sẽ không phải rất giống như chưa thỏa mãn dục vọng chứ?
"Chu Chú, anh ưu tú như vậy để làm cái gì chứ?"
Chu Chú rời người khỏi chân cô, hướng lên trên cọ, nằm ở bên người Đường Kiều, một tay ôm vai cô.
Cái này không đúng, dùng tốt, "Em không thích?"
Có đôi khi thích, có đôi khi không thích, nhưng mà hiện tại, thật sự không thích.
"Không thích."
Đường Kiều kiên định gật đầu, như là khẳng định.
"Anh đây sửa?"
Chu Chú nhẹ nhàng ở bên má Đườn Kiều in xuống một cái hôn, nhàn nhạt hỏi.
Còn có thể đổi tất cả ưu tú thành tật xấu sao? Bất quá, cũng thật là tật xấu, nào có người từ nhỏ đến lớn một điểm khuyết điểm cũng không có, đương nhiên, nếu hồi nhỏ Chu Chú mặt than xem như một loại bệnh, thì đây là tật xấu duy nhất của anh rồi. Đây không phải có bệnh thì là cái gì? Ừ ừ, bỏ mới phải.
Chính là. . . . . .
"Sửa như thế nào?"
Đại khái là bị anh hôn có chút ngứa, Đường Kiều lùi lại.
"Dạng người gì ở trong mắt em là không ưu tú? Anh sẽ theo đó mà sửa."
Gò má Chu Chú và Đường Kiều dán vào nhau, cư nhiên thật sự đem một chuyện nhàm chán như vậy thành vấn đề quan trọng, còn làm bộ nghiêm trang thảo luận.
"Người hút thuốc."
Tên du côn mới thích hút thuốc, cho nên người hút thuốc tuyệt đối không ưu tú, nhưng mà hình như Chu Chú cũng hút thuốc, chính là hút không nhiều lắm mà thôi.
"Được, từ hôm nay trở đi, một ngày một bao, không ăn cơm, chỉ hút thuốc. Còn có gì nữa?"
"Người uống rượu."
Thất ý nhân tài uống rượu, về phần tại sao lại thất ý, đương nhiên là vì không ưu tú mới thất ý.
"Được, sau khi trở về chúng ta liền đến siêu thị mua thật nhiều rượu về, beer, hồng, trắng, một mình anh uống, trộn lẫn uống, thẳng đến khi uống thành tửu quỷ thì thôi."
Ha ha, Đường Kiều vui vẻ, không khống chế được cười ra tiếng, ngẫm lại cảnh tượng Chu Chú ngậm khói uống rượu, cô liền cảm thấy tâm tình thập phần sung sướng.
"Còn có còn có, còn có người không tắm rửa."
Lý do giống như trên.
"Đừng, cái này thôi, có thể đổi cái khác hay không."
"Anh không phải nói muốn sửa sao, vì sao muốn đổi?"
Đường Kiều chu miệng lên, ngón tay chơi đùa ngón tay Chu Chú, làm như đang tức giận.
"Nhưng mà, không tắm rửa, đến lúc đó muốn cùng em ngủ làm sao bây giờ, anh trở thành không ưu tú không quan trọng, liên lụy em sẽ không tốt lắm." Chu Chú ra vẻ khó xử.
Ừ, nói có lý, đến lúc đó, cô nếu muốn lưu manh anh, anh không tắm rửa. . . . . . Ách, coi như quên đi, không tính cái này nữa.
"Cái này cho qua, điều tiếp theo."
"Em nói."
Chu Chú bởi vì thay bản thân giành lại một chút chủ quyền mà vui vẻ, Đường Kiều bởi vì lo lắng đến phúc lợi bản thân hôm nay mà vui vẻ, tóm lại, tất cả mọi người thật vui vẻ.
"Người ăn cơm không tốt."
"Như thế nào là người ăn cơm không tốt?" Điểm ấy, tựa hồ có chút khó giải thích.
"Rung chân, ngoáy mũi, lớn tiếng nói chuyện, khi ăn cơm ăn canh phát ra tiếng thật lớn, ăn cùng người khác, đũa gắp loạn các thứ trong mâm. . . . . ."
Ra vẻ, đây cũng không phải là không ưu tú, Đường Kiều nói tuyệt đối là theo tấm ảnh Hongkong Young and Dangerous. (Hongkong Young and Dangerous: phim Người trong giang hồ đó).
"Cái này. . . . . . Cũng có thể sửa."
Cắn răng một cái, Chu Chú vứt bỏ một chút "Nhân dạng" cuối cùng.
"Anh đánh lừa em!"
Ỷ vào móng tay dài, ngón cái cùng ngón trỏ của Đường Kiều ở trên mu bàn tay Chu Chú cào ra những vết thật sâu.
"Anh nào có lừa em."
Oan uổng! Anh hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của cô, bắt đầu từ ngày mai, làm một cái người không ưu tú, đương nhiên, có làm được hay không, anh không thể cam đoan rồi.
"Thế nào không có, anh vừa mới nói không ăn cơm, chỉ hút thuốc đâu, lúc này lại ăn rồi."
Ách, cô cũng không ngốc nha.
"Bản thân anh không ăn không quan trọng, anh đây không phải cùng em ăn sao, ở nhà còn phải bồi trưởng bối ăn, ra ngoài còn cùng khách bàn bạc thương lượng không phải ăn?"
Chu Chú nỗ lực biện chứng, muốn cho Đường Kiều thấy được sự hợp lý trong lời nói của anh.
Quả nhiên, Đường Kiều kéo tay Chu Chú xuống, ngừng một hồi, giống như nghiêm túc suy xét, ước chừng nửa phút đồng hồ sau, rốt cục nghĩ thông suốt.
"Được rồi, anh nói không sai. Vậy bắt đầu từ bữa tối hôm nây, nhớ, rung chân ngoáy mũi, lớn tiếng nói chuyện, ăn cơm phát ra âm thanh lớn, còn phải cùng người khác ăn cơm, đũa một khắc cũng không ngừng càn quét các mâm."
Chu Chú chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen như mực.
Anh đây là tự đào hố? Có phải đào quá sâu hay không?
"Kiều Kiều. . . . . . Như vậy không tốt đi?"
"Anh không làm được, đã nói là anh lừa em, em chỉ biết, lời nói của em cho đến bây giờ anh đều không nghĩ là thật."
Cái gì tên là gắn hai cành cây lên mũi heo nó có thể giả thành voi, Đường Kiều đúng là cái tượng heo kia.
"Cậu nhỏ đang ở nhà, anh sợ cậu không nhịn được mà bắn chết anh rồi."
Ở trước mặt cậu nhỏ Đường mà biến thành như vậy? Amen, về sau địa vị của anh trong lòng Đường Kiều càng thêm thấp kém rồi.
"Không có việc gì, có em chống đỡ cho anh."
Chỉ sợ là, đến lúc đó anh cùng cô cùng nhau chết rồi.
Đáy lòng Chu Chú vụng trộm thở dài một tiếng, vì bản thân cháu ngoại Đường lo lắng không thôi.
"Còn có gì nữa?"
Toàn bộ nói ra đi, anh sẽ theo đó mà sửa, không chừng sau khi thay đổi xong, anh sẽ không còn tồn tại nữa rồi.
"Có, đương nhiên là có, không có người không ưu tú nào lại có công ty?"
Cho nên?
"Cho nên, anh mau chóng đem công ty xử lý đi."
"Anh. . . . . . sẽ cố gắng hết mức."
Chu Chú giải cứu bàn tay mình từ trong tay Đường Kiều, có loại xúc động muốn trốn.
"Không thể cố gắng hết sức, anh cho em một thời gian cụ thể đi."
Người nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Kiều Kiều, là như vậy, hiện tại em không có công việc đúng không?"
"Ừ, là không có." Hại cô không có công việc không phải là anh sao! Là anh là anh!
"Em không có công việc, nếu anh đem công ty của mình xử lý, hai chúng ta ăn không khí để sống sao?"
Ngẫm lại cũng đúng, "Được rồi, trước hết cứ giữ lại công ty đã."
Chu Chú thở nhẹ một hơi, âm thầm lau mồ hôi, thiếu chút nữa ngay cả công ty cũng không giữ được rồi.
"Không còn nữa?"
"Tạm thời không có, chờ em nghĩ ra sẽ nói cho anh."
Ông trời, em vĩnh viễn vẫn đừng nên nghĩ ra đi.
"Vậy em muốn ngủ một lúc không? Hay là đi xuống xem tivi cùng ông ngoại?"
Chu Chú vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài của Đường Kiều, một mảnh lộn xộn phía sau, anh cư nhiên cảm thấy tâm tình tốt lắm, thỏa mãn cười một tiếng. Anh trở thành không ưu tú, thật sự không ưu tú rồi. Không ngờ làm ra loại sự tình này còn rất có cảm giác thành tựu.
"Vậy em ngủ đi?"
Haizz. Quả nhiên gần son thì đỏ, gần mực thì đen.
Lúc này tới gần hoàng hôn, phòng ngủ ánh sáng nối tiếp nhau, quả nhiên! Thật thích hợp cho việc lả lướt.
"Ừ ừ, chúng ta ngủ đi."
Thịt ôi thịt.
"Em. . . . . ."
Chu Chú còn chưa nói xong, tay Đường Kiều đã chui vào áo sơ mi của anh xoa xoa thân thể của anh, không hề có trình tự sợ loạn một lượt, lại thành công làm Chu Chú rối loạn hô hấp.
Lại không ưu tú, cư nhiên như vậy đã bị trêu ghẹo, Chu Chú a Chu Chú, anh xong rồi.
Chu Chú ở trong lòng cảm thán lớn một tiếng, nhắm chặt mắt, lại mở mắt, trong ánh mắt đã thêm rất nhiều này nọ, nhiều nhất, hay là muốn sổ **.
Chị hai này, khí thế càng lúc càng lớn rồi.
Chu Chú xoay người một cái, hai người song song nằm nghiêng nháy mắt biến thành lúc lên lúc xuống, tại hạ vị kia, chị hai liên tục giở trò lưu manh.
Đường Kiều rút tay ra, có chút mất hứng chu miệng.
Đã bị trêu chọc nên Chu Chú không rõ Đường Kiều vì sao lại bỗng nhiên ngừng lại.
"Thế nào?"
"Em muốn ở phía trên."
Cô phải làm công! Đế vương công! Nhóm bạn tốt nói, một lần chịu, nhiều lần chịu, một đời chịu, đời đời chịu.
Ôi, bi thảm nói.
Phốc!
Được rồi, xem ra là cô lo lắng trên dưới, thỏa mãn cô một lần cũng được.
Chu Chú đã áp ở trên người Đường Kiều, lại nằm trở về, nhắm mắt lại một bộ hiên ngang lẫm liệt anh dũng hy sinh, "Đến đây đi!"
Đến giữ lấy anh đi, đến ăn anh đi, đến nhục nhã anh đi, đến ** anh đi. . . . . .
Khụ khụ, anh không phải có chút . . . . rồi sao.
Chính là chờ đã lâu, cũng không đợi được có người đến nhục nhã anh.
Mở to mắt, lại nhìn đến Đường Kiều ngồi ở bên người anh, bộ dáng phiền não không thôi.
"Làm sao vậy?"
Nơi đó của anh vừa mới bị trêu chọc đi lên, nhu cầu cần an ủi cấp bách, cũng không thể lại chờ được rồi.
"Em đang tự hỏi. . . . . ."
Đường Kiều ôm má, làm bộ suy nghĩ.
Nội tâm Chu Chú kêu rên một tiếng, thời điểm mấu chốt cô lại dừng lại suy nghĩ.
Được rồi. . . . . .
"Em đang tự hỏi cái gì?"
"Em đang tự hỏi, chiếc chân này của em đặt ở chỗ nào."
Đường Kiều giơ giơ cái chân của mình, nghiêm túc nhắc nhở Chu Chú tầm quan trọng của chuyện này.
Thật sự, thật là chuyện cần suy xét đâu tiên.
Chu Chú đứng dậy, cầm gối đầu đặt ở sau lưng, sau đó hướng mép giường xê dịch, bản thân nửa tựa vào trên giường, hai tay vịn chặt eo Đường Kiều, nâng đỡ, Đường Kiều liền bị nhấc lên.
Đường Kiều kinh hô một tiếng, thì đã ngồi xuống ở trên lưng Chu Chú.
Chu Chú lại cầm cái gối, ném tới trên đất.
"Tốt lắm, đặt chân lên mặt trên đi. Cẩn thận, đừng đụng vào miệng vết thương."
Đường Kiều dè dặt cẩn trọng đặt chân lên gối đầu phía trên, sau đó điều chỉnh bản thân ngồi thật thoải mái. Nhưng mà lúc điều chỉnh, hình như đụng phải "Chướng ngại vật".
Đường Kiều khẽ cười một tiếng, lại cọ xát, sau đó cảm thấy mỹ mãn quan sát vẻ mặt Chu Chú nhẫn nhịn chịu đựng, bộ dạng thập phần tốt.
"Kiều Kiều, ngoan, không phải em đã ở phía trên rồi sao, đừng đùa nữa?"
Chu Chú ngoan ngoãn nằm ở dưới người Đường Kiều, tuy có chút nôn nóng, nhưng cũng không hề động, vẫn không nhúc nhích, xem mình như tế phẩm, cam tâm tình nguyện chờ chị hai Đường Kiều này đến chà đạp.
Đường Kiều thỏa mãn thở dài một tiếng, sau đó cúi người, hôn lên môi của anh.
Nhìn mặt nam nhân này quả nhiên là đòi mạng, đặc biệt nhiễm lên **, theo đuôi lông mày, đến khóe môi, mỗi một cái đều tản ra hấp dẫn trí mạng, ngay cả cái kia nhô lên cằm cùng cổ, Đường Kiều đều cảm thấy, như vậy thật là mê người.
Đòi mạng thật là đòi mạng mà.
Đường Kiều vội vàng hút môi Chu Chú, thân thể không tự giác bắt đầu vặn vẹo.
Thượng Đế, rõ ràng người không chịu nổi là anh, thế nào ngược lại là cô biến thành con quỷ háo sắc rồi.
Bất quá, hôm nay trận trò chơi ** này người chủ đạo là cô, cho nên, là cô muốn thịt, cô liền nghe theo bản thân bắt đầu ăn thịt rồi.
Sau không biết bao nhiêu lâu, trừ bỏ thở dốc cùng âm thanh hút không khí, cũng không có âm thanh khác.
Đường Kiều ở trên người Chu Chua đùa thật vui, chỉ là hơi có chút chưa thỏa mãn, xem ra việc này, nam nhân với nữ nhân, vẫn là có khác nhau.
Vẻ mặt và động tác của Đường Kiều mặc dù cực kỳ hấp dẫn, nhưng dù sao, muốn thỏa mãn, Chu Chú cảm thấy, xem ra là chỉ có thể dựa vào bản thân. Như hiện tại, cô cư nhiên còn chưa cởi hết quần của anh, theo tiến trình của cô, phỏng chừng đến hừng đông mới làm xong, mà anh, rất có khả năng sáng mai sẽ được lên trang nhất, dù sao trên đời này người bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng mà ngã xuống đất bỏ mình, đại khái cũng chỉ có thể tìm ra được một người như anh thôi.
Tìm cơ hội, Chu Chú đột nhiên ngồi dậy, Đường Kiều theo trên eo của anh rơi xuống trên đùi.
"A, anh làm cái gì?"
Chu Chú không có trả lời Đường Kiều, chỉ thở hổn hển, đặt Đường Kiều lại trên giường, đem áo sơ mi bị Đường Kiều cởi một nửa ném xuống, lại đem quần với quần lót cởi nốt. Tiếp theo lại động thủ cởi hết quần áo Đường Kiều, thẳng đến khi cả hai người đều trần truồng, Chu Chú mới ngồi trở lại trên giường, một tay ôm lấy Đường Kiều, đặt cô ở trên chân anh, hôn lên của môi của cô.
Tư thế cơ thể này. . . . . .
Đường Kiều nghĩ có chút khó xử, cái này, tựa hồ phân không rõ ai trên ai dưới.
"Chu Chú, em nói em muốn ở trên."
Chu Chú hôn xong, Đường Kiều có chút "suy yếu" nói, thanh âm không có độ mạnh yếu gì cả, so với bất mãn, giống như là làm nũng hơn.
"Em ở phía trên mà."
Chu Chú ngoài miệng trả lời Đường Kiều, thân thể cũng tự nhiên bận rộn, dùng sức một cái, Đường Kiều chỉ còn có nước bi ai mà thôi.
"Em trong nơi này là ở trên rồi hả ?"
Đối với chuyện này, xem ra Đường Kiều so với tưởng tượng vẫn muốn kiên trì.
"Em là ở trên nha, anh ở bên trong, em ở bên ngoài, tương đương với em ở trên."
Chu Chú thật vô sỉ biện giải, cúi đầu, vùi mặt vào trong ngực Đường Kiều.
Đường Kiều đè nén cực điểm, đẩy đẩy cái đầu trước ngực, "Này, Chu Chú, anh biến thành xấu xa."
"Không phải em nói muốn anh trở thành người không ưu tú hay sao? Đồi bại không phải không ưu tú hay sao."
Dựa vào, con bà nó nhị đại gia.
Đường Kiều không còn gì để nói.
Cô xem như đã biết, cùng nam nhân đi so đo này nọ, cô quả thực chính là tự mình tìm chết!
Đang lúc Đường Kiều cùng Chu Chú giải quyết vấn đề khó khăn thịt cùng bị thịt này, Chu Du lái ô-tô từ nhà đến đây, trên người cô vẫn còn mặc đồng phục công sở, một giây cũng không có chậm trễ, vừa tan tầm liền đuổi tới bên này.
Chính là, xe chạy đến ngõ nhà bà ngoại Đường, nhưng cô không có đi đến mở cửa, mà là đậu ở chỗ này, tắt đèn xe đi.
Hai tay Chu Du gắt gao nắm tay lái, khớp ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng, đối với nơi cách đó không xa ngây ngốc thật lâu, lưng cong lên cảm giác hơi đau, giống bị người ta quật cho một trận.
Thu hồi ánh mắt, Chu Du gắt gao nhắm mắt lại, sau đó tựa nửa người vào tay lái, cứ như vậy lẳng lặng nằm sấp, cũng không nhúc nhích, giống như đang ngủ, chỉ có tiếng dùng sức áp chế tiếng thở là bán đứng trái tim đang xao động của cô thôi.
Thẳng đến khi có người từ bên ngoài khẽ chọc cửa sổ xe, Chu Du mới ngẩng đầu lên. Là bà ngoại cùng với mợ cả Đường Kiều, Chu Du sửng sốt một chút, lập tức hạ cửa xe xuống.
"Bà ngoại, mợ."
