Gần đây trong kinh thành lưu hành cờ song lục.
Cách chơi này truyền đến từ Thiên Trúc, chỉ thấy hộp cờ của hai người đều có hai màu trắng đen của quân cờ bằng xương trâu, bên cạnh bàn cờ đặt hai quả xúc xắc bằng ngọc, mỗi bước đi kế tiếp đều phải ném xúc xắc trước, lại ấn ném ném con số ra bàn cờ.
Ai sở hữu quân cờ thắng tất cả sáu đường ngang dọc trên đó mới tính là thắng. Bởi vì loại cờ này phân nửa dựa vào ném xúc xắc số lớn nhỏ quyết định, thắng bại đều trong chốc lát, không đến một khắc cuối cùng, chưa biết ai thắng thua.
Hoàng thượng trước giờ thích thử các cách chơi mới mẻ, gần đây nhất luôn thích tìm thần tử thân cận đánh cờ.
Khi con cuối cùng rơi xuống, Bạch thiếu mới cười nói: “Hoàng thượng anh minh, thần lại thua rồi.”
Hoàng đế trẻ tuổi thích ý duỗi eo lười biếng cười ha ha ha nói: “Bạch ái khanh, khanh phải luyện tập thêm một chút kỹ năng đổ xúc xắc!”
Sau khi nói giỡn xong, Hoàng đế mới xoay người lấy tấu chương tới, sau khi mở ra nhìn nhìn, thở dài một tiếng.
Bạch Thủy Lưu không lên tiếng, bình tĩnh chờ Hoàng đế mở miệng.
Hoàng đế lại đem tấu chương nhìn nhìn, lúc này mới đưa cho Bạch Thủy Lưu, cảm thán nói: “Khanh không ngại cũng xem một chút, Nghiêu khanh không muốn cử hàng đại sư chi lễ, thỉnh tấu hủy bỏ, sửa thành nghi thức tế lễ Hoàng gia, báo cho tiên hoàng tin vui này.”
Sau khi Bạch Thủy Lưu xem xong, trầm mặc một lúc cười nói: “Nghiêu Thái úy tấu chương nói trận chiến này làm suy giảm gân cốt Đại Ngụy, không muốn phô trương lãng phí, quả nhiên là phân ưu thay cho Hoàng thượng, không biết ý Hoàng thượng là…”
Hoàng thượng gõ gõ bàn cờ nói: “Lúc trước Hộ bộ trình báo tấu chương không phải nói tiền bạc chi cho đại sư chi lễ thật eo hẹp, dò hỏi phải chăng muốn đi trưng thu “Đại sư thuế” để phong phú dùng chi tiêu mừng lễ sao? Thái úy săn sóc dân tình, Hộ bộ cũng phải không cần phùng má giả làm người mập, trực tiếp hủy bỏ đại sư chi lễ đi.”
Bạch Thủy Lưu cười nói: “Thần tuân chỉ, lập tức đi làm.” nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Ngay một khắc ra cửa cung kia, tươi cười trên mặt Bạch Thủy Lưu như chưa từng có. Đánh cờ trên triều đình hiện giờ, cùng với song lục cờ kia có chút giống nhau. Bố cục tỉ mỉ, cũng không làm gì được để có biến số bất ngờ.
Lần đại sư chi lễ này, vốn muốn chứng thực công lao to lớn của Nghiêu gia, hao tài tốn của, tranh giành cướp đoạt phúc lợi của các thế gia khác, công đức tội danh trang điểm hết lên trên người Nghiêu gia. Kể từ đó, Nghiêu gia mâu thuẫn với các thế gia khác sẽ từ từ nổi lên mặt nước.
Nhưng ai ngờ được Nghiêu Mộ Dã bây giờ lại trở nên thật sự khiêm tốn, chủ động đưa ra ý kiến hủy bỏ đại lễ…
Bạch Thủy Lưu nghĩ vậy, nhưng thật sự thở phào nhẹ nhõm, nếu như vậy, hủy bỏ ngược lại không sao, bất quá kinh thành tiếp đó lại thay đổi bất ngờ, cho dù là ai cũng không đoán trước được, thú vi khi đánh cờ không phải cũng do đây sao?
Hơn nữa…. Nàng hẳn là cũng đã theo trở lại đi.
Nghĩ vậy, Bạch Thủy Lưu nghiền ngẫm cười cười, sửa sang lại cho tốt cổ áo choàng, sải bước đi tới chỗ xe ngựa ở cổng cung mù sương….
Ba quân Đại Ngụy xuất phát vào thành, tuy rằng hủy bỏ đại sư chi lễ liên tục bày một tháng thịnh lễ yến hội. Nhưng dân chúng xếp thành hàng hai bên đường nhiệt tình hoan nghênh chẳng mảy may suy giảm! một ngày này kinh thành quả thực vui mừng giống như nước sôi không hạ nhiệt.
Nhưng làm cho dân chúng tiếc nuối chính là, không nhìn thấy thân ảnh chủ soái Nghiêu Mộ Dã cùng mấy vị tướng quân.
Bởi vì bọn họ không đi theo ba quân vào thành, mà đi trước một bước tế miếu hoàng gia, an ủi tổ tiên Dương gia.
Nghi thức đơn giản nhưng không mất đi sự long trọng. Hoàng thượng tự tay viết tế văn, diễn cảm cao giọng đọc, văn võ bá quan cúi đầu đứng trong tế đàn, lắng nghe tiếng vọng thánh âm, hồi tưởng đến những anh linh đã tử trận.
Sau đó, quần thần được Hoàng thượng ân cần dạy bảo, kết thúc tuy rằng đại chiến, nhưng lưu dân biên quan len lỏi khắp nơi, tạo thành đạo phỉ hoành hành, dân chúng lầm than khốn khổ còn đợi sĩ khanh tận lực trợ giúp rất nhiều, từng việc vì dân giải trừ.
Những dân sinh gian nan khổ cực này đã làm loãng đi niềm vui chiến thắng, càng giống như Hoàng thượng đang đề cập đến việc khăng khăng làm cho được của Nghiêu Thái úy trước đây, giống như việc xuất quân khi loạn lạc.
Bất quá lại không thấy sự giận dữ trên mặt Nghiêu Thái úy, bình thản ung dung mà cung kính cảm tạ thánh thượng đã giáo huấn, để người khác âm thầm chê cười, rất thất vọng.
Bọn nam tử trong triều bắt đầu âm thầm so nhau như mạch nước ngầm bắt đầu gợn song, còn các nữ tử thế gia hoàng tộc lại qua quýt giải thích cho mọi chuyện êm xuôi.
Lúc trước đây bởi vì chuẩn bị chiến tranh, trong kinh thành cấm các loại yến hội. Nhóm các chư vị thế gia chỉ dựa vào canh suông trà nước nhạt nhẽo ứng phó với tiệc rượu nhàm chán, thật sự có chút bị rót trà ăn đến no.
Nay quân đội thắng lợi trở về, các phủ trạch rốt cuộc đã tìm được cái tên gọi chính đáng để thiết yến vui vẻ cùng thân bằng quyến thuộc.
Trong đó có yến hội của phu nhân Lễ bộ Thị lang là độc đáo nhất.
Thụy quốc phu nhân từ trước đến giờ tổ chức yến hội bảo thủ, lần này chuẩn bị mở yến tên gọi cũng thanh cao làm cho người người kính ngưỡng, tên gọi là “Thiên quân yến”.
Đó là phu nhân muốn mời các tướng quân tuổi trẻ xuất chinh lần này nhập viên, các nàng này đang ở trong kinh thành không được lãnh hội phong cảnh đại mạc, các nữ quyến được giải thích một chút về đủ loại bụi đường ác chiến trên đại mạc ở tiệc rượu trong yến hội.
hiện tại không khí nghênh đón quân đội đang hừng hực, có thể cùng nhóm anh hào uống rượu cũng trở nên thật hấp dẫn người khác.
Lúc này sau khi thụy quốc phu nhân phát thiếp mời đi, nữ quyến các phủ cơ bản đều trả lời đáp ứng lời mời tham dự. Thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng nghe nói đến Thiên quân yến này, cười để cho mấy công chúa đi tham gia một lần cho hợp với tình hình.
Nhưng tiểu thư Nghiêu phủ lại bị mẫu thân cấm túc, kiên quyết không cho phép nàng tham gia “Thiên quân yến” này để mượn cơ hội tiếp xúc với Thất tiểu tử Bạch gia. nhưng Nghiêu gia lại là lực lượng chính nghênh đón quân đội, nếu không phái người đến chẳng phải là không cho Lễ bộ Thị lang mặt mũi?
