Nếu nói lần ở Huyết luyện tiên phủ đó là ngộ thương, như vậy lần này hoàn toàn là cố ý gây nên. Nếu lúc trước Miên Miên biết được mình ngày sau cũng sẽ không hề sợ chết, chủ động hướng về phía trước khiêu khích Thượng Quan Ám Ảnh, có thể kinh ngạc nói không ra lời hay không?
Bị công kích thình lình xảy ra, nét mắt lạnh lùng của Thượng Quan Ám Ảnh rất nhanh lướt qua vài phần kinh ngạc, nhưng lập tức con ngươi sắc bén bị mây đen hung ác nham hiểm nhanh chóng chiếm đóng, tiếp theo cả người căng thẳng, phát ra sát khí của mãnh thú: “Cậu ——”
Mạch đập Miên Miên còn đang cấp tốc nhảy lên, đương nhiên sẽ không đứng ở tại chỗ ngoan ngoãn nghe giáo huấn, sau 0,1 giây cô thi triển xong kỹ năng, cô lập tức —— nhanh chân bỏ chạy!
Phù phù phù —— trong quá trình chạy trốn, cô có thể rõ ràng nghe được tiếng thở dốc như sấm vang của mình, từ huyệt thái dương, truyền đến trái tim, tiếng mạch máu va chạm tán loạn. Hiện tại cô rốt cục biết vì sao nhiều diễn viên chính trong phim “Thích” bỏ mạng nơi chân trời như vậy, bởi vì loại tư vị này tuy rằng thấp thỏm lo âu, nhưng đồng thời lại kích thích tới cực điểm!
May mắn, cô từng cùng bọn Lạp Lạp, Đại Thúc ở điện Trường Sinh vượt qua vô số đêm thăng cấp, đã sớm rõ như lòng bàn tay với tình hình giao thông nơi này. Cho nên khi làm một hơi chạy đến tầng cao nhất điện Trường Sinh, Miên Miên mới dừng bước lại, hít thở từng hơi từng hơi không khí mới mẻ. Nhưng vẫn không quên khẩn trương quay đầu quan sát: Thượng Quan Ám Ảnh hẳn là không đuổi theo đi?
Khi nhìn đến cửa đại điện không có một bóng người, trái tim đang treo lơ lửng của Miên Miên mới thoáng buông xuống.
Hừ, ai bảo anh ta khinh người quá đáng, đây chỉ xem như báo ứng nho nhỏ! Miên Miên cố ý dùng cảm xúc phẫn nộ để đè nén sầu lo khủng hoảng trong lòng xuống.
Nhưng ngay tại lúc cô hơi chút trấn tĩnh, mới giật mình thấy trong đại điện tràn ngập một loại bầu không khí không tầm thường, mùi máu tanh hỗn tạp, gào thét, sát ý…… Đây là hơi thở giết chóc.
Miên Miên hoảng sợ cả kinh, hối hận đến ruột cũng xanh lè. Cô lại phạm phải một sai lầm, cô vừa rồi không nên chạy lên trên, nên cần chạy xuống tầng cuối cùng chứ. Cô cư nhiên đã quên, tầng đỉnh điện Trường Sinh là chiến trường của cao thủ PK!
Hôm nay đến tột cùng là ngày gì? Vừa mới thoát khỏi mãnh hổ, trước mắt lại tới nữa một bầy sài lang! Miên Miên không khỏi kêu rên.
Chỉ thấy hành lang âm u hẹp dài phía trước, một Hoàng Sam [1] Tiên Sĩ đầy máu tươi, hắn cầm trong tay đại đao, mắt lộ ra hung quang đánh giá thầy thuốc nho nhỏ tùy tiện xâm nhập trong điện trước mắt này, tựa hồ đang suy nghĩ “Hắn ta” có bao nhiêu cân lượng, cuối cùng, hắn chậm rãi há miệng cười một một nụ cười ngạo mạn vô lễ, dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt mệnh lệnh nói: “Hoặc là để đại gia ta gia tăng trạng thái, hoặc là lập tức chết”
Khi hắn nói chuyện, linh thú vẫn ngồi xổm bên người hắn, ngoại hình có bảy tám phần tương tự với kỳ lân cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như uy hiếp Miên Miên.
Vẻ mặt Miên Miên ngưng trọng, nhìn trang phục và đạo cụ cùng với linh thú của người này, tu vi ít nhất đã đạt trên thần kì. Cô biết rõ mình nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên chỉ có một con đường chết.
Nhưng cho dù cô giúp hắn thêm trạng thái, có năng lực miễn trừ tội chết sao? Miên Miên còn không ngây thơ như vậy.
Ở phía sau Hoàng Sam Tiên Sĩ, có thể nói là xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, loại tình huống này không thể nghi ngờ trước mắt là “Kiệt tác công phu” của người này. “Sát nhân cuồng ma” như vậy, Miên Miên không cảm thấy là hắn sẽ tuân thủ hứa hẹn, miễn cô tội chết. Còn nữa, hiện tại giúp hắn gia tăng trạng thái, chỉ biết khiến cho nhiều người thương vong, đây là làm trái với y đức. Rốt cuộc, có người nào nói cho hắn, cô Nguyễn Miên Miên rất không thích cảm giác bị người khác uy hiếp hay không?
Hoàn toàn khác biệt với việc đối mặt với Thượng Quan Ám Ảnh mà ảo não xấu hổ và giận dữ, đối với người trước mắt này, Miên Miên chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng.
_____________
Chú thích:
Hoàng sam [1]: Áo khoác màu vàng