• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người theo Thối Kiếm Tiêu Dao đi vào Đoạn Tình Nhai, sau khi tìm được địa điểm thích hợp đánh quái sau, Tứ Hải Du Hiệp làm thầy thuốc thêm đầy trạng thái cho mọi người.

Hiệu quả trị liệu của nhóm thầy thuốc quả nhiên cường đại, cộng thêm hai đại cao thủ trấn giữ, Miên Miên rất rõ ràng biết mình tới cho đủ nhân số. Sau khi cô thay Thượng Quan Ám Ảnh dùng kỹ năng vợ chồng “Tương Thủ Tương Thân”, liền nhấp vào “Thần hội tương giao” dưới màn hình, hình ảnh động tác của Phấn Y Nữ Hiệp dừng một chút, không cần chỉ huy liền tự động tiến về phía trước đánh quái.

Thời gian rảnh Miên Miên di chuyển màn ảnh về phía Thượng Quan Ám Ảnh cách đó không xa, di chuyển con chuột kéo tới gần, cho đến khi thân hình cường tráng của nam kiếm khách cơ hồ chiếm cứ toàn bộ màn hình, từ ngũ quan nhân vật đến quần áo phục sức đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tay trái cô tựa vào má, nhìn nhân vật quen thuộc trong trò chơi trước mắt không chuyển mắt, bởi vì trong đầu tưởng tưởng đến gương mặt nam tính sau máy tính của ai kia, khóe miệng xuất hiện ý cười nồng đậm.

Ngay khi cô sắp rơi vào trầm tư, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cô thoáng chốc phục hồi tinh thần lại, quơ lấy điện thoại di động trên mặt bàn lên nhìn, trái tim nhất thời nhảy chậm nửa nhịp.

Là Hỏa Nhạ gọi tới.

Cô vội vàng nhấn nút trả lời: “Alô”

“Miên Miên”

Giọng nam quen thuộc truyền ra từ đầu kia điện thoại kia thêm vài phần từ tính hơn so với ngày thường, lại càng thêm mê người hơn. Tần suất tim đập của cô cũng nhanh hơn một chút so với ngày thường: “Có việc gì?”

Cả người cô dựa vào ghế, trong lòng nói thầm: Có chuyện nói ở trên mạng nói không phải được rồi sao? Rất lãng phí tiền điện thoại.

Bên tai, đột nhiên truyền đến vài tiếng cười khẽ nam tính, ngay khi cô chuẩn bị thất thần, giọng nói của Hỏa Nhạ lại truyền đến lần nữa “Tâm tình của anh rất tốt, cho nên đột nhiên muốn nghe tiếng của em”

Từ trong giọng nói của anh, không khó nghe ra tâm tình của anh quả thật rất tốt, nhưng mà…… Cô nghiêng đầu, không hiểu ra sao: “Có chuyện gì vui thế?”

Anh lại trả lời sang chuyện khác: “Em không ngồi bên máy tính?”

Đề tài chuyển trong khoảng thời gian ngắn khiến cô không phản ứng kịp, cô nhìn màn hình máy tính: “Vẫn đang ngồi cạnh, sao vậy?”

Anh trầm mặc vài giây, sau đó nói nhắc nhở: “Ngư Hương Nhục Ti của em sắp hết máu. Em không thấy sao?” Giọng của anh ẩn chứa một ý cười trêu chọc.

Á? Có chuyện như vậy? Cô vội vàng di chuyển con chuột, thu nhỏ hình ảnh của Nam Kiếm Khách lại, phát hiện thì ra là đã không có trạng thái, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi hơi phiếm hồng: Vừa rồi mình giống như người háo sắc nhìn Thượng Quan Ám Ảnh, căn bản là không lưu ý đến vạch máu, còn dám nói luôn luôn ngồi trước máy tính.

Sau khi chột dạ giúp thêm trạng thái cho nhân vật trong trò chơi, giọng nói của anh tiếp tục truyền đến: “Ngày mai anh sẽ tới đón em, chín giờ sáng”

Cô nhẹ giọng đáp lời: “Ờ……”

“Anh sẽ không để cho em phải đợi nữa”

Hả? Nghe anh nói như vậy, cô nghi ngờ chớp chớp mắt. Anh cũng không để cho cô chờ, trước khi cô xuống dưới lầu anh cũng đã đợi ở đó rồi, không phải sao? Hay là anh nói nhầm? Hẳn là “Ngày mai anh sẽ đến sớm một chút, sẽ không để em chờ” chứ?

Sau khi mơ mơ màng màng cúp điện thoại, cô đem lực chú ý trở lại trò chơi, kinh nghiệm đánh quái ở đây quả nhiên rất cao, mới nửa tiếng mà ngay cả Độc giác kim tình thú cũng đã thăng hai cấp.

Ngay khi cô phân phối thuộc tính cho linh thú, cửa sổ tán gẫu riêng của Lạp Lạp nhắn qua.

[Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Tiểu Ngư, việc tớ nói với Thượng Quan, không sao chứ?

[Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti: Việc gì?

[Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Chính là chuyện của Nữ Oa Nương Nương đó. Anh ta vừa nãy hỏi tớ, tớ nói luôn với anh ta, bây giờ bọn tớ còn đang nói chuyện nè, tớ đã nói giúp cậu rất nhiều, hoho.

[Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti:!!!

[Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti: Cậu sao lại nói với anh ấy??

[Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Nói như thế nào? Cứ việc nói thẳng, cậu lần này náo loạn muốn ly hôn là vì hiểu lầm quan hệ của anh ta và Nữ Oa Nương Nương đi? Tớ bảo anh ta lần sau phải phân rõ giới tuyến với người phụ nữ kia, bằng không? Hừ hừ, khi phụ nữ ăn dấm chua rất đáng sợ đó.

[Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Hơn nữa, thật ra rất nhiều lần cậu chờ anh ta tới khuya mà. Yên tâm, loại tình huống này về sau không bao giờ xảy ra nữa, tớ đã giúp cậu giáo dục lại anh ta, a ka ka.

[Tán gẫu riêng] Ngư Hương Nhục Ti: A……

[Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Đúng rồi, anh ta nói sẽ gọi điện thoại cho cậu làm sáng tỏ chuyện này. Hắc hắc, cậu chờ điện thoại nhận tội của anh ta đi!

Miên Miên nhìn đến đoạn này, hít một hơi thật sâu.

Tâm tình của anh rất tốt, cho nên đột nhiên muốn nghe tiếng của em.

Anh sẽ không để cho em phải đợi nữa.

Thì ra…… là thế.

A!

A a!

A a a!

Mỗ nữ xấu hổ và giận dữ nện bàn……

~~***~~

Sự thật chứng minh, thói quen là có thể bồi dưỡng.

Cho nên ngay từ đầu Miên Miên có chút lương tâm bất an với toàn bộ hành trình đưa đón của Hỏa Nhạ, nhưng sau một tuần, cô đã rất thản nhiên nhận loại phục vụ chỉ có bạn gái mới hưởng thụ được này.

Hơn nữa nhìn theo một góc độ, mỗi lần tan ca anh đưa cô về nhà, đều đã đưa cô đến những nhà hàng nổi danh giải quyết nhu cầu dân sinh, trực tiếp vì giảm đi một khoản chi tiền cơm của cô, hắc hắc.

Nhưng tối nay có chút khác biệt.

Miên Miên không chút để ý nhìn phong cảnh phố phường ngoài của sổ xe, trong đầu cũng chỉ nghĩ hình ảnh bữa ăn lúc nãy.

Nhà hàng kia cô đã từng nhìn thấy trong tạp chí, là khu vực trung tâm tinh hoa của thành phố, không khí trang hoàng cao nhã, đầu bếp ở đó đã đạt nhiều giải nấu ăn ngon trên thế giới. Chất lượng món ăn rất tốt, cộng thêm phục vụ thượng đẳng, đương nhiên, giá cũng sẽ không hề “bèo”.

Đồ ăn Pháp cao quý phổ biến, điểm ấy cô biết. Cho dù đắt, người trả tiền cũng không phải cô, cũng không tới phiên cô đau lòng.

Nhưng mà!

…… Vì sao không ai nói cho cô, số lượng đồ ăn Pháp thì ra lại ít như vậy, ít đến vô cùng thê thảm! Giá và số lượng hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp!…… Chỉ ăn tư tưởng? Làm ơn, những thứ đó có thể lấp đầy bụng sao?

Cô càng nghĩ càng phát điên, nhịn không được quay đầu nói với Hỏa Nhạ: “Chúng ta sau này đừng đi ăn đồ ăn Pháp nữa” Bỏ ra hơn năm trăm tệ, nhưng ngay cả dạ dày có dung lượng nhỏ như cô cùng không no, một chút cảm giác ăn no cũng không có.

Hỏa Nhạ đang lái xe nhìn cô một cái: “Không thích?”

Cô vuốt bụng thấp giọng lầu bầu: “Cũng không phải không thích, thật ra hương vị cũng không tồi……” Dần dần, cô càng ngày càng trầm mặc.

Kỳ thật cô nói như vậy, còn có một nguyên nhân khác.

Quả thật, không khí nơi đó lãng mạn lại tao nhã, ánh đèn nhu hòa, âm nhạc du dương, bộ đồ ăn sáng bóng lấp lánh dưới ánh nến, tựa như ảo mộng, mỗi một món ăn đều tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta không đành lòng ăn. Vốn nên là loại hưởng thụ, nhưng mà…… Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên ăn món ăn Pháp, có lẽ là bởi vì bồi bàn mặc đồng phục rất đẹp, có lẽ là bởi vì tất cả những người đến ăn đều là những cặp nam nữ quần áo gọn gàng…… Tóm lại khi ăn được một chút, Miên Miên đều ăn thật cẩn trọng, mỗi một động tác phải thật cẩn thận, sợ sẽ làm hỏng những đồ sứ xa hoa bày trên bàn ăn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK