“Sặc…… Tôi phụ trách J***A” Ngô Cương mơ hồ cảm giác được một cỗ áp lực bắn về phía mình, hơi bất an đẩy đẩy kính mắt.
Hỏa Nhạ giơ tay nhấc chân đều tản mát ra cảm giác áp bách không cho phép lơ đễnh, mà bản thân anh lại tựa hồ không hề cảm thấy, vẫn thẳng tắp nhìn chăm chú vào đối phương như cũ: “Thì ra là J***A. Hiện tại các ngành của J***A rất nổi tiếng, đặc biệt là ngành sản xuất phần mềm điện thoại di động và phần mềm trò chơi. Việc rất tốt, từ một nhân viên kỹ thuật bình thường thăng chức lên làm quản lí hạng mục cũng không phải việc khó” Anh khinh đạm cười.
“Ha ha, đúng vậy” Ngô Cương nghe được một câu cuối cùng của anh, thần sắc cứng đờ. Anh ta không thể đoán được lời này của anh có phải đang châm chọc sự chênh lệch giữa hai người hay không…… Nhưng rõ ràng người đàn ông tên là Hỏa Nhạ này, ngay từ đầu đã biểu hiện tao nhã khiêm tốn, lịch sự như vậy. Là anh ta đa tâm?
“Được rồi, được rồi, các vị” Trần Phương không muốn nghe bọn đối thoại ngột ngạt của bọn họ nữa, sau khi vỗ tay kéo lại lực chú ý của mọi, nhìn mọi người xung quanh cười nói, “Thật là, ngày quan hệ hữu nghị không muốn nói đến chuyện công việc. Chúng ta chơi trò chơi vấn đáp đi!”
“Trò chơi vấn đáp gì, chơi như thế nào? Không hiểu” Mỹ nữ toác xoăn lạnh lùng nói.
Trần Phương coi thường lời nói lạnh nhạt của cô ta, tiếp tục nói: “Mỗi người đều có cơ hội đặt câu hỏi ba lần, có thể lựa chọn đặt câu hỏi cho một người hoặc những người khác nhau” Ánh mắt xẹt nhanh qua người Hỏa Nhạ, “Người bị hỏi phải thành thật trả lời vấn đề của đối phương, không thể bịa đặt sự thật, càng không thể từ chối trả lời. Thế nào? Như vậy có thể thúc đẩy cho chúng ta hiểu biết lẫn nhau đó, ha ha”
“Nghe cũng không tồi” Ngoại trừ mỹ nữ tóc xoăn trề môi lạnh lùng nói ra, những người khác cũng không phát biểu ý kiến phản đối.
Mỹ nữ thấy thế, lập tức đánh đòn phủ đầu: “Vậy bắt đầu đặt câu hỏi từ tôi đi” Cô ta chuyển mắt, mắt phượng xinh đẹp mang theo ý cười dịu dàng, dính vào người Hỏa Nhạ, “Anh Hỏa, anh thích người khác phái có ngoại hình gì? Là tóc xoăn dài, hay là tóc thẳng dài?”
Nghe loại câu hỏi ngang nhiên khiêu khích như thế, Trần Phương tóc thẳng dài bắt đầu nổi cơn giận dữ, rốt cục nhịn không được hung ác trừng mắt nhìn với cô ta một cái. Nhưng chị ta vẫn không thể không thừa nhận, chị ta có tràn ngập chờ mong về đáp án câu hỏi này.
Hỏa Nhạ nhíu mày dưới cái nhìn chăm chú tha thiết của hai người, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn biết, đây được xem như là một câu hỏi, hay là hai câu hỏi?”
Mỹ nữ tóc xoăn giật mình, lập tức cười nói: “Xem như hai đi, anh có thể cùng trả lời” Được rồi, cô ta rất yêu thích người đàn ông khôn khéo. Cô ta thật sự là càng ngày càng thích Hỏa Nhạ.
Hỏa Nhạ buông mắt xuống, giống như chuyên tâm tự hỏi, tia sáng trong mắt tiệp cũng không dấu vết hướng đến vị trí nào đó, đáng tiếc Miên Miên cúi đầu ăn canh một chút cũng không có nhận thấy được chi tiết bé nhỏ không đáng kể này.
“Ừm……” Hỏa Nhạ thoáng suy tư sau đó nói, “Tôi thích dáng người cao gầy, cao khoảng một mét bảy. Kiểu tóc tốt nhất là tóc ngắn, không cần quá vai, như vậy có vẻ trong sáng nhanh nhẹn. Về phần diện mạo, tôi không có yêu cầu đặc biệt, nhưng mà tôi cảm thấy rất có hứng thú với phụ nữ mắt một mí”
Trần Phương và mỹ nữ tóc xoăn nữ nghe được đáp án của anh, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Dáng người cao gầy, tóc ngắn, mắt một mí, ba loại điều kiện này hai cô ả đều không có, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Miên Miên đang ăn canh nghe vậy động tác run lên, thần sắc nhất thời phức tạp nhìn chằm chằm canh trong bát, hàm răng gắt gao cắn cái thìa vô tội, trong lòng trầm xuống.
Người phụ nữ phù hợp với điều kiện Hỏa Nhạ đưa ra, người đó cô vừa lúc quen biết
Tên là Cơ Mẫn.
Mỹ nữ tóc xoăn cắn cánh môi, ngón tay theo bản năng vuốt tóc bên tai, trầm mặc một hồi. Cuối cùng, trên mặt lại bày ra nụ cười dịu dàng: “Câu hỏi thứ ba của tôi vẫn muốn hỏi anh Hỏa”
“Mời nói”
Mắt đẹp thâm thúy nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện: “Anh Hỏa có hút thuốc không?”
Hỏa Nhạ lộ ra nụ cười hời hợt, lãnh đạm nói: “Tôi không hút thuốc lá”
Đàn ông không hút thuốc lá, thêm điểm! Nghe đáp án như vậy, gần như những người phụ nữ ở đây hai mắt đều sáng lên nhìn Hỏa Nhạ, trong số có cả mỹ nữ tóc xoăn, cô ta nhìn chăm chú vào Hỏa Nhạ, ánh mắt bắt đầu pha lẫn thêm vào vài phần si mê, trái tim thiếu nữ bắt đầu rục rịch.
Trần Phương ngồi một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn ra sự si mê của cô ta, trên mặt hiện lên sắc thái âm trầm, nhưng mà đối mặt với Hỏa Nhạ, khuôn mặt trong nháy mắt khôi phục lại tươi cười: “Giám đốc, đến nếm thử canh cá chua này, là món ăn bảng hiệu của nơi này đó. Tôi giúp anh múc một bát nhé?” Chị ta vừa nói vừa cầm bát.
Miên Miên nghe chị ta nói như vậy, không suy nghĩ nhiều liền ngăn cản: “Hả —— Canh đó cho tỏi vào” Vừa rồi cô đã nếm qua, “Giám đốc anh ấy không thích ăn tỏi” Cô giải thích.
Sau khi nói xong, cô chạm phải ánh mắt sắc như dao của Trần Phương, lập tức biết mình đã nói lời không nên nói: “Ưm……” Làm sao lại thế, cô chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà thôi…… Cô lập tức cúi đầu yên lặng ăn nem rán.
“Cô Nguyễn nói đúng đó, tôi quả thật không thích mùi tỏi, rất xin lỗi” Hỏa Nhạ cười cười, nhìn Trần Phương nói.
Sắc mặt Trần Phương càng kém. Nghi vấn trong lòng chị ta giống với nghi vấn của chúng nữ: Vì sao Nguyễn Miên Miên lại biết loại chuyện này?
“Tôi ăn nem rán thì tốt rồi” Hỏa Nhạ vươn chiếc đũa, gắp một miếng nem rán vào trong bát.
Mỹ nữ tóc xoăn nhanh tay lẹ mắt cầm lấy nước chấm bên cạnh, nói: “Anh Hỏa ——” Nhưng chưa nói xong đã bị đứt gánh giữa đường.
…… Miên Miên muốn khóc. Cô thề cô thật sự không phải cố ý đưa nước chấm cho Hỏa Nhạ, chỉ là cô vừa rồi mới ăn nem rán, trước mặt cô cũng vừa lúc có hai bát nước chấm, cho nên…… Mỹ nữ cô lần sau nếu cô muốn lấy nước chấm thì phiền cô báo trước một tiếng, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với cô. Trong lòng Miên Miên nước mắt chảy ròng ròng. =]]
Hình ảnh dừng lại, hai tay trắng nõn non mềm, đang cầm một bát nước chấm ở giữa không trung, trong đó một bát khí thế mãnh liệt, ngoài ra có một cái bát nước chấm rụt lui về phía sau, lại bị người khác tiếp được, cắt đứt đường lui của cô. Hỏa Nhạ lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh với Miên Miên, giọng nói dịu dàng giống như một làn gió xuân: “Cô Nguyễn, cám ơn cô” Chiếc đũa trong tay vươn ra, gắp một miếng nem rán thả vào trong bát cô, “Cô nếm thử loại này đi, mùi vị khác nhau đó”
“Cám ơn……” Miên Miên mặt xám như tro cười lại với anh, cười so với khóc còn khó coi hơn. Giám đốc đại nhân, anh là cố ý sao? Anh là cố ý à? Anh tuyệt đối là cố ý!!!
Không cần phải nói, thấy một màn như vậy, sắc mặt chúng nữ đều không nhìn đi nơi khác. Trong đó mặt của Trần Phương và mỹ nữ tóc xoăn quả thực có thể dùng đến xanh mét để hình dung.