Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến sẽ cùng với Triệt xảy ra quan hệ như vậy, nhưng vô thức càng ngày càng bị hãm sâu vào, cô chỉ cảm thấy tất cả mọi việc dường như đã định trước, khi cô còn chưa kịp suy nghĩ ứng phó mọi chuyện như thế nào, đã bị hãm sâu vào không thể thoát ra.
Mặc kệ là đúng hay sai, cô nhất định không hối hận .
Thêm chút nước cho gương mặt hạ bớt nhiệt độ, cho đến khi vẻ mặt nhìn bình thường hơn một chút, Thư Liên nhìn gương tươi cười một cái, nghĩ đến cảm giác suy sụp tinh thần trước kia của bản thân đã dần dần biến mất, cô có cảm thấy bản thân như đã được hồi sinh thành một con người mới.
Lúc ra khỏi cửa đụng phải một người đàn ông, ông ta lịch sự đỡ cô, giọng nói hòa ái: “Xin lỗi, cô có sao không?”
“Không.” Thư Liên lắc đầu, khi ngẩng đầu không kịp nhìn đến tia kinh ngạc lóe lên rồi biến mất trong ánh mắt người đàn ông kia, “Tôi không sao , cám ơn.”
“Không sao là tốt rồi, là tôi vô ý .” người đàn ông rất thức thời buông tay ra, khéo léo cười nói, “Vị tiểu thư này trông rất quen mắt.”
Nếu như nói đây là lời nói dùng để làm quen, quả thật có chút lỗi thời, nhưng vẻ mặt của người đàn ông kia không hề có vẻ lỗ mãng hay phóng đãng gì, ông ta cao lớn anh tuấn, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng hoàn toàn có thể dùng từ anh tuấn để hình dung về ông ấy.
“Có lẽ ngài đã nhớ nhầm.” vẻ mặt cùng cử chỉ của ông ta rất lịch sự, không có một chút lỗ mãng nào, nhưng Thư Liên lại cảm thấy trong lòng bàn tay mình mồ hôi đang tuôn ra xối xả, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng, “Chúng ta không quen nhau.”
Cô nhận ra ông ta, người xuất hiện trong ảnh chụp với Nhâm Khải Hoa kia, chính là người đàn ông này.
Là ông ta, chính ông ta mang Hà Mộng thanh đi.
Cô muốn bắt lấy người đàn ông trước mắt này, hỏi rõ ông ta xem ông ta đã đem mẹ cô giấu ở nơi nào, nhưng cổ họng giống như có thứ gì đó chặn ngang, làm cho cô mắc nghẹn nói không ra lời, cô nhớ rõ Hàn Triệt từng nói qua, nếu như gặp được Khổng phong, tốt nhất là lập tức né tránh, tránh càng xa càng tốt.
Khổng phong đã nhận ra cô có chút khác thường, tiến lại gần: “Tiểu thư, sắc mặt cô trông không tốt lắm, cô có chỗ nào không khỏe ư?”
“Không, không có, có thể là chỗ này có chút buồn chán.” Thư Liên cố gắng trấn tĩnh cười cười, “Nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước.”
“Mạo muội hỏi một câu, tiểu thư có phải họ Hàn không?” Khổng phong hình như không đoán được cô nhận ra ông ta, tiến lên một bước ngăn trở đường đi của cô, trên mặt tươi cười, nhưng lại làm cho Thư Liên cảm thấy áp lực.
Làm sao đây làm sao đây, nhất định là bề ngoài của cô và Hà Mộng thanh rất giống nhau, nếu như ông ta nhận ra mình, sẽ có hậu quả gì cô cũng không năm chắc.
“Khổng tiên sinh ngài không thấy ngài hỏi nhiều lắm sao.” Một giọng nói vừa lúc vang lên, Thư Liên có cảm giác như gặp được viện binh, cô vội vàng xoay người, liền sa vào long một người, người nọ đúng lúc đặt trên vai cô, vỗ về trấn an, sau đó giương mắt nhìn Khổng phong, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch, như một con hò ly, “Hay là Khổng tiên sinh cảm thấy hứng thú với bạn gái tôi?”
Bạn gái? Thư Liên bị hắn làm cho hoảng sợ, bàn tay trên vai lại nắm thật chặt, ý bảo cô không cần nói nói. Cô đành phải ngoan ngoãn câm miệng, chính là độ nóng của bàn tay kia thật sự dọa người, xuyên thấu qua lớp áo mỏng chạm vào da cô, như muốn phải thiêu cô cháy sạch.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi.” Khổng phong nheo mắt lại, thức thời cười nói, “Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu, ta cũng vừa mới biết được, cho nên đến xem.”
“Đều là do huynh đệ giúp tôi thu xếp, tôi không nghĩ đến ngài có thời gian nên mới không mời ngài .” Phong Tẫn Nhiễm uyển chuyển ứng phó với ông ta, chuyện Khổng phong vượt ngục hắn đã giúp nghe nói , nhưng hắn xác thực không nghĩ tới, ông ta lại dám đàng hoạt xuất hiện trước mắt tất cả mọi người trong PUB.
“Sao có thể như vậy được, phong Đường chủ khách khí rồi , chúng ta muốn gặp nhau, đâu phải là không có cơ hội, còn nhiều thời gian mà.” Khổng phong cười sang sảng, hoàn toàn không có vẻ âm u hung ác như trong ảnh chụp, giống như một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, Thư Liên lui người nép sát vào người Phong Tẫn Nhiễm, không thể không cảm thán, quả nhiên nhìn người không thể tướng mạo, ai biết một người đàn ông có bộ dạng đẹp trai như thế, lại là trùm ma túy lớn làm cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật chứ.
Hai người lại hàn huyên vài câu, sau cùng Khổng phong cáo từ rời đi, trước khi đi, không biết là cố ý vô tình nhìn Thư Liên một cái.
Nhìn bóng dáng ông ta biến mất ở góc khuất, cuối cùng xác nhận là ông ta đã đi rồi, Thư Liên mới dám thở dài một hơi nhẹ nhõm, ít nhiều gì cũng may có Phong Tẫn Nhiễm thay cô giải vây, nếu không cô thật sự không trốn thoát được.
Bàn tay trên vai càng ngày càng nóng , hơn phân nửa sức nặng của Phong Tẫn Nhiễm dường như đều chuyển qua người cô, đột nhiên ngửi được mùi rượu dày đặc của người bên cạnh, Thư Liên giật mình phản ứng lại, hắn ta phải ở trong đại sảnh tiếp rượu với những người chúc mừng sinh nhật chứ, tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây
“Phong tiên sinh? Phong tiên sinh?” Thư Liên cố hết sức chịu đựng sức nặng của hắn, thử sửa lại lời nói, “Tẫn Nhiễm, anh làm sao vậy?”
Đang gọi , liền cảm thấy người đàn ông lúc nãy còn đang vui vẻ nói chuyện với cô đảo chân bước về phía cô, Thư Liên và hắn liền cùng nhau ngã xuống sàn.