Mục lục
Tàng Ngọc Nạp Châu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bạch Lan Tửu

Nhìn nam nhân ngã nằm trên mặt đất, hắn duỗi tay thử hơi thở thì không còn, lại vẫn không yên tâm, lúc đang nghĩ xem có nên đâm thêm một đao hay không thì Ngọc Châu đã mở miệng: "Một lát nữa thị vệ đi vào, ta sẽ nói Mạc Bắc Vương nhất thời mắc phải bệnh cấp tính, cần hồi phủ chẩn trị, sau đó ngươi dẫn phụ thân ta đến trạm dịch chờ ta, ta sẽ tự mình thoát thân đi hội họp với các ngươi."

Trong lòng Phạm Thanh Vân biết Ngọc Châu nói không sai, nơi đây là địa bàn của Mạc Bắc Vương, nếu trên ngực Mạc Bắc Vương bị đâm một kiếm, chỉ sợ nhất thời ai cũng không thể thoát nổi thân, hơn nữa cũng chỉ có thả Ngọc Châu hồi phủ thì mới có thể đảm bảo bản thân hắn an toàn.

Huống hồ hiện tại Mạc Bắc Vương đã chết, vẻ mặt phẫn nộ trước khi chết là không thể làm giả, một khi đã như vậy thì Ngọc Châu chính là đã phạm phải tội lớn tày trời, huống hồ phụ thân của nàng còn ở trong tay hắn, nên thật ra cũng không sợ nàng lâm trận phản bội. Đã như vậy thì trước tiên cứ đảm bảo an toàn của hắn đã.....

Suy nghĩ Phạm Thanh Vân xoay chuyển, gật đầu đáp ứng, sau đó lập tức thông qua mật đạo quay về căn nhà ở ngoài ngoại ô.

Ngọc Châu thấy hắn dẫn theo mấy đại hán kia xoay người rời đi, trong lòng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía nam nhân ngã trên mặt đất, nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ khuôn mặt vẫn luôn phẫn nộ như cũ, sau đó cao giọng gọi: "Người đâu! Mạc Bắc Vương phát bệnh té xỉu!"

Mà Phạm Thanh Vân một mạch trở về trạch viện, sai người áp giải Viên Trung Việt từ tầng hầm ra.

Bởi vì đi vội cho nên không hề để ý đến con mèo chết bị ném trong góc kia, ngay một khắc khi cửa viện đóng lại, con mèo kia đột nhiên trở mình, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, sau đó duỗi cái eo lười, liếm liếm cái vuốt của nó.

Ngay cả khi vội vàng rời đi thì Phạm Thanh Vân cũng muốn nắm chặt Ngọc Châu, đương nhiên sẽ không buông tha lợi thế là Viên Trung Việt. Chỉ là hắn nghĩ lại, không đi trạm dịch nữa mà là đi thẳng đến bến đò, chuẩn bị đi vòng bằng đường thủy. Còn về trạm dịch bên kia thì hắn phái người tiếp ứng, nếu Ngọc Châu có thể an toàn đến đó, tất nhiên sẽ có người dẫn nàng đến đây hội họp.

Chính là sau khi đứng đợi trên thuyền thật lâu cũng không đợi được Ngọc Châu. Qua một hồi mới thấy tai mắt hắn sắp xếp bên ngoài phủ Mạc Bắc Vương đến báo lại: "Mạc Bắc Vương bộc phát bệnh nặng qua đời, Nghiêu phu nhân vô cùng bi phẫn, trong lòng có nghi ngờ, sai người bắt lấy Mạc Bắc Vương phu nhân, hiện tại Ngộ Tác (pháp y) trong Châu huyện đã chạy đến phủ trạch, chuẩn bị nghiệm thi cho Mạc Bắc Vương....."

Phạm Thanh Vân vừa nghe đến đây đã hiểu rằng vị mỹ nhân Viên thị kia chỉ e là sẽ hương tiêu ngọc vẫn!

Hắn lập tức hô: "Lái thuyền!"

Nếu còn không đi, Viên thị kia không chịu nổi cực hình, nếu nàng khai ra hắn thì sẽ chạy trời không khỏi nắng mất. Việc cấp bách hiện tại chính là rời khỏi Mạc Bắc, mau chóng trở lại Trung Nguyên!

Chỉ là..... đáng tiếc cho mỹ nhân hắn đã thèm thuồng thật lâu, biết vậy thì lúc trước cứ bức hiếp nàng một phen thì đã không uổng phí một thân mềm mại đó rồi..... Sau một hồi thẫn thờ, thay vào đó là cảm giác cực kỳ hưng phấn ----- lần này hắn đến Bắc vực thế mà lại có thể thay Thánh thượng lập được đại kỳ công! Mạc Bắc Vương bị chính thê tử của hắn ta mưu hại, đây là cái chết mất thể diện cỡ nào chứ! Thánh thượng thu phục chúng tướng lĩnh Mạc Bắc đang như rắn mất đầu cũng là thuận lý thành chương, mà ngày Phạm Thanh Vân hắn thăng quan tiến tước cũng sẽ tới nhanh thôi!

