• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Lam Vy

Trong tay Hàn Triệt cầm một cây thương, màu bạch kim , tinh xảo lịch sự lại tao nhã ( tg này hay thật đao kiếm mà mô tả thế này thì….).

Ngón tay cậu thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, giống nhuư trói gà không chặt, thế như tư thế cầm thương của cậu lại thành thạo đúng tiêu chuẩn, tự nhiên như cầm dao trên bàn ăn. Chính sự tự nhiên đó, làm cho hắn đứng trước mặt người khác, mặc dù giống như một thiếu niên vô hại, cũng phải làm cho người ta đề phòng chặt chẽ.

Trời bắt đầu mưa nhẹ, Lương Khải Vệ lấy ô ra che cho Hàn Triệt, giống như thân sĩ Anh quốc đứng thẳng tắp.

Cho dù làm lưu manh, cũng muốn làm một lưu manh có tố chất, có văn hóa ( sặc, này chắc là lưu manh cao cấp :v ).

Những lời này không biết là nghe ở đâu , mọi người trên đường vẫn nói lão đại của Phong hỏa đường đầu óc có vấn đề, rõ ràng là xã hội đen, lại cố tình thích biến mình thành quý tộc.

Hắn lựa chọn đệ tử cũng không ngoại lệ, tướng maọ không cần phải nói, ngay cả học thức cũng phải có.

Lâm Hiên có chút buồn cười, lại cười không nổi, nhất là đang bị Hàn Triệt dùng ánh mắt đạm mạc không hề gợn sóng nhìn chăm chú, hắn cảm thấy có một luồng áp lực vô hình đập vào mặt mình.

“Triệt thiếu gia, tuy rằng bút toán giao dịch này số lượng không nhỏ, nhưng cũng không cần đích thân ngaì đem người đến đây đâu.” Lâm Hiên cười có chút miễn cưỡng, giao dịch đen ăn đen lần này cũng không phải là chủ ý của hắn, mag là bị Thanh Long hội uy hiếp, làm cho kẻ không có thế lực như hắn đây , chỉ có thể chấp nhận số phận bị người ta bao vây khống chế.

” Để hàng hóa lại , các người có thể đi.” Hàn Triệt nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, nhưng thật ra lại làm cho Lương Khải Vệ đứng ở phía sau hít mạnh một hơi, đến mức tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Bọn họ đang đứng trên địa bàn của người khác, bên trong người của Thanh Long có hơn 100 người, hơn nữa tất cả đều có vũ khí , mà Phong hỏa đường lúc này chỉ có hơn hai mươi người.

Nếu không Hồ nhị cũng sẽ không tùy tiện cầu cứu kẻ vốn có tính tình cổ quái như Hàn Triệt, dù cho trời mưa tối tăm mù mịt cũng phải đem đại thiêu gia từ phi trường chạy như bay về đây, ngay cả hộ chiếu cũng không kịp lấy.

Huynh đệ Phong hỏa đường ở gần đây nhất cũng cần hơn nửa giờ mới có thể tới kịp, Hàn Triệt và hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình , chỉ sợ cũng chỉ có thể né được ba viên đạn là cùng

Thế nhưng cậu ta lại dám há mồm công phu sư tử ngoạm đòi ăn hàng hóa của đối phương

Đầu óc Lâm Hiên trong nháy mắt quay cuồng vài vòng, cái gì mà có chuẩn bị rôì mới đến, sớm đã có dự mưu, mười mặt đều có mai phục, hết thảy mọi trường hợp đều được hắn nghĩ qua một lần, một bên quan sát biểu tình của Lương Khải Vệ: “Triệt thiếu gia nói như vậy, hình như có chút khinh thường chúng tôi rồi .”

Khóe miệng Lương Khải Vệ gợi lên một độ cong ưu nhã, ý vị thâm trường nhìn Lâm Hiên liếc mắt một cái, vô cùng chân thành làm cho đối phương cảm giác được bản thân mình có bao nhiêu tự tin.

Nhìn thấy trong mắt Lâm Hiên hiện lên tia do dự, Lương Khải Vệ chậm rãi phun ra một hơi, đột nhiên cảm thấy, trái tim mình hẳn là nên được rèn luyện lại, loại áp lực này, so với trực tiếp vung đao chém người còn muốn mạng người hơn.

“Mày có thể nghĩ đến chuyện cự tuyệt.” Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã muốn tối đen , mình không thể ngốc ở đây quá lâu, Thư Liên còn đang chờ mình.

Không biết vì cái gì, trong lòng mạnh mẽ hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK