Có điều trong lúc thở dài, tâm tình của Bạch Thủy Lưu lại có chút chuyển biến tốt đẹp.
Đây là một loại tâm tình vi diệu rất khó hình dung, nữ nhân khiến hắn ta động lòng hiện giờ sống không được tốt, tạo cho hắn có chút cảm giác vui sướng vì lại có thể đứng trước mặt nàng, cảm khái rằng lúc trước nàng đã lựa chọn sai lầm…
Chỉ là Ngọc Châu không biết rằng chuyện của bản thân đã được viết thành một khúc ca bi thương. Thực tế là ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, mạnh mẽ đẩy người nam nhân lại dán khuôn mặt lại đây ra, sau đó nàng đi ngủ rất sớm.
Bởi vì hôm sau có một buổi tiệc trà cần nàng chủ trì, cho nên sao có thể để cho dáng vẻ của nữ chủ nhân không có tinh thần được cơ chứ? Không thể mang đôi mắt thâm quầng đi gặp khách được!
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Nghiêu Mộ Dã ăn vạ trên giường không dậy nổi, lại muốn ôm kiều thê quấn quýt thêm vài ba cái cho tới khi nắng lên hẳn...
Đáng tiếc lại bị Ngọc Châu vô tình đẩy ra. Những lời thề thốt hôm qua ‘lấy tướng công là quan trọng nhất’ gì đó hiển nhiên đều đã vứt ra sau đầu, chỉ sai Hoàn Thúy giúp nàng rửa mặt, chải đầu, thay y phục. Nghiêu Mộ Dã nghe tiếng nói chuyện nho nhỏ xa xa trong nội thất, cũng lười ngủ tiếp nên phủ thêm áo choàng, dựa vào cửa nội thất nhìn về phía bàn trang điểm.
Tuy là ăn diện lộng lẫy nhưng bẩm sinh Ngọc Châu đã yêu thích nhan sắc tao nhã thanh lịch, thật sự không tiếp nhận được kiểu tóc vấn cao cài đầy kim thoa đang lưu hành của các phu nhân trong kinh thành.
Cho nên nàng tự thiết kế ra một kiểu tóc đơn giản lại không khoa trương, tôn lên cái trán trơn bóng và chiếc cổ mảnh khảnh, trang sức đeo trên người cũng đều là thứ do nàng tự thiết kế lấy từ cửa hàng Phác Ngọc Hồn Kim.
Cái đai buộc trán bằng ngọc khắc hoa bạch trà đang buộc chặt trên trán kia càng tôn sáng lên gương mặt của nàng, thêm vào đó là chân mày đồ khẽ, mi mắt vẽ mỏng, khóe mắt đều hàm chứa phong tình xinh đẹp của mùa xuân…
Đều nói nữ tử ba phần dựa vào tướng mạo, bảy phần dựa vào khí chất, trang phục. Mà Châu Châu của hắn thì tướng mạo, khí chất, trang phục đều vượt trội, dáng dấp xinh xắn tươi đẹp kia, thật khiến người ta chẳng muốn dời mắt đi. Nếu không phải lúc đầu hắn ra tay chiếm lợi thế trước thì chỉ sợ nữ nhân xinh đẹp này đã bị con sói đói Ôn Tật Tài kia đoạt mất rồi.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nghĩ tới điểm mạnh của Ôn tướng quân kia, am hiểu nhất là dụ dỗ các phu nhân đang cô đơn, nhàm chán của người khác vượt tường. Mà trong kinh thành này, cái loại người ham mê giường chiếu, thích ngủ với vợ của người khác như vậy thì đâu đâu cũng có.
Trước đây Nghiêu Mộ Dã luôn cảm thấy cưới tiểu phụ này vào cửa rồi chính là thịt ngon vào bụng, từ nay về sau có thể vô lo rồi.
Nhưng bây giờ phát hiện tiểu phụ nhân này như hoa sen thôn quê bị dời vào hồ trong, bởi vì có cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, ở trong phòng tốt đài cao, hoàn cảnh an nhàn nên lại càng tỏa ra mùi thơm mát dịu, khiến người ta khó có thể dời mắt…
Trong kinh thành, tiệc rượu tiệc trà ăn uống linh đình, cũng là nơi thích hợp để thúc giục nảy sinh lửa lòng. Cứ cho là phụ nhân này phẩm hạnh đoan chính, nhưng chỉ sợ không kiềm được trước nhưng lời dụ dỗ ong bướm bên ngoài… Đã có suy nghĩ như thế, đột nhiên Thái úy đại nhân cảm thấy dù thịt ngon đã nhai nuốt sạch vào bụng rồi nhưng cũng chưa thể khiến hắn an tâm hoàn toàn.
“Trang điểm như thế quá diễm tục, nhìn không thích, đổi lại đơn giản chút đi!” Nghiêu Mộ Dã càng nhìn càng khó chịu, lập tức lạnh lùng mở miệng nói.
Nếu là phụ nhân khác bị trượng phu mở miệng châm chọc như vậy, chỉ sợ lúc ấy liền hai mắt đẫm lệ, rửa mặt thay đồ.
Nhưng từ trước đến nay Ngọc Châu vẫn luôn tin tưởng về cách ăn mặc, trang điểm của bản thân, nghe Nghiêu Mộ Dã nói vậy liền dùng khăn tay lau son môi cho nhạt bớt đi, rồi hài lòng ngắm mình trong gương đồng. Sau đó nàng đứng dậy nói: “Không phải Thái úy đại nhân nói muốn cùng bạn bè đi săn thú, không tham gia tiệc trà hôm nay sao? Vậy mau lên đường đi thôi, ta đã sai thị nữ chuẩn bị cơm nắm rượu ngon, còn có lò than để nướng thịt. Nếu đi chậm không săn được thú, chẳng phải là không có thịt làm cơm trưa luôn à?”
Không phải là nàng cố ý mở miệng đuổi Thái úy đi. Bởi vì tối hôm qua Thái úy đại nhân thực sự nói như thế. Tính tình hắn cổ quái, quý nhân khắp kinh thành đều biết. Ngoại trừ xã giao cần thiết ở bên ngoài ra thì xưa nay hắn không thích tham gia mấy tiệc trà tiệc rượu gì cả, dù cho là của nhà mình tổ chức thì cũng không ngoại lệ.
Cho nên Ngọc Châu vốn là chuẩn bị theo trường hợp Thái úy đại nhân vắng mặt, càng không dám trông cậy vào việc hắn có thể hạ mình đến tham gia loại tiệc trà có mặt các thứ tộc thế này.
Thế nhưng lúc này Thái úy lại tái phát tật xấu không nói đạo lý, chỉ nghĩ: Nếu biết trượng phu của mình không có ý định tham gia thì tại sao lại phải ăn mặc, trang điểm xinh đẹp như vậy?
Thấy phụ nhân này không hề có ý định thay y phục, Thái úy lạnh lùng nói: “Hôm nay trời nắng gay gắt, không đi khu săn bắn nữa, cùng nàng tham gia tiệc trà thôi, chuẩn bị y phục cho ta đi!”
Ngọc Châu nâng mắt nhìn ra ngoài bầu trời đã xám xịt từ ban sáng, thật sự lười tranh luận với Thái úy là hôm nay nắng gắt thế nào. Chỉ là lúc này Thái úy đột nhiên đổi ý khiến Hoàn Thúy rối đến mồ hôi rịn đầy đầu. Cất trang phục đi săn đã ủi sẵn đi, lại lần nữa ủi lễ phục tay áo rộng, mở tủ trưng bày bằng gỗ đàn ở vách tường chính diện ra cho Thái úy chọn mũ quan muốn đội vào hôm nay.
Ngọc Châu biết từ trước đến nay Thái úy luôn thích ăn diện, khi không đi quân sở giáo trường thì luôn thích mặc y sam quý giá, đẹp đẽ diễm lệ. Thật ra cái phòng chứa y phục, trang sức vật phẩm này thì có hơn phân nửa là chứa đồ của Thái úy.
Điều này cũng từng khiến Ngọc Châu âm thầm thở dài, chẳng hiểu sao cuối cùng lại gã cho một một mỹ nam tử quần là áo lượt mà nàng đã từng e sợ tránh còn chẳng kịp thế này.
Cuối cùng Thái úy nhìn lướt qua ngăn tủ bên dưới, chọn kim quan gắn đuôi phượng rung rung mới được làm xong, đuôi phượng lộng lẫy phô trương đòi hỏi tướng mạo đẹp đẽ, khí chất cao quý tương đương thì mới khống chế được. Khi đội kim quan đuôi phượng lên, khí chất võ tướng của Nghiêu Mộ Dã lập tức biến mất sạch, thay vào đó là vẻ đẹp nam sắc xa hoa động lòng người mà mấy đời thế gia đã lắng đọng ra được.
Đợi đến khi trang điểm xong xuôi, một đôi bích nhân cứ thế xuất hiện trong tiệc trà của Nghiêu phủ.
Có điều người cẩn thận sẽ phát hiện ra dường như sắc mặt của Thái úy đại nhân có vẻ không được cởi mở cho lắm, dáng vẻ như không muốn xã giao với ai.
Lúc Bạch Thủy Lưu dắt theo Viên Hi tiểu thư vào Nghiêu phủ, nhìn thấy người đứng bên cạnh Thái úy phu nhân đang mỉm cười đón khách là vị Thái úy đại nhân mặt mày anh tuấn xen chút âm trầm.
Vì biết sơ sơ về sóng gió đêm qua trong Nghiêu phủ, Viên Hi suy diễn rằng đôi phu thê mới tân hôn này là đang bằng mặt mà không bằng lòng.
So sánh ra thì Viên Ngọc Châu này lại rất biết che giấu tâm tư, dáng vẻ trang điểm xinh đẹp động lòng người, quả thật không nhìn ra được là đêm qua đã khóc…
Về phần Nghiêu Mộ Dã, vẫn là bản tính trước sau như một - khinh thường che giấu nội tâm, đối với người chán ghét thì lại càng lười lá mặt lá trái. Là vì sao? Tại sao lại sắc mặt âm trầm như thế? À, đúng rồi, khi nghe nói nữ thợ ngọc Tây Bắc này thế mà lại vọng tưởng lay động qua bản án đã qua tay hắn, dao động địa vị của hắn ở trong triều, nam nhân này nhất định trở mặt!
Cũng giống như năm đó, khi nàng ta hiểu rõ mình đã rơi vào cái bẫy hắn bày trong thư phòng, hắn lạnh lùng đến mức như không quen biết mình mà nói: “Viên tiểu thư, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.”
Mấy chữ ngắn ngủi, liền tuyên bố tình cảm thắm thiết ngày xưa đã như nước chảy bèo trôi.
Ở trong miếu am, đã từng có vô số ban đêm nàng ta giẫm lên những hòn đá lát đường lạnh lẽo, đi qua đi lại mà nhấm nuốt mấy chữ này, nhiều lần hối hận tại sao bản thân lại lén vào thư phòng đánh cắp một phần công văn giả kia để làm gì. Không chỉ hại cả nhà bá phụ, càng là tự tay chặt đứt tình duyên với hắn.
Có vô số lần nàng ta giả thiết rằng năm đó bản thân không có trộm phần công văn kia, có phải là nàng ta đã sớm trở thành phu nhân của hắn rồi không?
Mà hiện tại, nữ nhân Tây Bắc này đã cho nàng ta đáp án rõ ràng. Ở trong mắt nam nhân này, quyền thế mới là thứ hắn yêu nhất, tất cả mọi nữ tử gây trở gại thì hắn đều có thể vứt bỏ dễ dàng, cho dù đã từng có tình yêu nồng cháy ngọt ngào thì cũng không được!
Nghĩ thông suốt chuyện này, đột nhiên Viên Hi cảm thấy trong lòng thả lỏng, cảm giác khuây khỏa lâu rồi mới có chậm rãi tràn đầy lồng ngực, cảm giác như chạy khắp người. Nàng ta mỉm cười thu hồi ánh mắt đánh giá, chào hỏi với hai người bọn họ rồi sau đó theo sau lưng Bạch hầu đi vào phòng khách của tiệc trà.
Nghiêu Thái úy cau mày nhìn bóng lưng hai người họ, tranh thủ cơ hội nói: “Sao nàng lại mời bọn họ?”
Ngọc Châu cười tiếp nhận lễ vật chúc mừng mà khách quý vào cửa đưa tới, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Ngày đó sau khi đua thuyền rồng xong, không phải mọi người đều xì xào hai nhà Nghiêu - Bạch bất hòa sao? Hôm nay là lần đầu tiên ta tổ chức tiệc trà, nếu bỏ qua không mời Bạch gia, dù tình hay lý đều nói không thông.”
Lúc này trên mặt Nghiêu Mộ Dã trái lại có chút ý cười, thừa dịp không ai chú ý thì đưa tay vòng ra sau vỗ nhè nhẹ lên cái mông mềm của nàng, nói: “Mọi người nói Viên Hi khéo léo, ta thấy tiểu thương phụ nàng mới là cao thủ giả vờ khách sáo, để cho vị hôn phu trước của muội muội ta dẫn theo vị hôn thê xinh đẹp đến tham gia cái yến tiệc xem mắt này, nàng cũng thật can đảm đấy.”
Ngọc Châu đưa tay ngắt mu bàn tay lỗ mãng ở phía sau, nhẹ giọng nói: “Càng là điểm để người ta phê bình thì càng không nên che che giấu giấu. Trải qua buổi tiệc trà này, chắc hẳn mọi người sẽ tin rằng trước đây hai nhà Nghiêu - Bạch giải trừ hôn ước là giải trừ sạch sẽ… Nếu Thái úy không hài lòng với danh sách ta liệt kê, hiện tại có thể đuổi người đi, dù sao cả kinh thành này đều biết ngài là người nóng nảy, trước mặt Hoàng đế mà còn dám vung nắm đấm cơ mà!”
Nghe được lời này, Thái úy nhướng mày, lúc trước sao hắn có thể nghĩ phụ nhân này khoan dung, săn sóc hơn mẫu thân vậy nhỉ?
Ngày đó tuy nàng không có đánh giá đủ trò khôi hài trên thuyền rồng, nhưng những ngày về sau luôn sẽ đột ngột quăng ra một hai câu nói khiến người ta ngượng ngùng như thế.
Nếu nói mẫu thân trách cứ thẳng mặt, chính là một cái lưỡi dao sắc bén thọc người, chọc xong thì thôi; còn châm chọc của tiểu phụ nhân đáng ghét này thì quả thật như đao cùn, tranh thủ lúc ngươi ngủ không đề phòng thì cắt một chút…
Nhưng dù là lúc nàng cười như không cười, mắt mang theo ý bỡn cợt trào phúng mình thì trong lòng Nghiêu Mộ Dã lại chẳng thể sinh ra chút lửa giận nào, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của tiểu phụ nhân thật đáng yêu. Nếu như ấn nàng lên giường, làm đôi mắt cười kia ửng đỏ, đong đầy nước mắt, nhỏ giọng khóc nức nở xin tha thì thật là sung sướng biết bao…
Riêng tiếng nức nở run rẩy ấy, Nghiêu Mộ Dã nghĩ là có nghe cả đời cũng không chán…
Ngọc Châu thấy Thái úy bị nàng trào phúng vặn lại, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn thì thấy đôi mắt phượng của Thái úy đang ngầm mang ý đào hoa, không hề đứng đắn mà nhìn mình. Có lẽ trong đầu hắn ấp ủ cũng chẳng phải chuyện tốt gì nên nàng lười hỏi lại, chỉ nhấc làn váy xoay người đi tiếp đón khách khứa.
Lại nói tiếp, khách khứa đến dự tiệc trà lần này đông hơn nhiều so với danh sách ban đầu nàng viết.
Rốt cuộc là khách dẫn theo huynh đệ hay muội muội cũng là chuyện thường thấy trong tiệc trà ở Đại Ngụy. Nhưng người tới quá nhiều, thật sự khiến Ngọc Châu lần đầu tổ chức tiệc trà có chút âm thầm hoảng hốt.