Nghĩ vậy, nỗi đau vì mất đi đại mỹ nhân cũng lập tức tan đi không ít.

Vào lúc này, Viên Trung Việt đang bị trói lại đột nhiên mở miệng: "Châu nhi đâu, không phải nói một lát nó sẽ đến đi cùng chúng ta sao?"

Phạm Thanh Vân quay đầu nhìn ân sư của hắn.

Hiện tại hắn ở chức vị cao, lại đã tuyên bố phong đao không điêu khắc nữa, không cần lấy chạm ngọc làm bàn đạp nữa, nếu đã vậy thì người này sống trên đời chính là trở thành một nhược điểm của hắn, huống chi tính mạng Viên Ngọc Châu khó giữ, để lão già này ở trên thuyền cũng chỉ làm chậm lộ trình mà thôi.

Nghĩ vậy trong mắt hắn không nhịn được lộ ra sát ý. Nhưng vào lúc này người chèo thuyền lại đột nhiên hoảng loạn kêu lên: "Không tốt..... đáy thuyền bị rỉ nước!"

Phạm Thanh Vân tập trung nhìn, đáy thuyền kia quả nhiên ứ nước ồ ạt, hắn bực dọc: "Sao lúc trước khi lên thuyền lại không kiểm tra kĩ hả!"

May mà trên thuyền có để túi hơi làm bằng da dê đề phòng vạn nhất, buộc quanh eo là có thể bơi vào bờ.

Vì thế Phạm Thanh Vân và mấy tên tùy tùng buộc túi hơi quanh eo, lại mặc kệ Viên Trung Việt vẫn bị trói trên thuyền, để ông lại trên thuyền đã bị rỉ, mặc cho ông chết đuối.

Đợi đến sau khi Phạm Thanh Vân gian nan bơi lên bờ, quay đầu lại nhìn chiếc thuyền thủng kia đã thấy nó chìm vào trong nước, trên mặt nước chỉ còn mấy đám bọt nước, chốc lát sau thì ngoại trừ gợn sóng thì không còn dấu vết nào nữa.....

Lúc này Ngọc Châu đang ở trong Nghiêu phủ, quỳ ngồi trên giường thay Nghiêu Mộ Dã lau chùi bụi đất dính trên cánh tay mới vừa rồi.

Lúc này Nghiêu phu nhân đẩy cửa đi vào, Ngọc Châu lập tức thẳng lưng: "Thế nào rồi ạ, có tin tức của cha con không ạ?"

Nghiêu phu nhân ngồi ở ghế trên bên cạnh, trước tiên thưởng thức dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có của nhi tử một chút, xong mới thong thả nói: "Ở trong viện kia con đã rải không ít mê hương truy tung, Uất Trì Đức Hiền đã sớm dẫn người theo dấu tên giặc họ Phạm kia, Uất Trì Đức Hiền tự mình đeo túi hơi dùng để thở khi bơi, dẫn người lặn xuống chọc thủng đáy thuyền, cứu được phụ thân con. Hiện tại ta đã sắp xếp để Viên đại sư ở tại một trạch viện bên hồ khác, đợi đến khi tiếng gió ngừng thì con hãy đón ông ấy trở về."

Ngọc Châu nghe xong lập tức mạnh mẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, chiếc nhẫn kia của nàng kỳ thật là một mẫu tử giới, một mặt là thuốc mê, một mặt là hương truy tung có thể được ngửi bởi những con chó đã được huấn luyện đặc biệt.

Nàng một đường chuyển động nhẫn, đặc biệt là lúc ôm phụ thân, dính lên trên người ông một chút, để khi viện binh tìm kiếm có thể chuẩn xác tìm được phụ thân.

Hiện giờ phụ thân đã được cứu, nàng cũng có thể yên tâm rồi.

Chính là Nghiêu phu nhân ở bên kia lại nhàn nhạt nói: "Con đừng thở phào quá sớm, Ta mới chỉ đến nói với Kính Đường chuyện phụ thân con bị cầm tù, muốn nó giả chết, lúc ấy nó đã phát cáu một trận thật lớn, lúc này mới cố làm cho xong. Nhưng ta cũng chưa nói với nó việc con muốn đánh thuốc mê trở mặt với nó, lát nữa nó tỉnh lại, con cũng phải lựa lời cho tốt, nên trả lời nó thế nào....."

Ngọc Châu nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu: "Vì sao mẫu thân lại báo với chàng?"

Nghiêu phu nhân nói: "Từ trước đến nay trượng phu con đều muốn thao túng toàn cục trong tay, lúc trước Phạm Thanh Vân kia bỏ trốn, sao nó lại thiện bãi cam hưu?[1] Nó đã sớm phái người đi tìm Phạm Thanh Vân kia, hơn nữa nó cũng biết Phạm Thanh Vân đến đây, chỉ là không biết hắn ta muốn thế nào thôi, vốn muốn quan sát mấy ngày, kết quả hôm nay lúc ta ở cùng nó thì có người bẩm báo con xuất hiện trong viện kia, ta cũng bất đắc dĩ, sợ thất bại trong gang tấc nên mới nói với nó tính toán của ta và con."

[1] 善罢甘休 (thiện bãi cam hưu): cam chịu, nhẫn nhịn, từ bỏ ý đồ, mong muốn.

Ngọc Châu im lặng một lát, nhìn nhìn mẹ chồng.

Nghiêu phu nhân đúng là rất thản nhiên, hoàn toàn không có cảm giác các nàng đây là đang làm điều thừa, chỉ nói: "Nó có đường mèo của nó, chúng ta có đường chó của chúng ta, chỉ cần đi thông là được, đâu cần phải tranh cái nào cao cái nào thấp. Lại nói, cũng không tăng thêm phiền toái cho nó mà, Đào thần y không phải đã nói đó sao, thuốc này dùng để an thân trừ huyết ứ uất khí, thích hợp cho người làm việc vất vả cần an dưỡng, là để cho nó ngưng thần tĩnh dưỡng."

Trong lòng Ngọc Châu yên lặng thở dài ----- ngoài trừ thuốc mê của Đào thần y, con có..... một cái tát nàng thưởng cho nữa!

Ngọc Châu yên lặng bổ sung một câu trong lòng xong mới nói: "Mẫu thân, lúc trước con đã từng nói, muốn tạm thời rời khỏi Bắc địa..... Tuy tiền bạc trong cửa hàng của Nghiêu gia nhiều, chính là phần lớn lại rải rác ở Ngụy địa, cần có người đi qua từ từ chỉnh lý, việc này để con đến làm là thỏa đáng nhất, không bằng nhân lúc chàng chưa tỉnh, con lập tức xuất cho phát cho thích hợp."

Nghiêu phu nhân yên lặng nhìn nàng xong mới nói: "Con còn chưa đổi ý? Phải biết rằng ta sẽ không đồng ý để con mang cháu nội của ta theo."

Ngọc Châu cắn cắn môi, nói: "Con biết..... một đường này lao lực vất vả, con cũng không đành lòng để Phù nhi chịu khổ, nó đương nhiên sẽ ở lại Nghiêu phủ."

Nghiêu phu nhân chậm rãi nói: "Ta biết con vẫn luôn muốn bù đắp thua thiệt cho Nghiêu gia, ước chừng là cảm thấy nếu thu được tiền hàng là có thể một lần trả hết, chính là nợ tiền dễ trả nợ tình hãy còn, đời này của lão nhị thật sự là đã động chân tình với con, tuy rằng trên người nó đầy rẫy tật xấu, nhưng mà cho nó chịu chút dạy dỗ là được rồi. Nhưng nếu hiện tại con đi, chính là muốn làm tổn thương lòng nó..... Nếu trong lúc đó có nữ tử khéo hiểu lòng người đến gần nó, con cần phải nghĩ kĩ, khi trở về, chỗ này còn có vị trí của con không....."

Ngọc Châu từ từ ngẩng đầu: "Ý con đã quyết, lúc trước không phải mẫu thân cũng đã đồng ý sao? Nếu chàng thật sự bị con làm tổn thương đến trái tim..... đó là do duyên phận giữa con và chàng đã hết, sớm muộn gì cũng phải chia ly, nhân cơ hội này từng người nghĩ cho thật rõ, miễn cho về sau vì xấu hổ mà không dám mở miệng đoạn tuyệt....."

Thật ra Nghiêu phu nhân cũng biết tính tình con dâu bà bướng bỉnh, cũng chỉ đành lắc đầu, nói: "Nếu đã như vậy, con cứ làm theo ý mình đi, con là nhược điểm duy nhất của Kính Đường, lúc này rời đi nơi phương Bắc loạn lạc cũng là phải, dọc đường ta sẽ tự mình sắp xếp người bảo vệ con chu toàn....."

Ngọc Châu gật gật đầu cảm tạ: "Con muốn đổi bộ áo ngủ cho đại nhân, để chàng tỉnh lại có thể thoải mái hơn một chút."

Nghiêu phu nhân gật gật đầu, lập tức xoay người ra khỏi phòng, Ngọc Châu đứng dậy, lấy từ trong chiếc rương ở cạnh bên ra một chiếc áo ngủ mềm mại, đồng thời còn có cả một chiếc hộp lớn, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghiêu Mộ Dã đang nằm trên giường, rồi bò lên trên giường thay cho hắn một bộ y phục.....

Trong khi Phạm Thanh Vân xuôi Nam, chuẩn bị bẩm báo cho Thánh thượng tin tức Nghiêu Mộ Dã chết bất đắc kì tử, rốt cuộc Nghiêu Mộ Dã cũng gian nan mở mắt.

Hắn cũng không nóng lòng đứng dậy, chỉ nằm yên trên giường một lát, trong đầu lại hiện lên tình cảnh vừa rồi khi Ngọc Châu cho hắn một cái tát.

Nghiêu phu nhân thấy cuối cùng thì nhi tử cũng mở mắt, lập tức bình tĩnh nói: "Lúc trước con vẫn luôn do dự về nguyên nhân khởi sự, hiện tại nếu Thánh thượng nghe tin con chết bất đắc kì tử, nhất định sẽ phái binh tiếp cận, ép bức tướng sĩ Bắc địa thay quân giao thành..... Con ngược lại cũng xuất sư nổi danh, có thể đẩy mạnh về vùng biên cương phía Nam, chia hai bờ sông để trị với Hoàng đế, chiếm một lượng lớn ruộng đất, giải quyết hậu hoạn về lương thực sau này."

Nghiêu Mộ Dã duỗi tay day day huyệt thái dương: "Mẫu thân, tuy rằng lúc trước con có đề nghị như vậy, nhưng cũng không cần phải chịu ấm ức mà giả chết! Hơn nữa nữ nhân ngu ngốc kia lại muốn biến mình thành kẻ bị nghi ngờ, sao ngài lại cũng theo nàng làm loạn như vậy? Ngộ nhỡ....."

"Chỉ có con đau lòng cho nó? Chẳng lẽ ta không giữ gìn chu toàn cho nó? Hiện tại một mũi tên bắn ba con nhạn, không phải rất tốt đó sao?"

Nghiêu Mộ Dã cảm thấy nhiều lời với mẫu thân thế này cũng không nói lên được gì, nhất thời không nói nói thêm bao nhiêu, chỉ nói: "Nàng đâu rồi? Trốn đi không dám gặp ai?"

Nghiêu phu nhân bình tính nói: "Nó đã rời khỏi Bắc thành, đi kiểm tra cửa hàng..... Ta cũng đã khuyên nó, không thể cách trượng phu quá xa, miễn cho con nảy sinh tâm tư muốn nạp cưới người khác...."

Đầu óc Nghiêu Mộ Dã vốn đang chìm trong hỗn độn lập tức tỉnh táo lại, hơi ngồi dậy, chính là ngay sau đó vẻ mặt kia như bị sét đánh qua vậy, vẫn không nhúc nhích thêm.....

Nghiêu phu nhân cảm thấy có khác thường, hỏi: "Là còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Nghiêu Mộ Dã từ từ khôi phục lại vẻ trấn định, chỉ là lại im lặng một lúc lâu mới nói: "Không có gì, nàng trước là độc hại trượng phu sau lại không từ mà biệt, hoàn toàn đánh mất nữ đức, còn phải nhờ mẫu thân tìm nàng trở về, con phải gặp mặt để kết thúc với nàng..... Con muốn yên tĩnh, nếu mẫu thân không còn việc gì nữa thì xin người đi ra ngoài trước đi ạ!"

Nghiêu phu nhân nhìn sắc mặt của con trai không đúng nhưng giọng điệu coi như còn bình thản thì cũng quyết định đợi chuyển biến tốt lại nói, cho nên bà đứng dậy: "Vậy con tĩnh dưỡng đi." Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Nghiêu Mộ Dã từ từ xốc chăn lên, nhìn thấy thân dưới trống không của mình nhiều thêm một món đồ tinh xảo.

Huyền thiết (sắt màu đen) làm giá, bạch ngọc khảm hoa văn..... thật đúng là xảo đoạt thiên công[2]! Hơn nữa so với món đồ lúc trước hắn bị buộc mang lên kia, trải qua tay nghề khéo léo độ lớn nhỏ của cái này chính là thực thích hợp với kích cỡ của hắn, thật sự thoải mái!

[2] 巧夺天工 (xảo đoạt thiên công): chuyên chỉ tay nghề tinh xảo vượt qua thời gian dài, khen tài nghệ tinh xảo.

Mẫu thân nói đến cái gì? Sợ thời gian lâu rồi hắn sẽ lấy người khác?

Mẫu thân lo lắng nhiều rồi..... Đeo lên cái thứ khốn kiếp này rồi thì muốn hắn nạp nữ nhân làm gì?

Viên Ngọc Châu!

Đồ nữ nhân nhà nàng, chờ đó cho ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK