Ngọc Châu nghe những lời ấy thì chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy hơi chua xót. Ở trong mắt nàng, Nghiêu Mộ Dã luôn luôn là dáng vẻ ngang tàn, kiêu ngạo, vô pháp vô thiên. Nhưng lúc này đây, Ngọc Châu lại thấy hắn như một thiếu niên bị bằng hữu lâu năm liên hợp bán đứng, phẫn nộ rồi lại vô vọng.
Nàng không kiềm được mà đưa tay lên vuốt ve gò má hắn.
Rốt cuộc là cơn say cuồn cuộn ập đến, Nghiêu Mộ Dã thuận thế ngã vào trong lòng nàng. Tuy miệng nói không say nhưng thân thể hắn quả thật có hơi nhũn ra, chỉ đành chôn mặt vào bộ ngực đẫy đà của nàng, khẽ dụi dụi rồi ngáy khò khò chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, Ngọc Châu cúi đầu quan sát gò má hắn. Nàng chưa từng thấy Nghiêu Mộ Dã với dáng vẻ như thế này, không biết vì sao trong lòng lại nảy lên một ít cảm xúc nhỏ bé khó hiểu.
Hắn ôm chặt lấy eo nàng, Ngọc Châu không muốn đánh thức hắn nên đành ngồi ở trên tháp mềm, cứ thế nửa ngồi mà ngủ đến tận giữa đêm.
Nghiêu Mộ Dã ngủ đến nửa đêm thì hoàn toàn tỉnh rượu, lúc này mới phát hiện bản thân thoải mái ngã vào trên đầu gối mỹ nhân ngủ thật ngon, còn mỹ nhân thì phải vật vờ tựa vào trên tháp mềm một cách khó chịu, ngủ gục lên gục xuống. Có thể thấy là nàng ngủ rất không thoải mái, cái áo choàng dài vốn choàng trên người lúc này cũng đang khoác lên cho hắn.
Ban đêm hành cung lạnh đi nhiều, nàng cứ ngủ như thế chẳng phải sẽ bị lạnh hay sao?
Khi hắn khẽ nhúc nhích thì Ngọc Châu cũng tỉnh lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Sao rồi? Đầu có đau không?”
Đương nhiên Nghiêu Mộ Dã biết vừa rồi bản thân say rượu thất lễ, chỉ cau mày bế nàng lên, trở lại nằm trên giường: “Ta ngủ vậy mà nàng không đánh thức ta, cứ ngồi ngủ như thế, có bị tê người không?”
Ngọc Châu lắc đầu, nhìn nam tử cởi y phục rồi nằm xuống bên cạnh nàng, dùng lồng ngực bao bọc lấy thân thể hơi lạnh lẽo của nàng, lại có chút trằn trọc chẳng thể ngủ được.
Nàng biết, hắn đang có tâm sự. Thế là cứ vậy câu được câu không trò chuyện với hắn.
Tâm sự một chút thì liền nói tới hội đua thuyền rồng lần trước.
“Ta nghe Nghiêu Xu Đình nói Uất Trì tiểu tướng quân trời sinh có sức mạnh hơn người, quả nhiên là như vậy, một tay mà có thể đập nứt được thuyền mới của Bạch hầu.”
Nghiêu Mộ Dã cúi đầu nhìn Ngọc Châu đang vòng vo vẽ trận Thiên Long Môn cả buổi trời, chậm rãi nói: “Nàng muốn nói cái gì? Cứ nói thẳng ra đi!”
Mới vừa rồi trong lúc uống rượu, tiểu nữ tử này cũng ngồi bên cạnh nghe được, chắc là có cách nghĩ gì đó nhưng không dám trực tiếp nói cho mình nghe, bèn vòng vo nói bóng nói gió.
Ngọc Châu nghe ra Nghiêu Mộ Dã dường như không có ý nổi giận vì mình lắm lời, liền nhỏ giọng nói: “Nếu lần này điều quân theo thánh ý thì Thái úy cũng chớ ưu phiền, thuận thế mà làm là được. Phải biết rằng thuyền là vật chết còn người là vật sống. Mặc dù bây giờ quân lính Giang Tây do Bạch gia điều khiển, nhưng nếu như trộn quân, cũ mới trộn lẫn thì bên nào điều khiển cũng khó mà nói được. Dù sao thì thuyền của thủy quân cũng đâu có dòng họ.”
Ngọc Châu không nói quá chi tiết, trong lòng nàng biết điểm nhạy cảm của Nghiêu Mộ Dã. Hắn không phải là một nam nhân có thể nghe nữ nhân thao túng. Chẳng qua từ trong lời nói của Ngọc Châu, Nghiêu Mộ Dã đã nghe hiểu được ý mà nàng muốn biểu đạt.
Thật ra từ khi quen biết nữ tử này, trong lòng Nghiêu Mộ Dã vẫn biết nàng là người thông tuệ. Nàng có thể khéo léo nghĩ ra cách mở khóa mà những người thợ khác chật vật bao nhiêu cũng không mở được, lại càng biết nhìn thời thế để hóa giải mọi khó khăn trong hoàn cảnh vướng giữa bụi gai của bản thân.
Mà hôm nay, khi nàng nói ra câu “Thuyền chẳng có dòng họ” này, một lần nữa khiến trong lòng Nghiêu Mộ Dã khẽ rung động. Hắn đưa tay lên vuốt ve bờ môi anh đào của nàng nói: “Nếu nàng là nam tử, các phụ tá của ta đều bị giải tán hết rồi.”
Ngọc Châu lại cười nói: “Ngài lại đang trêu đùa ta, những lời này của ta có là gì, nên làm như thế nào, sợ là trong lòng Thái úy đã có chủ kiến từ lâu rồi.”
Nụ cười trên mặt Nghiêu Mộ Dã có chút phai nhạt đi, chỉ nói: “Nếu như… Chủ kiến của ta là đi vào một con đường hung hiểm, liệu Châu Châu có nguyện bước cùng ta?”
Ngọc Châu không nói gì, nàng chỉ trợn to hai mắt, muốn nhìn thật rõ đôi mắt hắn, đoán được ý từ đằng sau lời nói kia.
Thế nhưng Nghiêu Mộ Dã đã cúi đầu in một nụ hôn lên trán nàng, vẻ mặt không còn nghiêm túc nữa, như thoải mái mà nói: “Yên tâm, bất cứ lúc nào, nơi nào, ta đều sẽ bảo hộ nàng chu toàn…”
Những lời nói về dự định tương lai như thế này, sau cái đêm mang theo cảm giác say ấy, Nghiêu Mộ Dã không bao giờ nhắc lại lần nữa.
Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, Ngọc Châu sẽ luôn nhớ lại vẻ mặt của hắn lúc nói những lời này…
Chỉ chớp mắt, đã ba ngày trôi qua ở hành cung.
Trong hành cung yến tiệc lớn nhỏ diễn ra không ngừng, chỉ là dường như Hoàng đế đã có một bài học, không còn làm ra mấy trò như đại hội trăm hoa gì nữa. Thế nhưng các yến hội được tổ chức vẫn là những trò hưởng lạc xa hoa rất khác thường.
Ngọc Châu bị chuỗi yến hội to nhỏ không ngừng này ‘dội qua’, lại đâm ra quen thân không ít với mấy vị phi tần được Hoàng thượng sủng ái gần đây.
Trong đó có vị An Phi được sủng ái gần đây là thích nói chuyện với nàng nhất.
Ngày hôm ấy yến hội làm theo phong cách của Đại Chu, mọi người đều ngồi trên chiếu, muốn tạo ra bầu không khí xóa đi khoảng cách, quần thần cùng vui.
Có điều Thái úy thực sự không thích mấy cái yến hội liên tục không ngừng nghỉ như thế này, sáng sớm đã cùng mấy vị quan khác đi săn.
An Phi nương nương ngồi bên cạnh Ngọc Châu, nhìn trang sức thanh nhã trên người nàng thì vừa cười vừa nói: “Thái úy phu nhân không biết chứ ngọc phẩm mà ngài tự làm đều là đồ quý hiếm ở trong cung đấy!”
