“Xảy ra chuyện gì sao?” Nhâm Thần Phong đỡ lấy hắn, tính tình Phó Dung Phàm ra sao hắn biết, cho dù tức giận cũng sẽ không giữ quá lâu, hơn nữa vẻ mặt hắn ngưng trọng, một chút ý cười cũng không thấy.
“Gặp được một người.” Phó Dung Phàm đặt áo khoác đang cầm trong tay xuống, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, “Mình đi về trước một chuyến, Thần Phong, nếu cậu không có việc gì cũng nên trở về sớm một chút, nơi này không an toàn.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nhâm Thần Phong ngăn hắn lại, Phó Dung phàm dừng lại, nhưng tính cách người bạn tốt này chính là ghét nhất bị sinh sự, nhìn bộ dáng kìa lạ này của hắn, hẳn là gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, “Nói ra đi, mình có thể giúp cậu một tay.”
“Mình không muốn kéo theo cậu xuống nước, lần khác rồi nói sau, cứ như vậy đi.” Phó Dung Phàm thông điện thoại, bắt đầu cùng cha hắn trò chuyện, ra cửa lại quay đầu dặn dò hắn (NTP), “Nhớ rõ trở về sớm một chút.”
Nhâm Thần Phong đứng một mình ở cửa phòng, không an toàn? Nơi này vốn là quán bar, đông người ầm ĩ hỗn tạp, làm gì có người nào ở đây lại chắc chắn được an toàn, chẳng qua bộ dáng Phó Dung Phàm quá mức ngưng trọng, làm cho hắn cũng có chút lo lắng.
Có một phụ nữ quyến rũ hướng hắn phóng điện, thời đại này tiết tấu cuộc sống quá nhanh, có chút kích thích, rất nhiều người muốn hưởng thụ kiểu sống như thế.
Đối với sự khiêu khích lớn mật này làm như không thấy, Nhâm Thần Phong nhìn lại nơi Hàn Triệt và Thư Liên đứng lúc nãy, hai người đã không còn bóng dáng, ý niệm trong đầu vừa chuyển, Hàn Triệt là phong hỏa đường thiếu chủ, nếu qua xem một chút, có thể có chút thu hoạch.
Blue Hawaii là hội sở giải trí rất lớn, tổng cộng có ba tầng lâu, quán bar, đại sảnh, phòng, rất hiếm khi vắng khách, hơn nữa các phòng ở đây bố trí rất giống nhau, đều dùng thủy tinh ngăn cách, màu sắc cũng không khác nhau, người không rõ phương hướng bên trong rất dễ bị lạc đường.
Âm nhạc trong đại sảnh dần dần xa, Nhâm Thần Phong cũng không gặp hai người kia, dựa vào tường đứng một lát, nói không chừng có lẽ bọn họ đã đi rồi.
Văng vẳng tiếng đàn dương cầm thanh từ cửa một căn phòng nào đó vọng ra, Nhâm Thần Phong nghi hoặc một lát, nhẹ tay đẩy ra một căn phòng.
Từ góc độ này chỉ thấy được một bên của thiếu niên, hắn hơi cúi đầu, đầu ngón tay thon dài trên những phím đàn đen trắng nhẹ nhàng tung bay, âm thanh như nước chảy từ bàn tay hắn tuôn ra, mà cô gái khoác bộ váy vàng nhạt- Thư Liên kia đang chống đầu nhìn hắn, đáy mắt có chút ý cười, thỉnh thoảng còn đùa nghịch mái tóc nhỏ trên trán Hàn Triệt.
Cô đột nhiên cuối đầu bên tai hắn, nói vài câu gì đó, âm nhạc sau lời nói của cô, rơi xuống từng tiếng nhỏ vụn, thiếu niên nghiêng người đem gương mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của cô ngăn trở, có lẽ vì tiếng đàn dương cầm quá mức êm ái, Nhâm Thần Phong lẳng lặng đứng cạnh cửa, nhìn cô mỉm cười, đột nhiên cảm thấy, bộ dáng như vậy so với bộ dáng luôn khóc sướt mướt trước kia thuận mắt hơn rất nhiều.
Hóa ra cô vốn dĩ có thể cười, chỉ là sẽ không cười với hắn mà thôi.
Hàn Triệt dừng đánh đàn, xê dịch sang bên cạnh, Thư Liên liền ngồi qua, đem hai tay đặt trên phím đàn, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hàn Triệt, Hàn Triệt giơ lên khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng đè xuống.
Nhâm Thần Phong đối với đàn dương cầm không phải thực cảm thấy hứng thú, cho nên đối với bản nhạc đó cũng không mấy quen thuộc, nhưng theo nhạc điệu vang lên lần đầu tiên hắn liền có cảm giác quen thuộc, giống như là đã từng nghe qua ở nơi nào đó bản nhạc này.
Trong trí nhớ , dường như có từng trận hương thơm ngào ngạt cuốn qua , giống như xuyên qua tầng tầng biển hoa, nơi đó có một cây đàn dương cầm lớn xinh đẹp, có hai đứa bé đang song song ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay nhỏ có chút khó khăn ấn phím đàn, cô bé kia buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to đen tròn xoe, linh động, khoác trên người váy áo công chúa , tươi cười sáng lạn, giống như cô công chúa cao ngạo.
“Chỗ này, chỗ này sai rồi, không nên đàn âm này…” đưa bé trai sợ hãi nói chuyện, đối mặt với cô bé cao hơn hắn nửa cái đầu.
“Em ồn ào thật đấy, đàn như vậy hay hơn, cô giáo không dạy em sao!” Cô bé dương mặt, trừng mắt khinh thường cậu bé trước mặt, dáng vẻ tùy hứng.
“Sau này lớn lên anh muốn kết hôn với em!”
Một âm thanh đột nhiên từ trong trong trí dội về , làm cho Nhâm Thần Phong bừng tỉnh.
“Trước đây ở nhà cũ của hàn gia, con đã nói muốn kết hôn với cô ấy!”
Hình như, có lẽ, hắn thật sự đã từng nói ra câu kia.