Đầu tiên là Nghiêu Thái úy đột nhiên nói muốn cưới Lục tiểu thư, sau đó là luống cuống chân tay chuẩn bị, làm cho bọn nha hoàn các nàng hận không thể mọc thêm mấy tay mấy chân. Nhưng không đến hai ngày, cũng lại từ cái miệng của Thái úy đại nhân, đuổi Lục tiểu thư ra khỏi phủ không chút lưu tình, cũng không chừa xíu mặt mũi nào. Càng nghĩ thì Giác nhi lại càng cảm thấy người bị nhà chồng đột ngột từ hôn là mình, mà tức giận đến mức run người, ngồi trên xe lừa mà giọng run run nói với Lục tiểu thư: “Lục tiểu thư, chúng ta không nên tức giận! Cái loại nhà cao cửa rộng này vốn đã không thể sống chung với chúng ta, hắn ta lật lọng như vậy cũng tốt, bằng không để đến lúc thật sự gả qua đó, chẳng phải sẽ hủy hoại tuổi thanh xuân của tiểu thư hay sao?”
Ngọc Châu chỉ cười gượng gạo, phân phó xa phu đi đến khách điếm nhỏ trong thành nghỉ chân trước, nghỉ ngơi một đêm mới quyết định.
So với Giác nhi, có rất nhiều chuyện mà nàng cần phải đắn đo. hiện giờ nàng cùng Nghiêu gia khôngriêng chỉ là tầng quan hệ kia, còn có liên hệ đến việc mua bán ở cửa hàng nữa. thật sự là có thể đánh gãy xương nhưng lại không thể cắt đứt gân cốt (*). Đợi đến mai, nàng phải đi tìm chưởng quầy của Nghiêu gia giải quyết một số sổ sách, kế tiếp nên làm thế nào để tự mình chuẩn bị mở cửa tiệm buôn bán đều là chuyện rất nhức đầu, cần phải chậm rãi làm từng bước một…
(Câu này ý nói là đã có liên quan đến nhau rồi, dù có muốn cắt đứt cũng không hề dễ dàng, nhất là liên hệ tình cảm lại càng khó cắt đứt hơn.)
Chờ vào khách điếm, sau khi dàn xếp xong tất cả, Ngọc Châu ngã xuống giường, vốn nghĩ rằng trong đầu mình nhất định chỉ là chuyện làm sao để mở cửa tiệm ngọc, nào biết hiện giờ trong đầu nàng lại luôn luôn nghĩ đến ánh mắt mà Thái úy đại nhân nhìn chằm chằm vào mình vừa rồi…
không biết vì sao, ánh mắt kia làm cho người nhìn luôn cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng mà mình thìcó năng lực làm được việc gì? Nàng tự vấn bản thân rằng, những gì mình có thể cho đã cố gắng vét sạch đưa cho Thái úy đại nhân, nếu hắn đòi hỏi cái khác, Ngọc Châu thật sự là không có nhiều hơn.
Ngủ một đêm ngon lành như thế, ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, Nghiêu phủ đã phái người tới.
Người tới là gã sai vặt bên người Thái úy, hắn đưa cho Ngọc Châu một phong thư, mở phong thư ra vừa thấy, bên trong là khế đất biệt viện ở ngoại thành.
“Thái úy nói, tên họ trên khế đất biệt viện này đã chuyển đổi từ lâu xem như đây là quà Thái Úy gửi tặng cho Lục tiểu thư vì nàng đã ở bân cạnh ngài ấy thời gian qua.”
Ngọc Châu cau mày, trực giác lập tức không muốn nhận, gã sai vặt kia giống như đã biết trước ý định của nàng, lại nói tiếp: “Thái úy nói, biệt viện này hiện giờ ngài ấy nhìn thôi cũng cảm thấy bẩn, nếu Lục tiểu thư không muốn nhận, thì làm phiền tiểu thư cứ châm lửa đốt, đừng nên để ngài ấy thêm phiền…”
đã nói đến mức này rồi, cho dù trả lại không cần, thì cũng không ra khí thế gì, mà lại càng có vẻ quá khác người.
Chi bằng bây giờ cầm cố lấy bạc, sau này sẽ đem tất cả trả lại cho Nghiêu phu nhân, cũng coi như bổ sung vào ngân quỹ cho cái giá trên trời của cái bình ngọc đó.
Đợi đến khi ăn xong điểm tâm sáng, Nghiêu phu nhân cũng vừa phái người tới, chỉ viết một phong thư kêu Lục tiểu thư xem qua.
Đại khái ý của bà là, thằng con thứ hai của bà đã báo với bà việc hủy bỏ hôn ước, nhưng thiệp mời đãphát thì hiện tại lại không thể thu về. Nuôi một thằng nghịch tử đã làm cho bà buồn phiền đến trắng cả tóc, nay Nghiêu gia lại sắp bị bẽ mặt khắp kinh thành rồi, thật sự bà không gánh nổi gánh nặng này thêm nữa. Nếu Lục tiểu thư thuận tiện, xin mời qua phủ một chuyến, để cùng bà gặp mặt thương nghị nên thu dọn đống rác này như thế nào. Hôm nay Nghiêu Mộ Dã đã đi thượng triều, xin Lục tiểu thư hãy yên tâm mà tới.
Nghiêu phu nhân đã nói đến như vậy, Ngọc Châu cũng không tiện từ chối. Lập tức thu dọn sẵn sàng, đimột chuyến đến Nghiêu phủ.
Chờ sau khi tới phòng phu nhân thì ngay lúc bà đang sao chép một quyển kinh phật trên giấy đàn hương.
Thấy Ngọc Châu bước vào, lập tức cười nói: “Lục tiểu thư ngồi đi, ta chỉ còn một câu nữa là xong.”
Ngọc Châu đương nhiên mời phu nhân cứ an tâm viết cho xong, rồi ngồi xuống một chiếc ghế bành.
Chỉ chốc lát, Nghiêu phu nhân rốt cuộc đã chép xong, từng hàng chữ kinh văn xinh đẹp phản chiếu vào giấy đàn hương đặc chế thật đúng là chỉnh chu rõ ràng.
Nghiêu phu nhân đặt bút xuống rồi ngồi lên ghế, nhẹ giọng chậm rãi dò hỏi Ngọc Châu, hôm qua đến tột cùng là vì chuyện gì mà con thứ hai của bà hủy bỏ hôn ước?
Ngọc Châu đương nhiên không thể nào kể lại chi tiết những việc đã xảy ra, chỉ có thể nói nguyên do mình không tốt, không xứng với danh môn vọng tộc như Nghiêu phủ, hiện tại Thái úy có hối hận cũng là đương nhiên, tương lại có lẽ đại nhân sẽ tìm được một mối nhân duyên lương xứng hơn nàng.
nói thật ra, Nghiêu phu nhân vốn tưởng rằng cô nương này bị con trai mình đuổi ra khỏi phủ khôngchừa chút mặt mũi nào, đột ngột bị hủy hôn như thế, làm bại hoại danh tiết, tất nhiên trong lòng sẽ bất bình căm phẫn, khó tránh khỏi sẽ ấm ức mà khóc thút thít. Nhưng hôm nay khi gặp mặt nhau thì cônương này tóc búi chỉnh tề, quần áo đơn giản khéo léo, đối mặt mình không có nửa phần giận dữ ấm ức.
Nếu không phải quá hiểu rõ tính tình của con trai bà, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ là cô nương này nhẫn tâm vứt bỏ đứa con trai cao ngạo phách lối của mình.
Nghĩ vậy, Nghiêu phu nhân khẽ thở dài một hơi nói tiếp: “Thế hệ trẻ bây giờ, làm việc cũng đều khôngbiết nghĩ trước sau, Nghiêu gia của chúng ta không thể so với gia đình bình thường, gió thổi cỏ lay đều dấy lên sóng to gió lớn trong triều đình. Lúc trước cũng là nó làm ầm lên đòi thành hôn, ta lên danh sách rút gọn rồi lại rút gọn, nhưng các đại trọng thần trong triều đình giảm thế nào cũng không xong. ện tại các lão thần trong triều đều đã nhận được thiếp mời, giờ lại nói muốn giải trừ hôn ước, khó tránh khỏi lưu lại cảm nhận rằng Nghiêu nhị hắn làm việc không ổn trọng, ngay trong lúc sắp xuất binh thế này, lòng quân lại càng không thể dao động, thì bảo ta làm sao có thể không ưu phiền.”
Nghiêu phu nhân không hề có ý định trách Ngọc Châu, chỉ trần thuật từng chi tiết liên quan, lợi và hại trong chuyện này, từng chữ từng câu đều hợp tình hợp lý. Ngọc Châu nghe xong tự nhiên càng thêm hổ thẹn, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu có thể đem ảnh hưởng của việc này giảm đến mức thấp nhất cho Thái úy, Ngọc Châu nguyện ý dùng hết sức lực hèn kém của mình.”
Hàng mày của Nghiêu phu nhân hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Biện pháp tốt nhất hiện giờ, đó là mọi việc vẫn như bình thường. Hai người cứ thành hôn như chưa có chuyện gì xảy ra, đợi sau khi hắn từ chiến sự trở về, hai người sẽ hòa ly… Chỉ là biện pháp này sẽ tổn hại danh tiết của Lục tiểu thư, khôngbiết cô nương có bằng lòng không?”
Ngọc Châu suy nghĩ nói: “Ngọc Châu vốn là một hạ đường phụ, hòa ly một lần hay hai lần cũng khôngsao, nhưng ý định này của phu nhân chỉ sợ Thái úy sẽ không đồng ý. Ngài ấy… hiện giờ e rằng tránh Ngọc Châu còn không kịp, thỉnh phu nhân nghĩ ra một cách khác vẹn toàn hơn.”
Dường như Nghiêu phu nhân đã sớm đoán được Ngọc Châu sẽ nói như vậy, uống một hớp trà, cuối cùng nói: “Nếu là thế này, ta chỉ có thể báo cho các phủ rằng, bởi vì Thái úy xuất binh quá gấp gáp, sợ lễ nghi quá vội vàng, chỉ có thể đem hôn sự kéo dài, đợi hắn kết thúc chiến sự, sẽ tiếp tục lễ thành hôn, chẳng qua phải nhờ Lục tiểu thư hỗ trợ phối hợp một chút, tạm thời mang danh hiệu hôn thê của Thái úy đại nhân, đợi sau khi nó trở về, sẽ tính toán thêm?”
Nếu chỉ là hư danh vài ngày, chuyện này dù có muốn thoái thác cũng không được, Ngọc Châu đương nhiên gật đầu đồng ý.
Nếu gánh vác hư danh này, việc chia lại cửa tiệm tạm thời gác lại, ý của Nghiêu phu nhân là, nếu khôngthể thành hôn, chuyện tiền bạc này xem như cũng dễ tính rồi, hy vọng Lục tiểu thư tạm thời xuất lực, nhanh chóng bổ sung lỗ thủng tiền bạc cho Nghiêu gia.
Ngọc Châu cũng gật đầu đồng ý từng chuyện.
Trước khi ra khỏi phủ, Nghiêu phu nhân ngược lại thở dài nói: “Tính tình Lục tiểu thư không có chỗ nào không để cho người ta thích, sau này người nào cưới cô nương, thật sự là người có phúc mà!”
Ngọc châu mỉm cười cảm tạ lời khen phu nhân, lập tức từ biệt ở đây.
Kỳ thật ý trrong câu nói cuối cùng kia của Nghiêu phu nhân, thật ra cũng dễ hiểu nói đến cùng, Thái úy hủy bỏ hôn ước lần này, thật sự làm cho Nghiêu phu nhân thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Tính khí và tính cách của Viên Ngọc Châu tất nhiên rất hợp với ý của Nghiêu phu nhân, nhưng để làm con dâu ở một danh môn vọng tộc mà nói, rõ ràng những thứ này còn kém quá xa, theo bà thấy, nếu Lục tiểu thư gả vào gia đình bình thường, mới thật sự tốt phúc!
Sau khi thương nghị với Nghiêu phu nhân làm thế nào để thu dọn cục diện rối rắm của cái hôn lễ này, ngược lại Ngọc Châu có thể yên tâm sắp xếp các việc khác.
Mấy ngày nay, các sư phó ngọc tượng được mời đến cũng dần dần đi vào nề niếp, cửa tiệm còn chưa mở cửa, nhưng đã tiếp nhận rất nhiều đơn hàng, đều phải nhanh chóng gấp rút mà hoàn thành.
Vương lang bên kia nhất thời không tiện đi thăm. Trong lòng Ngọc Châu biết hiện giờ mình đang mang danh vị hôn thê của Nghiêu Mộ Dã, nên phải thận trọng từ lời nói đến hành động, phải suy nghĩ tới thể diện của Nghiêu gia.
Ngay lúc giữa rối ren lộn xộn, ngày Thái úy xuất chinh cũng đến rồi.
Ngọc Châu tạo hình ngọc khí cả đêm, chỉ ngủ không tới một canh giờ đã thức dậy. Bởi vì hôm qua Nghiêu phu nhân phái người tới truyền tin, đại khái là Thái úy xuất chinh, nàng là hôn thê nếu khôngđến đưa tiễn, nhất định sẽ bị làm người khác chê cười, cho nên vẫn nên đến đưa tiễn một chút cho thỏa đáng.
Vì thế sau khi nàng chuẩn bị sẵn sàng, lập tức ngồi lên xe ngựa do Nghiêu phu nhân phái tới, chuẩn bị đưa vị “hôn phu” xuất chinh.
Lần xuất binh này, Thái úy không muốn công khai rầm rộ, càng không có làm phiền thánh giá, làm nghi thức tiễn đưa diễu hành trên phố gì đó Nơi xuất binh cũng là binh doanh ở ngoại ô. Bá tánh bình thường không được tới gần.
Nhưng mà văn võ cả triều làm sao có thể không tiễn? Cho nên ngoài binh doanh đã có rất nhiều xe ngựa đang đậu.
Ngọc Châu chỉ có thể xuống xe ngựa ở xa xa.
Mới vừa xuống xe ngựa, lập tức thấy Quảng Tuấn Vương đang bước nhanh đi tới nghênh đón mình.
Vừa thấy Ngọc Châu xuống xe ngựa, Quảng Tuấn Vương lập tức lộ ra tươi cười nói: “Cuối cùng đã chờ được tiểu thư tới rồi, đi, xin cho phép ta làm người dẫn đường cho tiểu thư.”
Người ngoài có lẽ chỉ coi hôn lễ của Thái úy bị lùi lại là do xuất chinh quá cấp bách, nhưng Dương Tố là bạn thân Thái úy, thì biết những ẩn tình bên trong rõ hơn người ngoài rất nhiều!
Ngay hôm qua, hắn cùng Bạch thiếu đến tiễn đưa Thái Úy trước, lúc cùng uống rượu, trong lúc vô tình Bạch thiếu đã đề cập đến việc mẫu thân mình định đến cửa tiệm ‘Phác Ngọc Hồn Kim’ để đặt ngọc phẩm, không biết Thái úy có thể nói với Lục tiểu thư là dàn xếp giúp để đơn hàng của bà làm nhanh hơn người khác được không. Nghiêu nhị thiếu vừa nghe nhắc tới Lục tiểu thư thì mặt lập tức biến sắc, thiếu chút nữa bóp nát chén rượu trong tay. Cuối cũng lạnh nhạt nói rằng, mấy chuyện vặt vãnh như tehes, trước nay hắn vốn không quan tâm, còn nói Bạch thiếu tự đi đến cửa tiệm thương lượng đi.
Dương Tố bình thường tuy không giỏi nhìn mặt đoán ý người khác, nhưng khi nghe Nghiêu nhị thiếu nóinhư thế, lại liên tưởng đến chuyện hôn sự dời lại, trong lòng lập tức đoán được đại khái.
Xem ra Nghiêu nhị vẫn tuân theo khí phách trước sau như một của mình, tuyệt không bằng lòng với mộtcuộc hôn nhân thế tục, Ngọc Châu tiểu thư hiện nay có lẽ đã trở thành khách qua đường vội vã của mỹ nam tiếng tăm của kinh thành Đại Ngụy.
Càng suy nghĩ, thì càng làm cho Quảng Tuấn Vương mừng rỡ không thôi.