Đáy mắt người thiếu niên không hề gợn sóng, vừa như nước hồ đen nhánh lại vừa như biển chết, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhìn miếng đường dần tan ra trong ly cà phê, Nhâm Thần Phong bưng ly nhấp một ngụm: “Cậu thấy thế nào?”
Hàn Triệt cũng vươn tay bưng ly cà phê, khi tiếp xúc với nhiệt độ nóng mới phát hiện đầu ngón tay mình thật lạnh lẽo, uống một hớp lại đặt xuống. Cà phê không đường đảo quanh đầu lưỡi, trong miệng là hương vị cà phê nồng đậm nhưng cũng chỉ thấy đắng chát.
“Tôi muốn gặp cha của anh.” Hàn Triệt buông ly, giọng nói yên ổn.
“Cái gì cơ?” Nhâm Thần Phong sửng sốt.
“Tôi muốn gặp cha của anh” Hàn Triệt lặp lại lần nữa, sau đó nói thêm, “Bây giờ,
ngay lập tức.”
Nhâm Thần Phong không có biện pháp gì với Hàn Triệt. Nói Hàn Triệt là tình địch của hắn cũng không sai, ít nhất về cô gái kia thì chính là vậy, nhưng theo phương diện khác mà nói, nếu hắn (NTP) thật sự có thể bắt được Thư Liên về mình, Hàn Triệt cũng coi như là một nửa cậu em vợ của hắn.
Lại đổi một góc độ khác để nói, nếu hắn không nghe theo Hàn Triệt, có thể đoán được lão già sẽ nhéo tai mắng hắn đến chết, dù không để ý tới lão thì hắn cũng đánh không lại, mắng thì không có phong độ, càng không thể học theo hắc đạo mà chém chém giết giết.
Nhâm Thần Phong xanh mặt, một bụng hỏa khí không thể phát tác, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình đưa Hàn Triệt về biệt thự Lê viên, sau đó còn phải mỉm cười đưa hắn đến trước mặt lão già, lại vô cùng hiền lành nhìn Hàn Triệt không quay đầu đóng cửa, ‘phịch’ một tiếng quăng hắn ra ngoài.
Bên trong một già một trẻ không biết nói chuyện tới bao lâu, Nhâm Thần Phong buồn chán ngồi ở trong phòng khách với tay tìm điều khiển ti vi, trong lòng âm thầm phiền muộn, không biết lão già kia phát điê gì chứ, rốt cuộc ai mới là con của lão!
Đợi đến khi cánh cửa kia mở ra, Nhâm Thần Phong đã sắp ngủ gục. Nhâm Khải Hoa và Hàn Triệt đều tương đối nghiêm túc, nhất là Nhâm Khải Hoa hướng về phía cửa vừa đi vừa nói: “Anh Hàn có thể có đứa con trai như vậy, ở trên trời cũng sẽ cảm thấy vui mừng, chỉ là...” Ông xoa xoa mắt, tựa hồ có chút nói không nên lời.
“Cảm ơn chú Nhâm đáp ứng giúp cháu chuyện này, Khi nào chuyện này được xử lý tốt, cháu sẽ lại về thăm ngài.” Hàn Triệt nói chuyện rất lễ phép, trái lại khiến Nhâm Thần Phong tỉnh cả ngủ, hắn vậy mà có thể nghe thấy tên nhóc xấu xa luôn hếch mũi lên trời này gọi lão già nhà hắn là chú!
“Được, tốt lắm...” Nhâm Khải Hoa luôn miệng đáp ứng, gọi Lưu Bá tới để hắn lái xe đưa Hàn Triệt về.
Từ đầu tới cuối chẳng thèm nhìn đứa con trai ruột là Nhâm Thần Phong, xem hắn như người vô hình.
Đang lúc Nhâm Thần Phong tức giận gần nổi bão, Hàn Triệt đột nhiên xoay người, từ trong túi lấy ra một tờ giấy: “Đúng rồi, đây là danh sách, phiền anh thẩm tra đối chiếu rồi gửi lại cho tôi.”
Nhâm Thần Phong vừa nhìn lập tức cắn răng, trên đó tất cả đều là giao dịch súng ống đạn dược, cộng thêm vài hạ mục thượng vàng hạ cám khác, cũng cần tốn đến mấy trăm vạn.
“Cậu đang sai bảo tôi đấy à?” Nhâm Thần Phong dùng ánh mắt giết người trừng hắn, khuôn mặt anh vốn tuấn đang vặn vẹo, đây chỉ mới là lầm đầu tiên Hàn Triệt mở miệng, sau này không biết còn đòi hỏi cái gì nữa đây.
“Đã hợp tác cũng phải có thành ý chứ.” Hàn Triệt đáp, con mắt đen láy nhìn về phía Nhâm Khải Hoa, “Hơn nữa cháu nghĩ chú Nhâm cũng sẽ ủng hộ.”
“Đương nhiên, Nhâm gia chúng ta cái gì cũng có thể thiếu chỉ là không thiếu tiền, ha ha!” Nhâm Khải Hoa cười đến rất đáng đánh đòn, nếu không phải ông là trưởng bối, Nhâm Thần Phong thật muốn che miệng ông lại.
Chờ Hàn Triệt được Lưu Bá tiễn đi, Nhâm Khải Hoa thu hồi ý cười: “Thần Phong, con vào thư phòng với ta, ta có việc muốn nói.”