"Đủ rồi."
"Ngươi là ai?". Nguyệt Liên nâng mắt lạnh lùng nhìn. Kẻ kia cũng khoanh tay giống hắn hừ một tiếng không trả lời.
"Ngươi!"
Hi Hoa vội đưa tay cản Nguyệt Liên lại, sau lại hướng bóng đen kia nhìn. Bóng đen khẽ thở ra, chậm rãi đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng Hi Hoa cực kì ôn nhu và thận trọng nhưng máu chưa sạch mà mặt Hi Hoa lại thêm dính bột đen, bóng đen kia liền dừng hành động đứng ngẩn người. Hi Hoa cười nhẹ đưa tay đỉnh một cái lên trán bóng đen, lập tức bột đen liền bay sạch, chỉ chừa lại một thân ảnh người phát ra kim quang, ngũ quan đầy đủ giương mắt nhìn Hi Hoa đầy yêu chiều. Nguyệt Liên giật mình lùi lại, kẻ trước mặt vì sao lại giống hắn như vậy.
"Ta cứ nghĩ ngươi vẫn còn ở mật thất, vì sao lại ở nơi này?"
Thần long một lần nữa đưa tay lau vết dơ trên mặt Hi Hoa nói: "Ta với tiên thể đã rời nhau rất lâu rồi. Lần này tình thế nguy hiểm, ta không thể để" ta "bị ma khí của trận pháp ăn mòn, chỉ đành thay thế vào đây trấn một mắt, trận pháp này trong thời gian sẽ không thể nào phát huy được."
Hi Hoa lo âu nói: "Mắt này là mắt âm, sẽ tổn thương ngươi rất nhiều."
"Yên tâm, ta tự biết bảo vệ bản thân mình. Nào, để ta xem, qua nhiều chuyện như vậy có bị thương không."
Hi Hoa lắc đầu nói: "Đã không còn vấn đề nữa."
Thần Long gật đầu, lại nhìn qua chính mình kia, ánh mắt liền tỏ vẻ trầm tư. Nguyệt Liên thật sự muốn nghe vài ý giải thích từ Hi Hoa, Hi Hoa toan nói nhưng bị Thần Long cản lại, Nguyệt Liên liền cau mày. Nắm lấy bả vai của Hi Hoa, thần long đẩy y đến trước mặt Nguyệt Liên, dõng dạc nói:
"Ngươi nên bỏ cái vẻ mặt cau có đó đi mà nhìn cho thật kĩ người trước mặt. Tiểu bảo bối mà ngươi dành ra hơn tám vạn năm trân trọng, nâng niu đã bỏ hết mọi thứ để bên cạnh ngươi. Đừng vì khoảng thời gian mất trí nhớ mà đạp đổ hết công sức tám vạn năm của mình. Lúc nãy ngươi đã đánh y, mặc cho đánh mạnh hay nhẹ, hành động đó rất đáng lên án, và ngươi chắc chắn sẽ bị quả báo cho lời thề của mình. Chưa kể trước đó ngươi còn đánh y, mắng y, đợi sau khi ra khỏi đây, ta sẽ thay lương tâm ngươi dạy dỗ lại ngươi."
Hi Hoa - Nguyệt Liên: "..."
Nguyệt Liên cau mày khoanh tay nói: "Ta chỉ là tức giận nhất thời vì tính ngang bướng của y. Cái đánh lúc nãy, chỉ là đánh dỗi."
Thần long chỉ vào mặt Hi Hoa nói:
"Vậy lúc vừa vào trận pháp, ngươi đánh y cũng là dỗi yêu?"
Nguyệt Liên nhất thời không phản biện, lúc đó.. là hắn tàn nhẫn thật. Hi Hoa cười khan ra tay kết thúc vấn đề, so với hai cú đánh kia, nhớ lại lần đầu y đánh Nguyệt Liên thì vẫn còn kém xa. Hi Hoa đứng trước mặt Nguyệt Liên nói: "Không có gì lớn cả. Nguyệt Liên, đây không phải người lạ. Hắn chính là thần long của ngươi, tuy hai người bây giờ có thể mặt đối mặt nói chuyện với nhau nhưng thật chất đều cùng là một. Còn vì sao lại như vậy thì từ lúc tiểu hài tử bị bắt đi, là ngươi xuất thần long ra để đi theo bảo vệ nhi tử."
Nguyệt Liên nghiêng đầu nhìn, có phải vì như vậy nên hắn mới không thể hóa thành rồng được. Thần Long nghe đến nhi tử liền quay lại hướng nhi tử bước đến, dùng linh lực chạm vào kết giới. Tiểu hài tử cảm nhận linh lực quen thuộc liền nhào đến ôm lấy Thần long. Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên đứng bất động nên đưa tay lay hắn.
"Ngươi sao vậy?"
Nguyệt Liên thở ra nói: "Ngươi có thể nói cho ta khoảnh khắc ta biến đổi từ Đế Long sang Quỷ vương không?"
Hi Hoa chớp mắt, chợt hạ giọng nói: "Chuyện có nhiều mắc xích, ta nói cho ngươi dễ hình dung, Cùng Kỳ Đao mất khống chế, muốn kiềm được nó phải để nó có chủ nhân. Ngươi đã từng hiến máu cho nó nên ngươi đã trút bỏ hết linh lực sa thân vào Quỷ đạo, trở thành Quỷ vương, cứu tứ hải bát hoang thoát nạn vào thời khắc đó. Ngươi từ đó tâm trí bị Cùng Kỳ Đao thao túng, thần long không có trong người, linh lực đều trút hết, nên ngươi mới quên đi tất cả những thứ thuộc về bản thân ngươi."
"Là ta tự nguyện?"
Hi Hoa hít một hơi nhẹ không trả lời câu hỏi đó mà chậm rãi nói: "Ta có thể giúp ngươi trở về là chính mình, nhớ ra tất cả về bản thân."
"Nhưng như vậy.. Cùng Kỳ Đao sẽ một lần nữa mất không chế.". Cả hai nhìn nhau, Nguyệt Liên hiểu rõ vấn đề liền im lặng. Hi Hoa rũ mắt, chợt nói: "Sự thật, người nên trút bỏ hết linh lực sa vào Quỷ đạo là ta chứ không phải ngươi."
Nguyệt Liên mở to mắt bất ngờ nhìn Hi Hoa. Y nói tiếp: "Thiên đạo cho ta hồi sinh một lần, cũng sẽ bắt ta trả giá gấp mười lần. Ngươi là người vô tình bị ta kéo vào. Nguyệt Liên, ta xin lỗi. Ngươi chán ghét cuộc sống bây giờ, ta cũng không vui vẻ gì khi nhìn ngươi như vậy."
Hi Hoa nắm lấy tay Nguyệt Liên, từ đoạn kinh mạch ở tay có những luồng ánh sáng xanh chảy từ tay y vào tay Nguyệt Liên.
"Lần đó ngươi trút bỏ linh lực, nhờ ta bảo hộ. Ngươi ghét cuộc sống hiện tại, vậy ta sẽ đem ngươi về cuộc sống mà ngươi vốn có. Sẽ không đau buồn, cô đơn, mệt mỏi nữa."
Đôi mắt Nguyệt Liên lưu chuyển, hắn rút tay lui, lại nói: "Không có khả năng. Với lại nếu ta trở về ban đầu, Cùng Kỳ Đao sẽ lại quấy phá.. Ta tự hiểu vì sao bản thân lúc trước lại tự nguyện làm như vậy. Ngươi nói ta và ngươi lúc trước có quan hệ yêu đương."
"Bây giờ cũng vậy."
Nguyệt Liên hạ người đối mặt với Hi Hoa nói: "Ta tự nguyện, là để bảo toàn ngươi. Ngươi bây giờ trả hết linh lực cho ta, có phải ngươi sẽ thay ta trấn Cùng Kỳ Đao không?"
"Đó không phải cách duy nhất.". Hi Hoa vội nói, Nguyệt Liên cười hừ một tiếng, trầm giọng nói:
"Nó không quan trọng nữa. Ta bây giờ rất tốt, ta tự quản mọi chuyện được, còn những việc khác thì để ra khỏi đây, ta tìm ngươi tính sau. Ta cũng không phải kẻ tiểu nhân, đối với ngươi không chút lưu tình, để ngươi thay ta thì khác nào công sức của ngươi bỏ ra thời gian qua đổ bể, chưa kể nếu ta trở lại bình thường, ta sẽ lại giống ngươi tốn công tốn sức đi theo ngươi. Ta không muốn san sẻ việc mình cho người khác, ta không yếu đuối và kém tài như vậy."
Hi Hoa trầm mặt không nói, cũng không hẳn phải đến nước đó. Y biết sẽ có cách khác hay hơn. Bỗng Nguyệt Liên đưa mặt sát với mặt Hi Hoa, hai chóp mũi liền chạm nhau khiến Hi Hoa hơi giật mình, khóe tai chợt nóng lên. Nguyệt Liên hạ giọng nói: "Chi bằng có một cách, ngươi, trở thành quỷ hậu của ta, sau này ta sẽ miễn cưỡng san sẻ cho ngươi.. A!"
Nguyệt Liên bị thần long vỗ một chưởng vào đầu khiến hắn choáng váng cả người. Hi Hoa giật mình ngơ ngác nhìn, thần long bước đến hướng Nguyệt Liên nói: "Nếu ngươi quên thì ta nhắc lại cho ngươi nhớ. Ngươi đã hứa sẽ gả cho Hi Hoa rồi, phút cuối đừng lật kèo."
Nguyệt Liên: "..."
Hi Hoa phì cười, thần long giao nhi tử cho Nguyệt Liên rồi hướng Hi Hoa nói: "Ngươi theo ta ra đây, chúng ta nói chuyện riêng một chút."
"Chuyện riêng gì? Ta muốn nghe."
"Ở lại trông nhi tử đi.". Thần long cầm tay Hi Hoa kéo đi ra xa, Nguyệt Liên hai tay ôm nhi tử lẳng lặng nhìn theo. Tiểu hài tử nhìn nhìn, miệng lại e o vài tiếng, Nguyệt Liên xoa cái đầu tròn của nó, nhàn nhạt nói: "Không hiểu vì sao đầu ta lại thấy nặng, có phải mọc thêm sừng không?"
Tiểu hài tử: "..."
"Ta vẫn nên đi tu luyện thì hơn."
Xác định được Nguyệt Liên không nghe thấy gì, thần long mới thở ra, chậm rãi nói: "Lúc nãy ngươi có ý định trả lại linh lực cho bản thể của ta, ngươi suy nghĩ như vậy thật quá nguy hiểm."
Hi Hoa rũ mắt nói: "Ngươi đã dần được khai tâm trí, ta chỉ muốn sớm nhất có thể giúp ngươi trở về như trước."
Thần Long nghiêng đầu, cả người phát ra kim quang nhàn nhạt nhưng nhìn kĩ sẽ có vài nơi trong suốt, Hi Hoa đưa mắt nhìn thần long, hơi run nói: "Ngươi không còn thời gian nữa. Nếu như cứ như vậy, ngươi sẽ tan biến, cơ hội trở thành rồng cũng không còn nữa. Ta dùng cách trả lại linh lực cho ngươi, chính là muốn cả hai hợp thể lại."
Thần long lắc đầu nói: "Muốn hợp thể lại không chỉ dựa vào ta nữa rồi. Thân là thần long đã rời xa thân xác của mình quá lâu sẽ dần hình thành lên một bản thể mới. Nếu muốn hợp thể lại, phải cần đến đại thống lĩnh, như vậy sau này cả hai mới trở lại thành một người bình thường được."
Hi Hoa nhất thời không nói được, thần long nói không sai, nếu chỉ dựa vào y chưa chắc đã giúp được Nguyệt Liên, nếu miễn cưỡng cố gắng thì y chỉ có thể giúp cả hai hợp lại làm một, còn những bước sau chắc chắn không thể hoàn thành mà hậu quả có thể dẫn đến việc nhân cách phân liệt, hao tổn tâm khí. Thần Long biết y đã hiểu nên nói tiếp:
"Ngươi nhìn xem bản thể của ta bây giờ, có thể đối với ngươi nhẹ nhàng hơn hẳn nhưng trong ý thức bản thể của ta đã bị Cùng Kỳ Đao chiếm đóng. Tuy không biết là lớn hay nhỏ nhưng ta chắc chắn một điều, lỡ như gặp việc trái với ý muốn, bản tính tàn ác sẽ nỗi dậy, bản thể của ta sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà một lần nữa dùng cách tàn bạo để chỉnh đốn, dẫn đến việc mất nhân tính là chuyện thường. Lỡ như một ngày hóa điên, cả ngươi cũng không nhận ra liền ra tay với ngươi, nhưng thân là thần long sinh ra là để bảo vệ ngươi, nhìn ngươi bị chính tay mình đánh, ta không can tâm, dẫn đến việc đấu tranh trong chính cơ thể mình, kết cục ngươi cũng tự hiểu được."
Bàn tay Hi Hoa khẽ nắm chặt, y nhìn thần long một lúc rồi nói: "Thật ra, Tư Duệ nương nương cũng đã đề cập đến một vài thứ liên quan. Người nói chỉ cần cứu một trong ba thứ quan trọng của ngươi thì chắc chắn sẽ có cách đem ngươi trở về."
"Bằng cách gì?"
"Đưa thần long ngươi ra khỏi đây."
Thần Long nhíu mày, toan nói nhưng Hi Hoa đã dành nói trước.
"Trận Âm Dương Càn Khôn này Dạ Tập Huyền đã điểm qua một ít cho ta, hắn nói chỉ cần nắm được một mắt của trận thì khí lực của mắt đó kể cả linh lực hay ma lực đều sẽ bảo vệ người nắm giữ. Chưa kể người nắm giữ sẽ dựa theo khí lực mắt trận đó, rời khỏi trận pháp. Ta chỉ nghe nói qua nhưng ta vẫn muốn thử, trong tay ta có ba mắt, ta dùng nó bảo vệ ngươi, bảo vệ nhi tử và một phần tàn hồn của Dương Tử rời khỏi trận pháp này."
"Điều đó cũng có nghĩa ngươi sẽ quay về giống ban đầu và ngươi sẽ không có khí lực nào bổ trợ ở mắt cuối này. Không cẩn thận, ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Mặt Thần Long có chút thất thần, Hi Hoa lại không thấy lo lắng mà nói: "Đó là điều duy nhất có thể làm, ta không lo lắng, dù không có khí lực bảo vệ ta cũng sẽ vượt qua. Ngươi bây giờ không có thời gian, nhi tử cũng vậy, nó sắp bị trở thành người nơi này rồi, nếu có chuyện gì ta thà để tự mình gánh hơn là nhìn ngươi, nhìn nhi tử cùng lúc gặp nạn, thời gian không còn, chúng ta đành phải mạo hiểm."
Thần Long im lặng không nói, Hi Hoa nắm lấy tay của Thần Long hạ giọng van xin: "Ta và bản thể của ngươi bây giờ không có khả năng, chỉ trong chờ vào một mình ngươi, nếu may mắn đại thống lĩnh và Tư Duệ nương nương đến kịp, ngươi trở về thân xác của chính ngươi, có thể.. Có thể sẽ giúp được ta nơi này."
Phải làm sao đây khi cách vận may rủi nhất lại là cách tốt nhất cho hoàn cảnh này. Thần Long rũ mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Hi Hoa, khẽ nói: "Ta không có tình cảm, ta sinh ra chỉ có một nhiệm vụ là sánh đôi với bản thân chiến đấu lúc cần nhất, từ khi có ngươi và tiểu hài tử, ta lại có thêm nhiệm vụ đó là bảo vệ hai ngươi chu toàn. Lần này ta lại bất lực, chỉ dựa chút linh lực mạnh để trấn nơi đây, ta sẽ tin ngươi, theo lời ngươi rời khỏi đây, và ta hứa với ngươi nhanh nhất có thể đem ngươi và chính" ta "rời khỏi nơi này."
Hi Hoa cười buồn, gật đầu. Hai người rời ra, Hi Hoa nhìn về phía Nguyệt Liên rồi nói: "Nhưng trước tiên ta còn một việc muốn nhờ ngươi. Trong nhiệm vụ trước ta và ngươi có cùng lúc truyền linh lực vào mắt dương, nơi đó chứa đựng đôi mắt của Ôn Ngọc. Ngươi giúp ta giành về hết hoàn toàn được không?"
Thần Long nghiêng đầu nói: "Mắt cuối chưa hoàn mà giành thì ắt sẽ chịu hậu quả."
"Ta tự gánh được, mắt cuối cùng nguy hiểm, ta muốn giải thoát tất cả những tinh linh nơi này, như vậy sẽ không để lại bất kì vết tích gì cho sau này."
"Được!". Rốt cuộc thần long cũng chỉ là một phần của Nguyệt Liên, hắn sinh ra không có ý suy tư, chỉ có chiến đấu và bảo vệ. Hi Hoa bước đến gõ lớp kết giới bao quanh Nguyệt Liên. Tiểu hài tử đang leo ở trên đầu hắn thấy y liền vui vẻ bò xuống, Hi Hoa ôm lấy nó hôn hôn vài cái. Nguyệt Liên bỏ lớp phong bế đứng dậy nói:
"Hai ngươi nói chuyện gì vậy? Hắn dù gì cũng là ta, ta nghe không được sao?"
Hi Hoa phì cười xoay lưng đi, nói: "Chỉ cho ngươi thời gian nghỉ ngơi thôi, ra đây nào, có việc cho ngươi rồi đây."
"Việc gì? Hai ngươi không hỏi ta mà đã thỏa thuận rồi sao?"
*crắc, ầm! *
Nguyệt Liên hoảng hốt nhìn mình bị bao vây bởi một trận pháp ấn văn rồng, cuồng phong nổi lên, từ dưới trận pháp nhô lên những rễ cây bao linh lực trói chặt tay chân của Nguyệt Liên lại, bao quanh trận pháp là một thần thức kim long. Nguyệt Liên cố gắng vùng vẫy ra nhưng tuyệt nhiên lại không nhúc nhích được. Xuyên qua lớp chướng khí cùng thần thức kim long, hắn thấy Hi Hoa đứng ngoài đó nhìn hắn mà không hề có ý muốn giúp đỡ, nghĩa là trận pháp này là do y với thần long kia tạo ra.
"Ngươi có ý gì?"
Hi Hoa chậm rãi đưa nhi tử cho thần long phía sau, chính mình bước vào trong trận pháp đối mặt với Nguyệt Liên. Nguyệt Liên bị trói đến ngã xuống đất, dây trói siết càng chặt hơn. Hi Hoa không trả lời, Nguyệt Liên liền trở nên giận dữ, ánh mắt đỏ lên, xung quanh đã có vài ba sợi ma khí lẻn vào va chạm với linh lực. Quả nhiên chỉ cần bị kích động, hắn sẽ dần bị mất nhân tính. Hi Hoa thở ra nói: "Ta không làm hại ngươi. Ta chỉ muốn một thứ của ngươi, đừng lo, ngươi không mất mát gì đâu."
Dứt lời Hi Hoa tụ linh lực ở tay, y ấn thuật, linh lực liền bao lấy Nguyệt Liên. Không đau không khó chịu, Nguyệt Liên im lặng xem Hi Hoa muốn làm gì. Bất giác một cơn nhói ập đến, Nguyệt Liên trợn to mắt nhìn những mắt sáng của mình hiện ra, chỉ là ánh tối và một ánh bạc. Nguyệt Liên hạ giọng nói:
"Ngươi muốn giành? Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi muốn ta có thể cho ngươi nhưng phải là hoàn thành xong mắt cuối. Ngươi lấy bây giờ không phải sẽ nhận hậu quả giống lời ngươi nói sao?"
Hi Hoa đẩy viên tối về người Nguyệt Liên, còn mình nắm lấy viên bạc đi.
