• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một lần nữa bước vào đại môn Nhâm gia, Thư Liên có cảm giác như đã trải qua mấy đời, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, cô đã trải qua từ cương vị phu nhân của chủ tịch Thiên Vũ đến tình nhân của con chồng ,cho tới bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh không minh bạch này, may mà có hai cánh tay vững chãi vẫn đỡ lấy cô, trên đầu ngón tay truyện tới , không chỉ là nhiệt độ tự nhiên của cơ thể, mà còn có một loại sức mạnh, làm cho cô trở nên dũng cảm hơn.

Trên đường thỉnh thoảng có người hầu hướng cô chào hỏi, bọn họ đều biết, cô là nữ chủ nhân ở nơi này.

Trong lòng bàn tay Thư Liên ướt đẫm mồ hôi, trước mắt vẫn là sóng yên biển lặng, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ra sao, cô thực sự rất bất an.

Cảm giác được cô khẩn trương, Hàn Triệt nhéo nhéo tay cô, để cô nâng lên mặt nhìn cậu, khẽ nhếch khóe miệng, dùng khâủ hình miệng nói: “Anh ở đây.”

Anh ở đây, chỉ ba từ đơn giản không tiếng động, liền đem cảm giác bất an của cô áp chế xuống rất nhiều.

Không biết vì sao, Thư Liên lại nhìn cậu bật cười, dường như hai người lại trở về quãng thời gian trước kia, khi đó không sợ trời không sợ đất, đi ăn trộm bị người ta đuổi đánh, chính là khi đó cậu còn muốn cô đến bảo vệ mình, mà nay, vị trí đã hoàn toàn bị đổi ngược.

Triệt của cô, đã trưởng thành rồi.

“Đưa tình nhân mới của mình về nhà, tác phong này không phải quá tân tiến rồi chứ, mẹ kế đại nhân.” Một thanh âm chậm rì rì vang đến, Nhâm Thần Phong một tay cho vào túi quần túi, một tay cầm điếu thuốc đặt trên môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người đang nắm tay nhau.

Tuy rằng hắn đang cười , nhưng trong ánh mắt lại là một mảnh sắc lạnh, Hàn Triệt thản nhiên quét mắt qua liếc hắn một cái, liền dời đi ánh mắt coi hắn như người trong suốt, thiếu niên vẫn lạnh lùng , chỉ có thời điểm nhìn Thư Liên, khuôn mặt như điêu khắc kia mới có thể bị một tia nhu hòa hiếm có đánh vỡ.

Cảnh tượng hai người nhìn nhau cười, cực kỳ giống cảnh tượng sinh động trong phim truyền hình, quả nhiên là Kim Đồng Ngọc Nữ, do ông trời tác hợp.

Chính là, nơi này là chỗ ở của hắn, địa bàn của hắn, cô vẫn là mẹ kế trên danh nghĩa của hắn, nhưng mà, những điều đó dường như cũng không phải là điều mà hắn để ý nhất , hắn để ý , chính là ý cười trên mặt Thư Liên, vô ưu vô lự giống như thiên sứ, thời điểm cô và hắn ở cùng một chỗ, chưa bao giờ cười tươi như vậy, dường như cô trừ bỏ khóc, cũng chỉ có khóc, làm sao có vẻ mặt an lành hạnh phúc như bây giờ.

Biết hắn cố ý nhục nhã muốn cho cô khó chịu, Thư Liên cũng không cùng hắn tranh cãi: “Tôi tới để tìm cha anh .”

“Sao vậy? Lên giường với mấy nguời đàn ông rồi, mới nhớ tới chồng của chính mình là ai có phải hay không có chút quá muộn?” Nhâm Thần Phong nhíu mày, hắn vốn không tính đem lời nói ngoan tuyệt như thế nói ra, nhưng vừa mở miệng, liền không tự chủ được tuôn ra những lời độc ác, nhìn mặt cô trắng bệch, mới kịp ý thức được mình vừa nói cái gì.

“Phong thiếu quen biết tôi lâu như thế, hiện tại mới nhớ tới tôi là vợ của ai, cũng không phải đã có chút chậm rồi sao?” Thư Liên đột nhiên mở miệng trả lời, mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, bên trong dường như còn có chút sương mù mỏng manh, cũng không còn vẻ yếu đuối như ngày xưa nữa, lời nói rõ ràng, làm Nhâm Thần Phong một câu cũng không nói nên lời.

Hàn Triệt bên cạnh cô khẽ cong khóe môi, mỉm cười một chút làm cho người ta khó có thể nhận ra, nhìn về phía ánh mắt nhu hòa của cô, như đang tán thưởng sự dũng cảm của cô.

Trong lòng Nhâm Thần Phong nhất thời cảm thấy sụp đổ, lại không thể nào biết rõ cái gì đang đổ vỡ.

Là vì thái độ cô đột nhiên trở nên sắc bén ? hay là vì ánh mắt thâm tình đến chết tiệt của tên nhóc kia đang nhìn cô!

Hắn có thể lại vô sỉ thêm một chút , nhớ ngày đó thời điểm hắn đem cô giường làm, không nghĩ tới muốn dùng gì lý do chỉ đơn giản muốn cùng cô “ làm” mà thôi, mà nay muốn phản bác cô, lại cảm thấy không thể nào nói được.

Thấy hắn trừng mắt nhìn mình lại không nói lời nào, Thư Liên kéo kéo tay Hàn Triệt: “Chúng ta vào đi thôi.”

“Được.” Hàn Triệt nhu thuận như học sinh ngoan, bởi vì trên mặt có ý cười mà làm cho biểu tình luôn luôn đạm mạc của cậu có biến hóa, trên mặt mày đều tràn đầy ánh mặt trời ấm áp.

Chỉ có cậu biết rõ ràng, trong lòng bàn tay Thư Liên tràn đầy mồ hôi, nhưng mà cô tốt xấu gì cũng đã dũng cảm bước đi được bước đầu tiên rồi, không phải sao.

“shit!” sau khi nhìn bọn họ vào cửa Nhâm Thần Phong nện mạnh một quyền lên cữa, vô cùng tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK