Cô không che giấu loại tình cảm yêu thích của mình, lập tức thay sang vũ khí mới này, còn có tính trẻ con tùy tay đánh chết một cự thú phụ cận. Nhìn cự thú một giây đã chết, cô kinh hỉ hô nhỏ ra tiếng, cười đến rất vui vẻ.
Thượng Quan Ám Ảnh đứng yên ở một bên, không nói lời nào. Nhưng tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện giữa con ngươi đen sắc bén lấp lánh, có một loại cảm xúc tên là "mê hoặc" chợt lóe ra, lập tức lại chìm vào đáy hồ âm u, sâu không thấy đáy.
Nhưng Miên Miên bên kia còn đang hưng phấn thưởng thức vũ khí mới, tâm tình tăng vọt rất nhanh đã bị một câu ngắn ngủi của Thối Kiếm Tiêu Dao kéo vào địa ngục tối tăm ngột ngạt.
[Bang phái] Thối Kiếm Tiêu Dao: Thượng Quan, ở đó sao? Có rảnh thì đến Đoạn Tình Nhai đưa hai viên Hoàn hồn đan cho tớ, lần trước dùng hết rồi.
Hai người đồng thời nhìn vào những lời này, thế nhưng phản ứng cũng hoàn toàn bất đồng. Miên Miên trong nháy mắt giống bị châm vào, hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng lớn không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt Thượng Quan Ám Ảnh; mà anh vẫn duy trì biểu tình lãnh đạm như ban đầu, đem việc nhìn chăm chú do kinh ngạc của cô coi như là tro bụi trên người nhẹ nhàng phủi đi, không chút để ý đến việc hồi âm Thối Kiếm Tiêu Dao trong bang phái.
[Bang phái] Thượng Quan Ám Ảnh: Ừ, đợi chút. Bây giờ còn ở điện Trường Sinh.
Hoàn hồn đan, tên như ý nghĩa, chính là có thể khiến người chơi bất hạnh tử vong khởi tử hồi sinh mà miễn gặp nỗi khổ bị hao tổn kinh nghiệm, là phương thức sống lại duy nhất khi không có thầy thuốc ở đó.
Mà Thượng Quan Ám Ảnh trước mắt này, hóa ra ngay từ đầu đã giữ loại đan dược này, thậm chí số lượng còn nhiều đến muốn "khẳng khái" tặng người khác...........
Vậy vậy vậy vậy vậy bây giưof xem như là tình huống gì?! Miên Miên không tự giác nắm chặt nắm tay, cảm giác lồng ngực đột nhiên chặt lại, hô hấp gấp gáp......Không biết vừa rồi khi cứu anh ta, trong lòng anh ta là nghĩ như thế nào? Có phải căn bản không rời khỏi màn hình vi tính để pha mì ăn liền, mà là tránh ở phía sau máy tính, vụng trộm cười nhạo cô một tân thủ bản lĩnh kém, cư nhiên còn vì cứu người mà chân khí cũng hao hết, thật sự là tự cho là đúng, ngu muội vô tri hay không?
Anh ta.............anh ta coi cô là khỉ để đùa giỡn có phải không?! Mắt hạnh của Miên Miên trợn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cảm thấy cảm xúc phẫn nộ như thủy triều chậm rãi nảy lên trong lòng, đắm chìm trong những câu tự hỏi. Khi hai người tiếp xúc ngay từ đầu tạo thành ấn tượng ban đầu, đã để cho Miên Miên nhận định anh ta là cố ý làm cho cô xấu mặt.
"Huynh.........." Công lực mắng chửi người thiếu tôi luyện, Miên Miên sắp tức đến nội thương lại bất hạnh thiếu thốn từ ngữ, làm cho biểu đạt không thuận. A, thật sự là tức chết cô! Trò chơi này vì sao không thiết kế một động tác đuổi người chứ!
Thượng Quan Ám Ảnh quan sát thanh niên mặc quần áo trắng trước mắt xấu hổ và giận dữ pha lẫn, giữa con ngươi đen nổi lên tia sáng châm chọc, nhếch môi lạnh lùng nói: "Thật sự là cám ơn cậu "đi ngang qua" nơi đây, "thuận tay" đã cứu ta". Bản thân thật sự là cảm động đến rơi nước mắt, thụ sủng nhược kinh". Nhưng từ vẻ mặt của anh không chút nào phát hiện ra hai loại cảm xúc này, lại tràn đầy loại tình cảm bất mãn.
Đây có tính là điển hình của việc có lòng hảo tâm lại không được báo đáp không! Công nhân người ta bị thương còn có bồi thường tai nạn lao động, nhưng cô Nguyễn Miên Miên xả thân cứu người, chẳng những không nhận được hồi báo, còn phải thừa nhận lời đồn lạnh nhạt, thử hỏi thiên lý ở đâu, pháp lý còn tồn tại không!
Đợi chút, cũng không phải không có "hồi báo". Miên Miên cúi đầu nhìn chằm chằm Mộc liên trượng trong tay, đột nhiên cảm thấy trong một giây trước Mộc trượng còn lộng lẫy lóa mắt, giờ phút này lại bỗng nhiên tràn ngập hơi thở tà ác, nắm trong tay cũng nặng trịch, chạm vào khiến cô không chịu nổi trọng lượng.
Cô rất muốn hung hăng đem Mộc liên trượng ném cho anh ta, lời nghiêm nghĩa chính nói cho anh ta cô mới không yêu thích loại của ăn xin này, nhưng mà...............nhưng mà..............Ặc, vật tới tay trả lại cho người ta rất không lễ phép, mẹ nói thế mà.
Nhưng, cô muốn im lặng rời đi như vậy, thật sự là không cam lòng. Tuy rằng cô hiện tại xưng không là cao thủ hơn tuyệt đỉnh gì, nhưng không phải tên tân thủ sợ hãi rụt rè, không dám đắc tội với người khác như ngày xưa.
Ngón tay cầm Mộc liên trượng lặng yên nắm chặt, toàn cơ thể Miên Miên bởi vì cực độ khẩn trương mà cứng ngắc, trái tim cũng "Thịch, thịch, thịch" đập loạn không ngừng. Sau khi hít một hơi thật sâu, Miên Miên phút chốc nâng tay, làm một hành động dũng cảm nhất cuộc đời này --