"Chu Du, làm sao giờ mới đến, cô chú cùng với ba mẹ của con đều đã đi về rồi mà."
"A, con không phải đến tìm ba mẹ, con đến tìm Đường Kiều."
"À, vậy con vào nhà đi, xe làm sao lại thế này, hỏng rồi sao?" Mợ cả Đường đỡ cánh tay bà ngoại Đường nói.
"A, không có, xe không hư, con không muốn quấy rầy hai vợ chồng họ tình nồng ý mật đâu, tên Chu Chú đó trừ với Đường Kiều, đối với người khác mà nói đều bất nhân."
Mợ cả Đường cùng bà ngoại Đường cười, đối với đứa nhỏ Chu Du này, cũng giống như những đứa nhỏ khác. Mấy năm nay Đường Kiều cùng con bé rất tốt, tách cũng không tách được ra, thân nhau như hai chị em.
Nghĩ đến hai chị em, bà ngoại Đường cùng mợ cả Đường không hẹn mà cùng nhau nghĩ đến tiểu nha đầu Đường Uyển, không khỏi đồng thời thở dài.
"Bà ngoại, người muốn đi lên kia?"
"Đi mua một ít đồ ăn Đường Kiều thích ăn, buổi tối con ở lại đây ăn, thích ăn cái gì nói cho bà ngoại, tiện thể mua luôn."
Chu Du hắc hắc cười hai tiếng, nha đầu Đường Kiều chết tiệt kia có lộc ăn thật sự là tốt mà, cứ như vậy làm sao lại không béo cho được. Quả thực chính là vô cùng hâm mộ ghen ghét.
"Bà ngoại người đợi lát nữa, con dừng xe trong viện, sau đó đi cùng người."
"Con theo bà già này đi chợ làm cái gì, con đi tìm Kiều Kiều đi, con thích ăn cái gì cứ nói cho bà ngoại là được, bà cùng mợ đi mua cho con."
Trước kia Đường Kiều cũng không thích cùng bà đi chợ, chợ bên này không giống siêu thị ở trong nội thành, bên này mặc kệ trái cây và rau dưa chủ yếu vẫn là hải sản, tất cả đều ở trong một cái chợ, tự nhiên mùi cũng không dễ ngửi. Bà ngoại Đường đưa Đường Kiều đi vài lần, sau này đánh chết con bé cũng không đi nữa, nói là đưa con bé đi chợ, chẳng khác nào muốn giết nó. Bà cũng không muốn mưu sát tôn nữ bảo bối của mình, sau này cũng không đưa con bé đi nữa.
"Không chừng lúc này Đường Kiều đang tình nồng ý mật với Chu Chú, tối nay con nên đi thôi, bằng không sẽ bị tên Chu Chú kia chỉnh cực kì thảm."
Chu Du cố ý làm biểu cảm sợ hãi, làm bà ngoại và mợ cả Đường cười to không ngừng.
"Còn nữa, con kén ăn như vậy, con sợ đồ ăn mợ với bà ngoại mua con lại không thích thì làm thế nào bây giờ."
"Được, chỉ cần bà ngoại có thể làm được, cho con tùy ý chọn. Vậy con đi đỗ xe đi, bà với mợ cả đứng đây chờ con."
Mợ cả Đường đỡ bà ngoại Đường tâm tình đã tốt hơn nhiều lui về sau, Chu Du đong đưa bên cửa sổ xe, dừng xe trong sân, lúc xuống xe nhìn đến chỗ khác trên lầu, bước chân nhanh một chút, lập tức khựng lại, đi chậm một đoạn đến chỗ bà ngoại cùng mợ cả Đường.
"Mợ, Tuấn Khanh có đến không."
Chu Du vừa nâng cánh tay bà ngoại Đường vừa hỏi.
"Không đâu, hôm nay có việc quan trọng như vậy, làm sao cho nó đến được."
"Hắc hắc, con cũng lâu không gặp nó rồi, rất nhớ nha."
"Thật sự là làm khó con để tâm như vậy."
Khóe miệng mợ cả Đường cong lên, cười tít mắt.
"Sao lại nói như vậy chứ, con với Đường Kiều là quan hệ gì, em của cô ấy cũng là em trai con mà."
Nhưng mà em của cô cũng là chồng của cô ấy, Chu Du 囧囧 nghĩ đến.
Ha ha, bà ngoại cùng mợ cả Đường bị Chu Du làm cho cười to một trận.
Muốn nói tính tình Chu Du này, thật đúng là tốt, ít nhất ở trong mắt các trưởng bối là như thế.
Trưởng bối mà, một khi đã tán gẫu, tự nhiên sẽ chuyển đến chuyện trung thân đại sự.
"Chu Du à, con cùng Đường Kiều bằng tuổi đúng không."
Lông mày Chu Du hung hăng rút hai lần, sau đó khóe mắt cũng co rút, khóe miệng cũng co rút, cảm giác toàn bộ mặt đều run lên rồi.
"Đúng vậy, bà ngoại."
Ha ha, cái kia ha ha, hiện tại thời tiết thật tốt. . . . . . Này bầu trời không mây, sơn đen bôi đen . . . . . .
"Có đối tượng hay không?"
Giống như lần trước Đường Kiều nói với cô, còn chưa có chỗ đâu.
"Không có."
Có Đảng biết, chính là cô xử lý nam nhân kia, hoàn toàn không có yêu đương, cô lấy danh nghĩa của Đảng mà thề.
"Vậy con thích người như thế nào?"
Thích người như thế nào? Thích người như thế nào sao? Vấn đề này cô thập phần rối rắm, cô sẽ không nói thích người như thế nào, bọn liền cho cô tất cả các dạng người đi.
"Cũng không cụ thể thích như thế nào, đại khái là không xem mắt đi, gặp mặt liền thích, tự nhiên thích thì thích thôi."
Lời này nói cũng như không, bọn họ cũng không thể bắt bẻ.
"Tiểu tử Ngu gia kia, mợ thấy cũng không tệ."
Bà ngoại Đường còn chưa có nghĩ đến chọn người, mợ cả Đường lập tức đề cử, cử hiền bất tị thân (1), đứa nhỏ Ngu Châu này cũng là người trong viện, ít nhất hiểu rõ, lão nhân gia đối với phương diện này, rất quan trọng.
(1): đề cử người hiền ưu tiên người thân trước
Giống như Chu Chú.
"Mợ, nhưng, con với cậu ta mà nói, hai bọn con chính là bạn bè, cậu ta với con mà nói, hai bọn con chính là chị em rồi. Cũng không thể cứ loạn như thế được."
"Haizz, người trẻ tuổi bây giờ, làm sao có nhiều bạn bè chị em như thế."
Luẩn quẩn đầu cô đều hôn mê rồi.
"Bà ngoại, mợ, việc này hai người không cần quan tâm, con có năng lực như vậy, còn sợ không gả ra được sao?"
Ồn ào quá, mẹ cô nếu nói cô, ít nhất cô còn ỷ vào bản tính vứt hết sĩ diện đi.
Nhưng mà, bà ngoại và mợ cả Đường à. . . . . . Đến giết chết cô đi.
"Nói là nói như vậy, nhưng mà. . . . . ."
Bà ngoại Đường còn muốn nói thêm nữa, Chu Chú thấy thế, vội vàng chặn lại: "Bà ngoại, không cần lo lắng, tìm nam nhân có một đống lớn như vậy, con nên chọn cẩn thận chút. Việc này, không thể cái gì cũng có thể làm theo kiểu như vậy được?"
Sự thật chứng minh, chuyện thuyết phục người này, Chu Du so với Đường Kiều thực sự là mạnh hơn nhiều.