Ngọc Châu nghe nói vậy thì vội vàng đáp: “Nương nương khen trật rồi, làm sao có thể như thế được. Ta là Hoàng thương ngọc thạch, ngọc phẩm làm ra đều cung ứng cho Hoàng gia, không dám có sự lười nhác.”
An Phi cười nói: “Không phải là Thái úy phu nhân lười biếng, thật sự là đồ vật người điêu khắc quá tinh xảo. Đó là các đại sư phụ khác trong cửa hàng của người cũng không thể sánh bằng. Lúc nào các sản phẩm điêu khắc của người cũng toát lên vẻ lịch sự tao nhã khiến cho người ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Hậu cung ba ngàn giai lệ, cho dù là người ngày đêm điêu khắc thì cũng không đủ được đâu. Hơn nữa, sau khi vị Hoàng thương còn lại là Hồ chưởng quỹ xảy ra chuyện, ngọc phẩm trong cung thực sự không đủ.”
Ngọc Châu nghe vậy mỉm cười: “Tạ nương nương coi trọng, trở về ta sẽ sai cửa hàng gấp gáp chế tạo thêm, tất nhiên không thể để cho các nương nương trong cung thiếu thốn.”
An Phi cười cười tiếp lời: “Đúng rồi, mãi mà chưa thấy Tiêu Phi tỷ tỷ hồi cung, không biết hiện nay có khỏe không?”
Ngọc Châu thấy An Phi chuyển chủ đề đến Nhị tỷ của mình thì cười nói: “Chắc là mạnh khỏe, cũng một thời gian rồi ta chưa gặp Nhị tỷ.”
An Phi nói tiếp: “Đúng nhỉ, từ trước đến nay thân thể Tiêu Phi luôn suy nhược, phải cẩn thận điều dưỡng mới được. Có điều tính ngày tháng thì Tiêu Phi cũng sắp sinh rồi, không biết khi nào tỷ ấy mới hồi cung chờ sinh nhỉ?”
Ngọc Châu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng thượng đột nhiên đi tới ở phía sau An Phi, vội vàng đứng dậy thi lễ.
Mà An Phi cũng rất bất ngờ, Hoàng thượng vốn đang ở trên điện thưởng thức ca múa lại vòng qua cột trụ, lặng lẽ đi tới phía sau các nàng.
“An Phi thật có tiềm chất của chủ quản lục cung, suy nghĩ còn chu đáo hơn cả trẫm đấy…”
Nghe xong lời Hoàng đế nói, sắc mặt An Phi lập tức thay đổi. Hoàng đế tính tình phóng khoáng, nhưng khi hắn nói lời châm chọc thì thường là lúc cực kỳ không vui.
Mà hiện tại nghe ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, đó là trách cứ An Phi lắm lời.
Trong lòng An Phi than khổ, nếu không phải do Bạch Phi nương nương dặn dò thì làm sao nàng ta phải hăng hái đến kết thân với nữ nhân xuất thân là thương phụ Tây Bắc này cơ chứ?
Phải biết rằng An gia của nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu thế gia chưa có tiếng tăm gì, không so bì được với ba nhà Nghiêu, Bạch, Thạch. Nếu không phải Bạch Phi mang thai, cần bồi dưỡng phi tử để giữ vững ân sủng thì nữ nhi của bậc tiểu gia như nàng ta còn lâu mới mơ được tới lúc lên cao.
Hiện nay Tiêu Phi ở bên ngoài sinh nở là vinh hạnh đặc biệt mà trước nay chưa từng có phi tần nào được hưởng, cũng khiến cho các phi tử trong cung không kiềm lòng được muốn thăm dò ý tứ của Hoàng đế. Thế là An Phi liền nhận được lệnh ngầm của Bạch Phi, đến đây thăm dò một chút…
Mà An Phi vất vả lắm mới được ân sủng của đế vương, tất nhiên luôn luôn cẩn thận. Bởi vì chuyện Tiêu Phi mà ngay cả Hoàng hậu cũng bị khiển trách, nàng ta không dám trực tiếp hỏi dò Hoàng đến, chỉ có thể ở bên cạnh bóng gió thăm dò từ phía Viên Ngọc Châu, để tiện trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ với Bạch Phi.
Lại không ngờ Hoàng thương vô tình đi vòng qua phía sau lưng, hơn nữa có vẻ là mặt rồng không được vui, nàng ta lập tức sợ đến mức vội vàng đứng dậy nói: “Chẳng qua là đột nhiên nhớ Tiêu Phi tỷ tỷ, xin Thánh thượng thứ tội…”
Hoàng đế hơi có ý cười, ngồi xuống tại chỗ, nói với An Phi: “Đã nói là làm theo tiệc rượu của Đại Chu trước đây, không phân biệt tôn ti, cùng nhau chè chén rồi mà. Ngươi đi nấu chút canh giải rượu cho trẫm đi, trẫm thích uống đồ ngươi tự làm.”
An Phi nghe vậy chuyển buồn thành vui, vội vàng đứng dậy đi thu xếp.
Lúc này Hoàng đế xoay người nhìn về phía Ngọc Châu, nhàn nhạt nói: “Mời Thái úy phu nhân ngồi.”
Khi Ngọc Châu ngồi xuống, Hoàng đế mới nói: “Không biết lời An Phi nói có phải cũng là những gì Thái úy phu nhân muốn hỏi hay không?”
Trước khi Ngọc Châu tới hành cung đúng là được Nhị tỷ nhắn gửi dò hỏi thánh ý, thậm chí mẹ chồng của nàng là Nghiêu phu nhân cũng có ý này, muốn nàng tìm hiểu thánh ý một chút, nhanh chóng để Nhị tỷ của nàng hồi cung sinh con.
Mặc dù hiện tại Hoàng đế còn khỏe mạnh, nhưng việc đề cử người được chọn vào vị trí Thái tử đã bắt đầu. Nhớ đến trước đây pháp bảo để Nghiêu gia có thể xoay chuyển càn khôn từ cảnh suy tàn chính là giữ gìn, ủng hộ cho vị đế vương trẻ tuổi an ổn ngồi lên long ỷ.
Lúc này Bạch gia đang đắc thế, nếu hài tử của Bạch Phi trở thành Thái tử, như vậy đối với Bạch gia đang dần dần toát ra uy lực hiện nay, Nghiêu gia thực sự sẽ tràn đầy nguy cơ. Nhưng nếu như lần này Tiêu Phi sinh ra nhi tử, như vậy Nghiêu gia có thể xoay chuyển tình thế bất lợi hiện tại ở hậu cung. Chỉ cần bồi dưỡng nhi tử của Tiêu Phi lên long ỷ, như vậy Nghiêu gia sẽ có thể tiếp tục củng cố vị trí đệ nhất thế gia.
Mà hiện tại, cuối cùng nàng cũng có cơ hội để tự mình hỏi Hoàng thượng một câu. Nhưng trong lòng Ngọc Châu xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng mỉm cười nói: “Ta thấy hiện giờ Nhị tỷ ở bên ngoài cũng rất thoải mái, vất vả lắm mới ổn định được thai khí, cũng không nên kinh động, nếu không vội thì ở ngoài cung sinh nở, để ở cữ xong mới hồi cung cũng rất tốt.”
Hoàng đế không ngờ là Ngọc Châu sẽ nói như thế, không khỏi nhướng hàng mày rậm lên nói: “Cái này… Cũng là ý của Thái úy?”
Ngọc Châu chỉ làm như bản thân là một phụ nhân vô tri xuất thân từ thôn nhỏ Tây Bắc, không hề có tâm cơ gì mà nói: “Thái úy chưa từng thích hỏi đến chuyện phụ nhân ở phủ trạch, hơn nữa phi tử của Thánh thượng sinh hài tử, ngài ấy lại nhắc đến làm gì?”
Lời này tràn đầy phong cách cứng nhắc của một phụ nhân nơi tiểu trạch Tây Bắc, chẳng hề suy xét đến những rắc rối khó gỡ của thế gia và hoàng tộc nơi kinh thành, đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoàng đế.
Hắn không khỏi mở miệng cười nói: “Phu nhân nói có lý, vốn là gia sự của trẫm, lại quấy rầy Thái úy đại nhân bấy lâu nay… Có điều, chưa chắc Nhị tỷ của ngươi cũng nghĩ như ngươi nhỉ?”