Vì thế phái người đi xã giao, tự nhiên lại rơi trúng trên người Ngọc Châu hôn thê của Thái úy.
Ngọc Châu sau khi trở lại kinh thành, chuyện đương nhiên phải về ở tạm trong Nghiêu phủ.
Lần này Lục tiểu thư mở rương hành lý, Thái úy đại nhân vội bớt chút thời gian giám sát một phen, ra lệnh đồ vật cần thiết sử dụng này nọ bày ra cái rương, lại vì Ngọc Châu bố trí vài tên nha hoàn hạ nhân.
Hạ nhân săn sóc khó mà vừa lòng đại nhân, tự mình triệu Giác nhi tới tha thiết dặn dò nàng cái gọi là chân lý của một người hầu trung thành.
Ví dụ như, Lục tiểu thư sắp phải xuất giá, lúc này Nghiêu phủ hiển nhiên là nhà nàng. Nếu Lục tiểu thư thỉnh thoảng náo loạn cáu kỉnh, muốn rời khỏi nhà, thân là người hầu trung thành, phải khuyên giải an ủi để Lục tiểu thư nguôi giận, yên tĩnh qua một đêm rồi nói sau, mà không phải là một mặt ngu dốt không có mắt nhìn, nhanh tay lẹ chân chuẩn bị rương hành lý chạy lấy người.
Giác Nhi trời sanh can đảm, nghe xong Thái úy đề cập, tuân theo lời dạy của Thánh nhân “không hiểu phải hỏi”, lập tức hỏi: “Kia nếu là Thái úy đại nhân lại lừa đuổi tiểu thư ra phủ, cũng phải khuyên người lưu lại?”
Sắc mặt Thái úy căng thẳng, có chút ghét bỏ nhìn nha đầu gàn bướng này, nửa ngày mới nói: “Vô sỉ! Vậy càng phải giữ tiểu thư nhà ngươi lại! Chẳng lẽ ta sẽ không cần tiêu tan cơn giận sao?”
Giác Nhi nghe được tỉnh tỉnh mê mê, hoa tình yêu của nàng chưa nở, đương nhiên không hiểu được tình yêu say đắm mọc lan tràn này, chuyện giận dỗi huyền diệu giữa nam nữ. Nhưng càng thêm cảm thấy Thái úy đại nhân thay đổi thất thường, khổ cực cho Lục tiểu thư nhà mình.
Hơn nữa, không riêng chuyện phải ứng phó hỉ nộ vô thường của Thái úy, còn có cái loại chuyện khổ sai sớm tinh mơ ứng đối tham gia yến hội của Lục tiểu thư.
Tuy rằng giữa trưa yến hội mới bắt đầu, nhưng trang phục sử dụng tham gia yến hội sáng sớm đã đưa đến viện Ngọc Châu, hơn nữa còn phải tắm gội thay quần áo, trang điểm, thật sự là phải dậy thật sớm đây.
Bởi vì trong thiệp mời Thụy quốc phu nhân nói rõ, vì ngụ ý đón ý nói hùa “Thiên quân yến”, nữ quyến các phủ đến tham gia đều phải mặc nhung trang, ý là biểu dương cho quân Ngụy yêu quí. Cho nên chuẩn bị quần áo, nhóm may vá cố ý sửa một chút ở chỗ eo ngực trên nhung trang.
Ngọc Châu tuy rằng thiên sanh lệ chất 1, nhưng không thể không thừa nhận, hành trình đi Tây Bắc lần này thật vất vả, làn da bị thổi đến có chút khô đi.
1 Thiên sinh lệ chất: Trời sinh: Thiên nhiên tạo thành. Đoan trang: Xinh đẹp dung mạo. Hình dung nữ tử trời sanh xinh đẹp tư chất, trí tuệ.
May mà cao hạnh nhân gan ngỗng của Nghiêu phủ dùng thật tốt, khi tắm, dùng muỗng bạc bôi một lớp thật dày lên chỗ gò má đến cổ, lại xông với hơi nước, chờ khi tắm gội xong, rửa sạch lại, làn da lập tức trở nên non mịn sáng bóng rất nhiều.
Sau khi tắm gội xong, tới chỉnh sửa móng tay, trang điểm mặt chảy tóc. Hôm qua Ngọc Châu lại thức đêm, được ấn bóp thật thoải mái, lại trong lúc đánh phấn nhắm mắt ngủ mất.
Khi Nghiêu phu nhân đi vào, nhìn thấy nữ tử này ngồi trên ghế dựa cao ngẩng mặt ngủ ngon lành, không khỏi hơi hơi ho khan một tiếng.
Ngọc Châu mông lung mở mắt ra, chính là thấy Nghiêu phu nhân đang đi về hướng nàng, lập tức muốn đứng dậy đón chào, lại bị Nghiêu phu nhân đi trước một bước đè xuống bả vai nói: “đang hóa trang, đừng lộn xộn lem mất.”
Ngọc Châu lại động đậy sẽ không tốt, chỉ có thể để cho thị nữ tiếp tục vẽ loạn.
Nghiêu phu nhân ngược lại cẩn thận nhìn sắc mặt trang điểm của nàng nói: “Hóa trang sơ qua một chút, càng thêm kiều diễm, chỉ sợ trong yến hội Thiên quân yến này, con dâu Nghiêu gia chúng ta là nhung trang nữ nhi đẹp nhất!”
Ngọc Châu nghe xong cười có chút xấu hổ.
Nghiêu phu nhân nhíu mày không hiểu, tiếp tục cười nói: “Trước đây cho rằng cô nương cùng Nhị lang tình tận, trong lòng vốn tiếc nuối, bất quá các ngươi lại náo loạn, ý tứ không chừng là còn muốn tiếp tục, tuổi tác ta đã lớn, nhìn không hiểu con đường âm tình 2 của các ngươi. Nhưng có một dạng, đó chính là cô nương hiện giờ đã ở trên thuyền lớn trăm năm của Nghiêu gia này, nên đồng hội đồng thuyền, tuyệt đối không có đạo lý nửa đường rời thuyền. Tạm thời gió êm sóng lặng, không có nghĩa là phía trước không có bão tố. Nếu tay lái không vững, là không chống đỡ nổi chiếc thuyền Nghiêu gia này….”
2 Là chỉ hướng dương cùng cái bóng; Cũng so sánh đắc chí cùng thất ý; Cũng chỉ bắc mặt cùng nam diện.
Ngọc Châu vừa định nói chính mình bất tài, không xứng làm con dâu Nghiêu gia. nhưng căn bản Nghiêu phu nhân không cho nàng cơ hội mở miệng, nói tiếp: “Lần yến hội này, Bạch gia, Thạch gia cùng cái vị gia quyến tụ tập, những người bên trong này rắc rối phức tạp, cô nương lại không biết mấu chốt bên trong, ta không có biện pháp nói rõ ràng từng việc cho cô nương, nhưng nếu đã có thể được chọn đảm nhiệm hoàng thương, hiển nhiên là có năng lực nhìn mặt đoán ý, đó là phải nhớ kỹ nói ít nhìn nhiều, còn như Bạch gia…”
nói đến đây, Nghiêu phu nhân dừng một chút. Ngọc Châu cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của bà, nhỏ giọng nói: “Nữ tử Bạch gia đa tài, Ngọc Châu tự nhiên sẽ im lặng thưởng thức, tuyệt sẽ không đoạt lấy sự nổi bật.”
Nghiêu phu nhân lúc này ngược lại cười thật tình, nói: “thì ra là ta sai lầm rồi, Lục tiểu thư biết có lẽ cũng không phải ít như vậy….”
Sau khi nói xong, Nghiêu phu nhân lại nói một chút về việc chuyển biến biến cố gần đây trong kinh thành, sau khi dặn dò đôi câu, lập tức đứng dậy rời đi.
Ngọc Châu chải tóc thật tốt, thay nhung trang xong, thật sự có chút tư thế oai hùng hiên ngang khí phách.
Bất quá Giác Nhi cảm thấy thân quần áo này vẫn không so được với váy sa dài phết đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là uống rượu, làm sao ăn mặc đằng đằng sát khí như vậy.”
Ngọc Châu nhìn nhìn góc rộng ở eo trong gương đồng, chỉnh chỉnh mũ giáp nhỏ trên đầu, cười khổ nói: “Cũng không phải là tiến vào cuộc chiến Tu la!”