Mục lục
Tàng Ngọc Nạp Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bạch Lan Tửu

Sau khi Viên Hi ra khỏi thư phòng của trượng phu liền tìm thấy Bạch Thất thiếu gia, mới nửa ngày không gặp, trên khuôn mặt anh tuấn của Thất thiếu gia đã có thêm vài vết máu mới, có thể thấy được Nghiêu tiểu thư tàn nhẫn cỡ nào đối với người vô lễ với nàng ta.

Viên Hi hơi sầu muộn mà nói cho hắn biết, Bạch Thủy Lưu đã quyết định bí mật xử tử Nghiêu Xu Đình để tránh cho Nam Bắc đại chiến. Bạch Thủy Thanh nghe xong, hai mắt trừng lớn, tức giận muốn tìm huynh trưởng lý luận, chính là nghĩ đến trong quốc sự huynh trưởng tuyệt đối sẽ không nghe theo hắn, lại có hơi bàng hoàng thất thố, không biết làm sao mới tốt.

Viên Hi nói: "Ôi, đáng thương cho thất đệ si tình, đều là nữ tử, tẩu tẩu đây thật hâm mộ Nghiêu tiểu thư. Nếu thất đệ đã nặng tình như vậy, tẩu sẽ mạo hiểm giúp đệ một lần này."

Bạch Thủy Thanh nghe xong thì vô cùng vui vẻ, vội vàng hỏi: "Tẩu tẩu giúp đệ thế nào?"

Viên Hi kề sát người lại, nói: "Ta đã tìm một người có thân hình và diện mạo tương tự với Nghiêu tiểu thư, trong lúc ca ca đệ ra tay sẽ đổi người, giấu trời qua biển, đương nhiên có thể cứu được Nghiêu tiểu thư....."

Bạch Thủy Thanh vẫn luôn rất bội phục tẩu tẩu của hắn, thủ đoạn của nữ tử này rất cao minh, tuy rằng là nữ nhi thế gia, nhưng trong đời lại gặp phải biến cố, cho nên tam giáo cửu lưu[1] đều đã trải qua đôi chút.

[1] 三教九流 (tam giáo cửu lưu):đủ hạng người (các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội)

Sau đó huynh trưởng quả thật là không gặp hắn, chỉ lấy cớ phái hắn ra ngoài điều thuyền rồi âm thầm cho người đến xử tử Nghiêu Xu Đình. Lệnh cho người sau khi giết chết xong thì từ cửa sau, dùng xe ngựa nhỏ đưa đến Loạn Phần cương hỏa thiêu, sau đó lập tức trở về phục mệnh.

May mắn là có tẩu tẩu âm thầm giúp đỡ, sớm đổi người trong phòng, treo đầu dê bán thịt chó, mà người đến làm việc cũng không biết rõ mặt Nghiêu Xu Đình, nữ nhi Nghiêu gia thật sự đã sớm bị đánh thuốc mê, bị Viên Hi phái người cho vào bao tải, cho vào xe chuyển lương thực lén đưa đi.

Sau khi Bạch Thủy Thanh trở về, đương nhiên cũng ầm ĩ một trận với ca ca, sau đó thì đi cảm tạ ơn giải vây của tẩu tẩu: "Đa tạ tẩu tẩu chỉ điểm. Về sau tẩu tẩu có chỗ cần đến tiểu đệ, cho dù phải vượt lửa qua sông tiểu đệ cũng tuyệt không chối từ."

Lúc này coi như Viên Hi đã nắm được nhược điểm không muốn người khác biết của Bạch Thủy Thanh, cũng đã có thể bộc lộ tâm ý: "Cách này cũng không phải phương pháp lâu dài, nếu muốn về sau không có thể cùng mỹ nữ sớm chiều ở chung mà không có lo lắng gì thì còn cần xem lại, cũng không biết thất đệ có ý nghĩ trở thành Khương Thượng, Trương Lương hay không....."

Bạch Thủy Thanh nghe xong có hơi mê mang, Khương Thượng và Trương Lương kia đều là người có công phò trợ khai quốc chi quân, lời này của tẩu tẩu là có ý gì?

Viên Hi nhìn thẳng hắn, nói: "Hiện tại, Thánh thượng sa vào hưởng lạc, không có lòng với chính sự. Giang sơn Đại Ngụy đều do một mình đại ca đệ chống đỡ. Mỗi ngày chàng phải dốc hết tâm sức, phê duyệt công văn đến tận giờ Sửu, thời gian này đã mệt đến sắc mặt tiều tụy. Dù vậy, trên triều vẫn còn nhiều kẻ ngáng chân, mỗi khi ra lệnh đều có người đi bẩm báo Thánh thượng, Thánh thượng cũng thường xuyên trách cứ đại ca đệ, quả thực là động một chút là bắt lỗi. Vì giang sơn xã tắc và lê dân bách tích của Đại Ngụy, Thánh thượng vẫn là nên bảo trì tuổi thọ, an an ổn ổn mà làm Thái thượng hoàng, không can dự triều chính mới là thỏa đáng. Thất đệ là Tướng quân, có rất nhiều thủ hạ, vừa hay có thể dùng đến."

Bạch Thủy Thanh nghe vậy thì chấn động, mở miệng nửa ngày nhưng cũng không nói được gì. Tuy tẩu tẩu nói rất văn nhã, nhưng ý trong lời nói lại là muốn làm cung biến thay đổi triều đại đấy. Bạch Thủy Thanh một người luôn làm theo khuôn phép, dựa vào lời đại ca sai bảo mà làm việc thật không biết làm sao,hắn vừa nhíu chặt mày vừa nói: "Tẩu tẩu, tẩu là một phụ nhân, sao có thể âm thầm tính toán đến loại chuyện như mưu quyền soán vị này? Nếu để cho ca ca biết được, hai ta đều sẽ bị quốc pháp nghiêm trị."

Viên Hi nhìn dáng vẻ của Bạch Thủy Thanh, cười khẽ: "Sao thất đệ lại có dáng vẻ này? Khó trách tiểu thư Nghiêu gia thay lòng đổi dạ, nếu là tẩu đây thì cũng sẽ không thích một nam tử cứ nhút nhát như thỏ đế, yếu đuối không dám làm việc vậy đâu. Nghe nói Uất Trì còn dám tập kích ám sát thủy quân, cướp đoạt bản vẽ của chiến thuyền, đại khái là khí khái nam tử không sợ hiểm nguy này đã làm lòng Nghiêu tiểu thư dao động nhỉ?"

Bạch Thủy Thanh nghe xong lời châm chọc hắn của tẩu tẩu, lại nghe được tên của Uất Trì Đức Hiền, sắc mặt không khỏi đỏ bừng lên, thở hổn hển.

Viên Hi lại nói: "Thất đệ còn có lo lắng gì? Lần này Thánh thượng là cải trang trốn tránh, bên cạnh cũng không có Ngự Lâm quân đi theo hộ giá, chỉ có mấy tên thị vệ. Thất đệ chỉ cần dẫn một ít binh mã đến là xong việc thôi. Ở trấn nhỏ bên sông này, cho dù xảy ra việc lớn gì, chủ lý các bộ trên triều đình đều là người đại ca đệ đề bạt, như Thiên Lôi đại ca đệ sai đâu đánh đó. Đến lúc đó nếu ca ca đệ có thể thật sự tiến thêm một bước, đương nhiên sẽ không thể làm tộc trưởng Bạch gia, lúc đó đệ sẽ là tộc trưởng của một chi Bạch gia..... Lại cũng không ai bảo đệ đi hành thích vua, Nghiêu Thuấn đều là nhường ngôi cho người hiền, nếu Hoàng thượng chịu nhường ngôi vị Hoàng đế, sẽ càng trở thành một đoạn giai thoại lưu danh thiên cổ, có tội gì chứ? Lại nói, đệ phụ tá ca ca thượng vị, đó là hoàng thân, thừa sức cưới muội muội của Hoàng đế Bắc triều, đến lúc đó, cho dù chiếu cáo thiên hạ cũng là chuyện tốt đẹp Nam Bắc liên hôn, Nam Bắc đương nhiên là biến chiến tranh thành chuyện tốt, thật sự là việc tạo phúc cho bá tánh thiên hạ....."

Viên Hi luôn luôn khéo ăn khéo nói, dùng lời nói nhẹ nhàng ôn tồn đã có thể mê hoặc tâm trí người khác, vừa đấm vừa xoa đã có thể khiến Bạch Thủy Thanh đang máu nóng xông não, lấy ca ca làm lý do để làm chuyện trái với lương tâm hồ đồ, mắt thấy đã không còn lời nào để nói.

Lúc này Viên Hi thế nhưng lấy ra một cuốn sổ con, hóa ra là một số triều thần nàng đã âm thầm liên lạc được, trong đó có không ít thần tử có trọng lượng, điều này càng khiến cho Bạch Thủy Thanh có phần lau mắt mà nhìn đối với tẩu tẩu hắn

Nữ nhân này lại âm thầm tính toán đã lâu, đúng là đã chuẩn bị hết thảy, chỉ thiếu ngọn gió đông!

Có lẽ mấy lời vừa rồi đã kích thích đến Bạch Thất thiếu gia, có lẽ là lời hứa hẹn của tẩu tẩu đã cho Thất thiếu gia dũng khí, sau khi cân nhắc nửa ngày, Bạch Thủy Thanh cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Viên Hi, nói: "Tẩu tử..... nếu tẩu đã liên lạc với các vị đại thần, đệ nghe tẩu, tẩu nói thế nào đệ sẽ làm như vậy."

Viên Hi nghe xong, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười mỉm, nhẹ giọng nói: "Đây mới là thất đệ tốt của ta, đến lúc đó đệ cứ làm như vậy....."

Bạch Thất thiếu gia tiễn Viên Hi, buồn bực ngồi trong thính đường nửa ngày, sau đó liền ra khỏi phủ, đi xem Nghiêu Xu Đình đã bị tẩu tẩu âm thầm giấu đi.

Hiện tại Nghiêu Xu Đình nhìn thấy tình lang năm xưa, trong lòng chỉ có buồn nôn.

Chính là trong mắt Bạch Thủy Thanh, có lại được Nghiêu Xu Đình như có được trân bảo lần nữa, sau khi hai người cắt đứt tình cảm, hắn mới cảm thấy bản thân càng yêu nữ tử này hơn, hiên tại thấy dáng vẻ hai bên tóc mai nàng, cho dù chưa thoa son điểm phấn, hai mắt lạnh lùng, môi mềm hồng nhuận, càng khiến trong lòng hắn vui vẻ.

Trước đó vài ngày, hắn càn rỡ mà đè nàng lên giường khinh bạc một phen, tuy rằng bởi vì nàng kịch liệt giãy giụa nên vẫn chưa thực hiện được, nhưng tư vị trong đó càng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng hơn.

Hiện tại Nghiêu Xu Đình đang bị nhốt trong mật thất ngầm, không được thấy ánh sáng mặt trời, trên chân cũng bị dùng xích sắt khóa lại, suốt cả ngày bị nhốt trong căn phòng tối tăm, trong lòng đương nhiên sẽ có sợ hãi và bất lực. Trong lúc nhất thời lại nhớ đến phụ thân Ngọc Châu bị cầm tù mười mấy năm thật thê thảm, lập tức lấy nước mắt rửa mặt, nghẹn ngào đến mức khó lòng kiềm chế.

Chỉ là sau khi nhìn thấy Bạch Thủy Thanh, dù sao cũng là người Nghiêu gia, kiêu ngạo từ trong cốt tủy, trong lời nói không hề rơi xuống thế yếu, nàng căng khuôn mặt, cảnh giác nhìn Bạch Thủy Thanh rồi lại chế nhạo hắn một phen.

Đời này, người mà Bạch thủy Thanh nhiệt tình yêu thật ra chỉ có một mình vị tiểu thư của Nghiêu gia này thôi, hắn trước sau vẫn luôn không dám ngẩng đầu trước mặt nàng. Trước kia nàng là đích nữ Nghiêu gia, mà hắn chỉ là một nhi tử thứ xuất. Hiện tại hắn thật vất vả mới lấy được một chức quan thì nàng đã là công chúa cao quý của một nước, chênh lệch cỡ này quả thật là khiến cho khục mắc của người ta càng lúc càng lớn.

Nếu không phải e ngại nàng đến kỳ nguyệt sự, dưới cơn thịnh nộ, hắn nhất định sẽ khiến nàng nằm dưới thân hầu hạ hắn một phen! Chính là sau khi giận giữ cực kỳ như vậy, hắn đã đốt cháy một tia do dự và sợ hãi cuối cùng đến không còn xót lại tro tàn.

Đến khi Bạch Thủy Thanh đi ra từ mật thất, trong ánh mắt đều là kích động và điên cuồng, tự mình lẩm bẩm: "Đại trượng phu nếu không thể sống xa hoa, vậy chết cũng phải được nấu trong đỉnh[2]. Xu Đình, ta sẽ để nàng lau mắt mà nhìn ta." Dứt lời, đứng lên, bước nhanh ra khỏi viện, không lâu sau một nhóm tinh binh Nam triều cưỡi chiến mã, xuất phát từ thành nhỏ.

[2] 大丈夫生不能五鼎食, 死亦当五鼎烹 (Đại trượng phu nếu không thể sống xa hoa, vậy chết cũng phải được nấu trong đỉnh): Thời Tần, Tần Thủy Hoàng thu hết binh khí trong thiên hạ rồi đúc thành một cái nồi lớn, đặt trên đại điện để nấu thịt rồi chia cho quần thần, gọi là “sống xa hoa”, quần thần lấy việc có thể ăn thịt trong nồi làm vinh quang. Câu trên trích trong cuốn sáu mươi tư của Hán Thư, ý chỉ dù không thể sống hưởng vinh quang thì chết cũng phải tận trung.

Trong lúc nhất thời, sóng ngầm cuồn cuộn nổi lên, mây đen dần dần che khuất mặt trời.....

Lại nói, Nghiêu Mộ Dã hạ lệnh cho toàn bộ mật thám ẩn nấp ở Nam triều ra trận, tìm kiếm nơi mà Bạch Thủy Thanh và muội muội đến, cũng lấy cớ sinh bệnh, tạm nghỉ triều mấy ngày, sau đó hắn liền tạm biệt Ngọc Châu, cùng Uất Trì Đức Hiền cải trang lén đến trấn nhỏ bên sông.

Dọc theo đường đi, hắn không ngừng nhận được báo cáo của mật thám, sau khi xem qua thì biết Nam đế và Tiêu Phi đang ẩn cư trong một thành nhỏ, Bạch Thủy Lưu cũng ở trong thành bái kiến Nam đế. Mà Bạch Thủy Thanh không ở trong quân doanh, không rõ đã đi đâu, chỉ là gần đây một nhóm thuộc hạ thân cận của Bạch Thủy Thanh liên tục lấy các loại lý do khác nhau mà rời khỏi quân doanh, có người dứt khoát lén rời đi, sau khi bọn họ tụ lại một lần nữa thì liền không rõ tung tích, mật thám suy đoán, bọn họ hẳn là đi tìm Bạch Thủy Thanh, lúc này đang sôi nổi tìm hiểu tung tích của nhóm thuộc hạ này.

Nghiêu Mộ Dã và Uất Trì Đức Hiền đều là người đã từng trải qua trận phản loạn trong triều, sau khi tập hợp mật thám điều tra tin tức xong, lập tức nhạy bén phát hiện Nam triều dường như sắp nổi lên một trận sóng gió mới.

Nghiêu Mộ Dã lập tức quyết định trở về Giang Bắc, bất động để quan sát biến này. Đồng thời triệu kiến thủ lĩnh nhóm mật thám xem có tin tức gì mới không, mật thám nói: "Bệ hạ, Nam đế đang ẩn cư trong một thành nhỏ ở Tây Bắc, bên cạnh có mấy tên thị vệ, thủ vệ sâm nghiêm không dễ trà trộn vào. Phần lớn quân địa phương canh giữ là bộ hạ của Bạch gia, thật ra huyện thành này được thủ vệ rất nghiêm ngặt, Bạch Thủy Lưu cũng ở chỗ này, hơn nữa ở cách chỗ Nam đế cư trú rất gần. Nhưng thần phát hiện, gần đây trong thành xuất hiện rất nhiều người có lai lịch không rõ, những người này trải rộng trong thành, giám thị nhất cử nhất động trong thành nhỏ, chúng thần cũng không dám tùy ý ra ngoài tìm hiểu như lúc trước."

Đúng lúc này, bên ngoài có người đến báo, có một phong thư muốn trình trực tiếp cho Nghiêu Mộ Dã.

Mày Nghiêu Mộ Dã nhăn lại, hắn chính là cải trang vi hành, là người nào lại gửi thư cho hắn?

Đến khi mở thư ra, một dòng chữ quen thuộc đập vào mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK