Đóa hoa dâm bụt bé nhỏ nghiêng ngả lảo đảo trên mặt nước, dùng hết toàn lực ngoi lên mặt nước ——
“Tôi đã……”
“Mau nhận đi, làm gì thì làm! Đúng mực là được!”
“Không cần……”
“Phòng ngự 28 lấy không?”
“Các vị……”
“Ta trước đó sai lầm rồi, van xin cô hãy nhận đi! Đứa nhỏ ở nhà chờ cơm của ta!”
“Việc này……”
“Hai người có của như vậy, không ngại nhận thêm hai viên nữa đâu!”
…… Lại lần nữa bị nhấn chìm xuống dưới đáy biển sâu tối tăm ngột ngạt.
Miên Miên cúi đầu hít một hơi thật sâu, nhìn phía Thượng Quan Ám Ảnh bên cạnh cũng đang bị vây chặt như nêm cối, vội vàng gửi qua tán gẫu riêng: “Ôm muội” Mau bay khỏi mảnh đất hoang dã này.
Anh tựa hồ không nhìn đến, không hề phản ứng.
Miên Miên vội vàng thúc giục lại: “Thượng Quan Ám Ảnh, ôm muội!”
Vẫn không có phản ứng.
Cắn răng, con cừu nhỏ rốt cục nổi giận.
“Thượng Quan Ám Ảnh —— Ôm muội!!!” Trên mặt đất trống rỗng nổi lên một trận gió to cấp bảy, mái ngói run rẩy, lá cây thê lương run run. Tiếng rống này, có thể nói là tiếng làm lay động mái nhà, khí nuốt non sông.
“Nương tử, sao nàng lại nói toạc ra thế” Lần này, anh rốt cục vươn cánh tay dài, ôm cô vào lòng, áo tinh xảo hoa lệ phất lên một đường cong ưu nhã, khóe mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt, giống như mực được tiếp xúc với nước.
Dưới đám người vây quanh, Hắc Y Kiếm Khách ôm Tử Y Thiếu Nữ, phiêu dạt trên phi kiếm……
Một đêm kia, Miên Miên tổng cộng nhận 13 viên Thạch đầu phòng ngự 30. Thượng Quan Ám Ảnh hao tổn hơn tám trăm triệu. = =”
Mọi người cảm thán: Vì cầu xin hồng nhan nở nụ cười, không tiếc ngàn vàng.
Màn xuất thủ hào phóng này, mọi người có ấn tượng khắc sâu, khiến hai tháng sau Miên Miên vẫn đang lần lượt nhận được quấy rầy như là “Muốn thu mua Thạch đầu phòng ngự không?” trên khung tán gẫu riêng, trên diễn đàn chính thức, cũng ra đời tiêu đề bài post tinh hoa là “Suy nghĩ sâu xa về đặc tính chức nghiệp của hệ kim qua vấn đề nương tử Thượng Quan thu mua Thạch đầu phòng ngự quy mô lớn”. Giữa hai vợ chồng, cũng đã có một vài người làm theo, bắt đầu lưu hành đưa tặng Thạch đầu phòng ngự thể hiện tình ý, Thạch đầu phòng ngự một lần nữa lại có giá trị……
Ngư Hương Nhục Ti, nương tử của Thượng Quan Ám Ảnh.
Từ nay về sau không ai không biết.
~~***~~
Chủ nhật tám giờ, Cửu huyền thiên la chính thức bắt đầu.
Vì đòi hỏi sự an toàn, 6 giờ rưỡi chiều Miên Miên đã login, xác định vũ khí không lầm, phòng bị không hỏng, Internet không lỗi, tất cả đều bình thường, tốt lắm.
Hành động thu mua vài ngày trước, tuy rằng đến nay hồi tưởng lại vẫn làm cho mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng, thế nhưng trang bị của cô có Thạch đầu cấp cao thêm vào, đã không như xưa, tổng thể lực phòng ngự tăng hơn 300. Con số này rất hư ảo, cô choáng váng hồ đồ không có chút cảm giác chân thật.
Một người đứng ở Vọng Nguyệt Nhai ngẩn người, chờ đợi người nào đó login.
Lựa chọn Vọng Nguyệt Nhai là vì nơi này rất vắng vẻ, rời xa huyên náo, hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp.
Bảy rưỡi, bên người cô có thêm một thân ảnh đen đỏ.
Cô nhìn phía anh, có chút kinh ngạc: “Huynh sao lại biết muội ở chỗ này?” Sững sờ, không đợi trả lời, liền bừng tỉnh đại ngộ nói, “Oh, muội đã quên có kỹ năng vợ chồng” Ngốc quá.
Anh không giải thích, chỉ nói: “Đợi rất lâu?”
“Vừa tới không lâu” Gạt người, rõ ràng đã ngây ngốc một tiếng rồi. Rõ ràng phát hiện gần đây nói dối càng nói càng lưu loát, thật sự là đáng xấu hổ.
Thượng Quan Ám Ảnh ôm cô, triệu hồi phi kiếm: “Chúng ta đi điện Lăng Tiêu báo danh”
Một nam một nữ một kiếm, bay về hướng ánh trăng bạc, dần dần biến mất khỏi giữa ánh trăng mờ ảo tại Vọng Nguyệt Nhai.