Ngọc Châu biết hắn nói nói được làm được, vội vàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú đang tức giận kia, chủ động đặt một nụ hôn lên đôi môi hắn, vừa hôn vừa nói: “Ta chỉ muốn nói chuyện với chàng mà thôi, nói xong thì mặc chàng xử trí được không?’’
Ánh mắt của Nghiêu Mộ Dã vẫn lạnh lùng như cũng, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu nữ nhân ranh mãnh này! Luồn cúi thì nhanh lắm!
Nhưng cánh tay đang dùng sức siết chặt nàng đã dần dần buông lỏng, nửa người trên trần truống dựa vào chiếc gối mềm mại nằm trên giường: “Nàng có chuyện gì mà phải gấp gáp muốn nói với ta như vậy?’’
Ngọc Châu suy nghĩ một chút, nói: “ Ta muốn tìm cho Giác Nhi một mối hôn sự tốt.’’
Chân mày của Nghiêu Mộ Dã như muốn bay lên, chỉ cảm thấy lúc trước mình nên tìm một cái cớ gì đó để cho nha đầu không có giáo dưỡng kia ôm đá thả vào giếng sâu đi, tranh cho bây giờ uổng công vì một chuyện vụn vặt mà làm chậm trễ khoảnh khắc xuân tiêu của hắn.
Thái úy đại nhân ngay lập tức xem thường nói: “Không phải chỉ là gả một nha hoàn thôi sao! Nếu nàng hoặc nàng ta vừa ý một người ở hay gã sai vặt nào, cứ mở miệng ra nói là được rồi, của hồi môn thì cứ đi lấy ở chỗ quản gia, nàng ta hậu hạ bên cạnh nàng đã lâu, nàng cũng phải là một chủ tử hào phóng.’’
Ngọc Châu nhỏ giọng nói: “Ta không muốn tìm người trong phủ, là muốn tìm cho Giác Nhi một người là quan nhỏ…’’
Nghiêu Mộ Dã từ từ ngẩng đầu lên, nghe thấy những lời vô nghĩa như thế này, ngay cả khi cái đầu ngón chân nhỏ kia không chọc vào lỗ rốn của hắn, hắn cũng cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng lại nhìn đến nưởng tử của mình một lần nữa, trên khuôn mặt nàng tràn đầy sự nghiêm túc.
Trong lòng hắn vẫn luôn biết rõ Ngọc Châu rất thân thiết với nha đầu kia, cho nên trước kia hắn cũng chỉ cảnh cáo mà không hề nghiêm khắc trừng phạt nàng ta. Nhưng một tiểu nha hoàn mà muốn lấy một người là quan chức làm trượng phu thì đúng là rất hoang đường, chẳng lẽ nha đầu kia cho rẳng chủ tử của mình có thể gả cho một thế gia, vậy nàng ta thân là nha hoàn cũng có thể gả vào thế gia sao?
Không thể trách Thái úy nghĩ như vậy, nhìn khắp một vòng triều đại Đại Ngụy này, có mười người làm quan thì tám chín người trong số đó có xuất thân từ những gia đình quyền quý, cho dù lớn hay nhỏ, thì bọn họ cũng đều xem thường thành hôn với một thứ dân, huống chi là một người làm?
Cho nên Thái úy cũng không thèm giấu giếm, trực tiếp nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng mình, để cho Ngọc Châu hiểu rõ những ý nghĩ của mình thực sự là mơ tưởng hảo huyền.
Ngọc Châu nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Ta biết Giác Nhi xuất thân hèn mọn, không hề đòi hỏi xa vời phải gả vào thế gia, hôm nay ở trong yến tiệc ta có nghe nói Bạch thiếu trọng dụng một nhóm quan chức thứ tộc*, ví như gia tộc của Quản lý Công bộ thủy lợi Liễu đại nhân vốn chỉ là một địa chủ giàu có ở vùng Hà Tây, chỉ vì hắn am hiểu việc trị thủy ở Hà Tây, thông thuộc việc khơi thông dẫn nước nên mới đượ Bạch Thủy Lưu giao phó trách nhiệm nặng nề. Mặc dù nhà hắn giàu có sung túc, nhưng nhìn lại tổ tiên ba đời trước cũng chỉ là những nông hộ trồng trọt chăn nuôi mà thôi. Những viên quan thứ tộc tương tự như thế còn có rất nhiều. Tuy rằng Giác Nhi chỉ là một nha honagf, nhưng cũng có thể được xem là đi ra từ Nghiêu phủ, nếu như Thái úy chịu ra mặt tìm cho nàng một lang quân thứ tộc như ý, nhất định sẽ có thể tìm được, đúng không?’’
(Thứ tộc: Những quan chức có xuất thân từ thứ dân)
Nghiêu Mộ Dã cau mày, chỉ cảm thấy từ trước đến này nữ nhân này chưa từng vô cớ gây rồi, vì thế cao giọng nói: “Vậy nàng bảo ta học theo Bạch thiếu đi thành khẩn nói chuyện với những người thân cận như vậy?’’
Ngọc Châu bình tĩnh trả lời: “ Không phải ta muốn Thái úy hạ mình, sau khi hao tâm tổn trí suy nghĩ một lúc lâu, cũng không muốn chàng tiến cử những thứ dân kia làm quan lại. Nhưng hôm nay trong yến hội nhìn thấy bên cạnh chàng đều là những đại lõa thần đầu hai thứ tóc, rồi lại nhìn đến bên cạnh Bạch thiếu, đều là những thanh nhiên trai tráng tài năng đông đúc.’’
Nghiêu Mộ Dã là người thông minh, sau khi nghe thấy những lời này, mặc dù cảm thấy hơi chói tai, nhưng cũng lờ mờ hiểu được thâm ý của Ngọc Châu, chẳng trách thái độ hôm nay của nàng lại rất khác thường, lấy chuyện của một nha hoàn làm phiền hắn, hóa ra nói đi nói lại lại vòng đến chuyện này.
Những lời của nữ nhân này dường như đã noi theo các vị hiền triết của thời kỳ Xuân Thu, học được cách khuyên ngăn*!!
(*Nguyên văn: 讽谏 có nghĩa là dùng những lời lẽ để khuyên can, can gián)
Hắn không trả lời, nhưng ánh mắt thâm trầm lại chăm chú nhìn Ngọc Châu, một lúc lâu sau mới nói: “Chẳng lẽ nàng cũng muốn ta học theo Thủy Bạch Lưu lôi kéo lòng người, gặp gỡ kết giao với những thanh niên kia lôi khắp mọi nơi, để một đám thư tộc vây xung quanh mình?’’
Ngọc Châu không nói gì, nàng bước xuống giường nhỏ, đi đến trước giá sách, rút quyển sách của Mạnh Tử mà mình đã xem mấy ngày nay.
Năm xưa nàng vẫn thường xuyên đến học đường đọc sách, sau đó đi theo tổ phụ rèn luyện tay nghề của mình, không đi học với tiên sinh nữa, nhưng không vì thế mà tổ phụ từ bỏ nghiệp học của nàng, chỉ là thay đổi phương pháp dạy không đúng lắm, cứ thế mua về một chồng sách bảo nàng tự đọc, nàng đã học qua rất nhiều quyển sách, nhưng lúc đó cũng nửa tỉnh nửa mê không hiểu, vì nàng nhớ một lần tổ mẫu đã lắc đầu không tán thành việc tổ phụ dạy dỗ nàng giống như một đứa bé trai, còn nói tiểu cô nương học nhiều chỉ là tai họa.
Nhưng sau khi nàng đến kinh thành, mới phát hiện những tiểu thư con nhà thế gia có kiến thức uyên bác chỗ nào cũng có. Tiểu thư Bạch gia cầm kỳ thi họa cái không cái nào không tinh thông, Viên Hi tiểu thư cũng là một một tài nữ bậc nhất kinh thành, một tri kỷ nho sinh, nói có sách mách có chứng.
Thế gia học sâu biết rộng, dĩ nhên có thể giáo dưỡng thành một nhóm tài nữ hiểu biết, mặc dùng không thể dùng các nàng để cai trị đất nước, nhưng trong những bữa trà yến thú vị thanh cao, lắng nghe những cô nương dung mạo thướt tha tao nhã nói chuyện, cũng là một cảnh đẹp khiến lòng người mê đắm.
Ngọc Châu tự biết kiến thức và cách nói năng của mình là chưa đủ, chưa thể sánh với những cô nương tài sắc vẹn toàn kia, nhưng nàng trời sinh đã thông minh, biết nhún nhường giấu dốt, gặp những chuyện mà mình không biết, nàng chỉ lặng im mỉm cười không nói, không hề để lộ bất kỳ khuyết điểm nào khiến mọi người cười nhạo.
Nhưng bây giờ nàng đã gả vào Nghiêu gia, so với trước kia, cơ hội đi dự tiệc tiếp khách cũng theo đó tăng cao, nếu cứ tiếp tục nhún nhường như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra chân tướng.
Ngọc Châu là một người làm bất cứ chuyện gì cũng cố gắng hết sức để bản thân mình tốt hơn. Mặc dù trước đây nàng cũng vô tình trở thành một phu nhân nhà thế gia, nhưng bây giờ đã trở thành con dâu của Nghiêu gia, lấy tinh thần treo xà chùy gai* của người xưa mà cố gắng miệt mài học tập.
( Treo xà chùy gai: Nguyên văn 悬梁锥刺的 là một điển tích điển cố chỉ những đêm mất ngủ và làm việc chăm chỉ.
Vào thời Đông Hán, có một chàng trai trẻ tên là Tôn Kính là người siêng chăm ham học, anh ta đóng cửa đọc sách từ sớm đến muộn, và hiếm khi nghỉ ngơi. Đôi khi rất dễ ngáy ( ngủ) vào giữa đêm, để không ảnh hưởng đến việc học, Tôn Kính đã nghĩ ra một cách, hắn dùng một sợi dây buộc vào tóc và đầu kia buộc vào xà nhà, để khi anh ta mệt mỏi ngủ gật thì cảm giác đau đớn trên đầu sẽ kiến anh tỉnh dậy tiếp tục học, sau đó người này đã trở thành một chính trị gia nổi tiếng.
Còn Tô Tần cũng là một chính trị gia nổi tiếng trong thời Chiến Quốc, nhưng lúc trẻ người này không được học nhiều, vể sau anh ta thường xuyên thức đêm đọc sách, để chiến đấu với cơn buồn ngủ, anh ta đã dùng sẵn một chiếc dùi để đâm vào đùi mình cho tỉnh táo.)
Cho nên trong thời gian gần đây, Ngọc Châu đã tìm lại những cuốn sách thường được dùng trong học đường, từ từ ngẫm nghĩ lại, nếu có chỗ nào không hiểu, nàng sẽ tìm đến Nghiêu Thù Đình xin chỉ dạy, cho đến khi hoàn toàn hiểu rõ mới thôi.’’
Còn bây giờ nàng đang lật đến trang sách nổi tiếng nhất của Mạnh tử: ““Vua Đại Thuấn lớn lên từ đồng quê, Phó Thuyết được tuyển chọn từ những người thợ đang xây tường; Giao Cách được chọn từ hàng cá, hàng muối; Quản Trọng được chọn từ bọn cai ngục; Tôn Thúc Ngao được chọn từ vùng ven biển hẻo lánh; Bách Lý Hề được chọn từ ngoài chợ.”
Đầu ngón tay vừa chỉ đến đoạn này, Ngọc Châu vừa cảm thán nói: “Lúc đầu khi đọc đến đoạn này ta vẫn không thể hiểu hàm ý sâu xa ở trong đó, sau này nhờ đến Thù Đình giảng giải một chút mới biết, trên đó đang kể ra những hiền tài đều xuất thân thấp kém. Vua Thuấn chỉ là một người nông dân, thân là Thừa tướng nhưng Phó Thuyết lại từng làm một người thợ xây thành vất cả cực nhọc, thậm chí Quản Trọng đã từng làm trong lao ngục, tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng đến những thành tựu sau khi khi bọn họ phụ tá đế vương. Nhưng mà Ngọc Châu không hiểu, tại sao những quý tộc khắp kinh thành đến dự tiệc sáng nay chỉ biết dựa dẫm vào hào quang của thế hệ đi trước, không biết bản thân họ có tài cán kiệt xuất gì…’’
Nghe đến đây, Nghiêu Mộ Dã đã không thể nghe lọt tai được nữa, lạnh mặt quát to một tiếng: “Viên thị, nàng quá phận!’’
Một tiếng quát lạnh lùng này của Nghiêu Mộ Dã nhất thời khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên trầm lặng.
Ngọc Châu gấp cuốn sách này, không nói tiếp nữa, giống như mẹ chồng đã nói, phu quân của nàng là một người không thích nghe theo những lời khuyên bảo của mọi người, lời của mẫu thân hắn đôi khi cũng như gió thoảng bên tai, nàng chỉ là một thương phụ làm nghề chạm ngọc, những lời nói ra đáng giá bao nhiêu?
Nói nhiều như vậy, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, lúc này, Ngọc Chây lại càng nhớ những ngày tháng trước kia ở trong vương phủ.
Mặc dù khi đó nàng là Vương lang không hòa hợp gắn bó, nhưng trên khuôn mặt người quân tử khiêm nhường ấy vẫn luôn ngậm ý cười, kiên nhẫn lắng nghe những lời nàng nói, bất kể nàng nói ngây thơ đến nhường nào, hắn vẫn có thể nghe lọt, còn để trong lòng mình.
Nhưng hôm nay, bản thân mình đã gả vào gia đình quyền quý này, sinh hoạt hàng ngày bên cạnh trượng phu phần lớn đều lăn qua lộn lại trên chiếc giường nhỏ, cuộc sống như vậy, mặc dù cơ thể triền miên đến đỉnh điểm, nhưng vẫn không thể khiến trái tim nàng đập loạn nhịp.
Ngọc Châu để sách lại chỗ cũ, thổi tắt ngọn nến, trong căn phòng chỉ còn lại một mảnh đen kịt, nàng lặng lẽ đi đến trước giường, xoay người nằm lên.
Một lúc lâu sau, nam nhân phía sau ôm lấy nàng, Ngọc Châu không nhúc nhích, chỉ chỉ bình tĩnh điều chỉnh là nhịp thở để mình ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, không hiểu tại sao Ngọc Châu lại tỉnh dậy rất sớm, nhưng khi nàng mở mắt ra lại phát hiện những ánh mắt ban mai yếu ớt đã le lói khắp không gian, nam nhân bên cạnh dường như còn thức dậy sớm hơn, đôi mắt phượng đen nhánh không biết đã nhìn chằm chằm vào nàng bao lâu rồi.
Ngọc Châu là người không biết giận dỗi, mặc trong hôm qua trước lúc đi ngủ trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng sau một giấc ngủ dài, nhưng sóng gió trong lòng kia đã dần dần tĩnh lặng lại.
Thái úy đại nhân nói không sai, nàng quả thực đã hơi quá phận, phải biết rằng ngay cải khi không có một Viên Ngọc Châu như nàng tồn tại, hắn vẫn là đệ nhất quyền thần đứng đầu Đại Ngụy, một người như hắn không cần một nữ nhân ngu dốt chỉ dạy.
Cho nên khi hai người im lặng bốn mắt nhìn nhau, nàng đã chủ động mở miệng hỏi: “Sắc trời còn sớm, Thái úy có muốn ngủ một lát nữa không?’’
Nghiêu Mộ Dã vuốt ve gò má của nàng, nói: “Không cần, hôm nay ta phải lâm triều, nàng không cần phải dậy sớm, ngủ tiếp đi.’’
Vừa dứt lời, hắn đã đứng dậy bảo nha hoàn bưng nước rửa mặt.
Theo lý là mà nói, kỳ nghỉ tân hôn còn chưa kết thúc, Nghiêu Mộ Dã không cần phải dậy sớm lâm triều như vậy.
Chỉ một lúc say, Thái úy đã thay quần áo xong, sai người chuẩn bị xe ngựa vào triều sớm.
Ngọc Châu cũng không thể ngủ được nữa, đợi Thái úy ra khỏi phòng, nàng cũng đứng dậy. Bởi vì Nghiêu Mộ Dã quấn quýt dây dưa nên đã mấy ngày rồi không đến cửa hàng xem xét, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, nàng muốn đến cửa hàng sắp xếp mấy chuyện nhỏ nhặt.
Vì vậy, nàng dẫn theo Giác Nhi lên xe ngựa, đi thẳng đến cửa hàng.
Đêm qua đến lượt Giác Nhi gác đêm, cho nên cũng nghe được láng máng cuộc cãi vã của hai người trong phòng. Những điều Ngọc Châu đọc trong cuốn sách kia nàng không thể hiểu, nhưng đến gần nội thất, nàng cũng biết được vì Lục tiểu thư dự định sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự với người làm quan mà bị Thái úy nhạo báng không tự xem lại chính mình dẫn đến hai người cãi vã náo loạn.
Một đêm đó, Giác Nhi đau khổ tự trách không thể ngủ ngon giấc.
Nàng cảm thấy mình vô cùng không hiểu chuyện, cuối cùng lại gây thêm nhiều rắc rối cho Lục tiểu thư. Nàng có thể nhìn ra được Lục tiểu thư đã cố gắng nhiều đến chừng nào để thích ứng được với cuộc sống ở Hầu phủ. Nhưng rốt cuộc bản thân mình lại là người không thể hiểu quy củ trong phủ trạch rộng lớn này, lúc nào cũng liên lụy đến tiểu thư nhà mình. Nếu như sau này Lục tiểu thư còn vì mình mà giận dỗi to tiếng với Thái úy đại nhân, vậy chẳng phải tội nghiệt của nàng càng thêm nặng sao?
Vì thế lúc còn ở trên xe ngựa, Giác Nhi hít một hơi thật sâu, chủ động mở miệng thỉnh cầu Lục tiểu thư sắp xếp cho mình xem mặt một tiểu nhị của cửa hàng.
Ngọc Châu thấy Giác Nhi nghĩ thông suốt, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thực ra nàng không hề cảm thấy phiền phức mà chỉ thật lòng hy vọng Giác Nhi có thể gả cho một người hiểu biết trung thực, cuộc sống sau này đầy đủ sung túc không cần phải lo lắng sợ hãi là được rồi.
Trước đó Ngọc Châu đã từng dò hỏi qua, người cháu trai của Khấu nghệ nhân đang học việc trong cửa hàng kia vừa thông minh khéo tay, dáng người nhanh nhẹn hoạt bát, tuổi tác lại tương đương với Giác Nhi, quả thực là vô cùng thích hợp.
Cho nên nàng đã ủy thác cho chưỡng quý trong cửa hàng sắp xếp để hai người gặp mặt nhau một lần.
Nhưng nàng không thể ngờ được, khi bước vào phòng trà bên cạnh cửa hàng, ngoại trừ chưỡng quỹ và cháu trai của Khấu nghệ nhân, còn có một nam nhân đang đứng ở trong phòng.
Ngọc Châu giương mắt nhìn sang, ngạc nhiên hỏi: “Thường Mãn, tại sao ngươi cũng ở đây?’’
Hiện tại Thường Mãn cũng là một nghệ nhân nhỏ trong cửa hàng của Ngọc Châu, tay nghề chạm khắc của hắn của hắn vốn dĩ đã rất tốt, chỉ thiếu môn đệ, bây giờ cũng xem như có thể một mình phụ trách một phía. Hôm nay Thường Mãn rõ ràng đã dày công ăn mặc chỉnh tề một phen, vóc người gầy yếu trước kia đã trở nên vạm vỡ khỏe khoắn hơn rất nhiều, trên người khoác một chiếc áo choàng màu xám tro gướng như như vừa mới mua, chỗ vạt áo còn một sợi chỉ thừa chưa kịp cắt.
Trông hắn có vẻ như đang rất khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Giác Nhi đang cúi đầu phía sau Ngọc Chây một lúc, mới nói: “Ra mắt Lục tiểu thư.’’
Nhưng tại sao hắn lại ở đây?
Vẻ mặt chưởng quỹ nên cạnh cũng hơi bối rồi, mời Ngọc Châu sang một căn phòng khác để nói rõ đầu đuôi ngọn ngành. Hóa ra Thường Mãn vô tình nghe được chưởng quỹ nói Lục tiểu thư muốn cho nha hoàn thiếp thân Giác Nhi bên cạnh nàng xem mắt, nên cũng đề nghị muốn được đi.
Nhưng chưởng quỹ lại lựa chọn khắt khe dựa theo yêu cầu của Lục tiểu thư như phụ mẫu còn sống, gia cảnh bậc trung, còn Thường Mãn chỉ là một cô nhi, sao có thể phù hợp với yêu cầu của Lục tiểu thư?
Cho nên chưởng quỹ mới không chọn hắn cho Lục tiểu thư xem xét, nhưng Thường Mãn lại tự đề cử chính mình, mặt dày mày dạn đi theo tới đât.
Nghe đến đây, Ngọc Châu bừng tĩnh cười một tiếng: “Nếu như hắn đã tới, cũng không tiện bảo người trở về, đây là chuyện hôn nhân đại sự của Giác Nhi, cứ làm theo sự lựa chọng của nàng. Ở đây con phải làm phiền ngươi trông coi.’’
Mặc dù chưởng quỹ cảm thấy vô cùng đau đầu, nhưng nếu như Lục tiểu thư đã đích thân ủy thác chuyện này, đương nhiên hắn cũng phải tận tâm lận lực, cố gắng hết sức để chuẩn bị một cuộc xem mắt ba người.
Ngọc Châu không tiện đi vào, nên chuẩn bị sang cửa hàng xem xét một chút, nhưng vừa mới mang theo nha hoàn Hoàn Thúy đi trên đường mấy bước thì đúng lúc này lại có một chiếc xe ngựa dùng lại bên cạnh nàng.
“Thái úy phu nhân, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp ngài ở đây.’’ Có người vén mành xe lên, mở miệng gọi Ngọc Châu.
Ngọc Châu quay đầu nhìn sang một cái, quả thực rất trùng hợp, Viên Hi đang ngồi trong xe ngựa nở một nụ cười thật tự nhiên.
“Nếu phu nhân ranh rỗi, có thể ngồi với ta chốc lát được không? Ta định đi Mạc Ngôn trai chọn bút mực, đang buồn vì không có người làm bạn.’’ Viên Hi ngỏ lời mời.
Đúng lúc Ngọc Châu đang muốn gặp Viên tiểu thư này một lần để nói chuyện về hai lễ vật bằng ngọc mà nàng ta tặng mình kia, vì thế vui vẻ đồng ý lên xe ngựa.
Mạc Ngôn trai là một trong những cửa hàng tao nhã hiếm có trong kinh thành, các loại giấy và bút mực được bán trong cửa hàng đều là hàng thượng phẩm.
Lúc Ngọc Châu và Viên Hi xuống xe ngựa, đã có một tiểu nhị mặc áo choàng dài ân cần dẫn hai người vào một phòng trả nhỏ bên trong, vừa uống trà vừa chọn đồ.