"Nguyệt Liên, nhìn nhi tử đi, ta sắp đưa nó ra khỏi đây rồi."
"Cái gì?"
Thần Long ở bên ngoài nói vọng vào: "Mỗi mắt mà ngươi đoạt được sẽ bảo vệ ngươi ở nơi này và cũng là thứ có thể đem ngươi ra khỏi nơi này. Y là đang cố ý giành nữa phần của ngươi để đem một đôi mắt của một thần tiên ra khỏi đây."
Nhớ đến Ôn Ngọc còn đang được Ly Thư chăm sóc, mặt mày Nguyệt Liên liền đen lại, người đó là gì đối với Hi Hoa mà y lại không sợ chết cứu lấy. Hắn chợt cười lạnh nói: "Tên tiểu thần tiên ngươi lúc nào cũng khiến ta nổi điên. Ngươi.. mau thả ta ra, đừng để ta nổi giận, lúc đó cho dù là một con ngươi ta cũng sẽ không tha."
Hi Hoa thở ra, tay tụ linh lực truyền vào điểm bạc kia, lập tức nó liền tỏa ra ánh sáng trắng, y liền hợp thể nó với nửa ánh sáng còn lại của mình. Bầu trời bất chợt nổi cơn giông, Hi Hoa đi ra khỏi trận pháp niệm thuật, bốn điểm sáng liền bay lên không trung, cuối cùng tản ra thành kim quang bao lấy Thần Long và nhi tử, trên tay Thần Long còn giữ hai điểm sáng. Hi Hoa cũng không biết nói gì, luyến tiếc hôn nhi tử. Tiểu hài tử giang tay muốn y bế nhưng y lại chối từ. Thần Long nhỏ giọng nói:
"Bảo vệ bản thân thật tốt, chờ ta, ta sẽ đến với ngươi nhanh thôi."
Hi Hoa mỉm cười, mặt đất bắt đầu rung chuyển, những tia sét đỏ bắt đầu đánh rung trời. Nguyệt Liên trợn mắt la lớn:
"Thần tiên ngu ngốc! Ngươi dám bỏ hết những thứ ngươi vừa dành về sao? Ngươi.. điên rồi!"
Cho kẻ khác, đồng nghĩa với mình sẽ chẳng còn gì, mà cái hậu quả từ miệng của Hi Hoa nói cũng đã xuất hiện, Nguyệt Liên thật sự không hiểu tại sao lại có một kẻ thánh mẫu đến mức thà tổn thương bản thân còn hơn để người khác tổn thương. Hi Hoa không nghe Nguyệt Liên gào thét, y lập ra trận pháp, dứt khoát một đường kim quang hiện ra đẩy Thần Long và nhi tử vào trong.
"Nhóc con!"
Nguyệt Liên với gọi theo, tiểu hài tử thấy song thân nó xa dần liền bật khóc gào đòi nhưng cuối cùng kim quang biến mất, tiếng khóc rốt cuộc cũng bị tiếng sét nhấn chìm. Nguyệt Liên thu tay lại, đưa mọi ánh mắt về phía Hi Hoa. Thần Long đã rời khỏi, không còn ai trấn mắt này, lập tức ma khí cuồn cuộn tràn ra, bầu trời tối như mực, nếu không nhờ tia sét trên trời, Nguyệt Liên cũng sẽ không thấy được Hi Hoa đang ở đâu.
Phía bên ngoài, hàng vạn thần tiên ma quỷ chứng kiến sáu trụ cột kia bỗng chốc hóa lốc xoáy ma khí liền thất thần. Thiên Đế nhìn một lúc liền đưa tay lên niệm thuật, một giây sau liền hô lệnh bảo vệ. Theo hướng tay của ngài, mọi người phát giác có một kết giới mở ra, từ trong đó bay ra ánh sáng kim quang chói lọi, chúng quỷ thấy thế liền con này đạp con kia muốn bắt lấy vì nó cảm nhận được sức mạnh của trận Âm Dương Càn Khôn này, chỉ cần chiếm lấy liền trở nên mạnh mẽ vô biên. Thiên binh thiên tướng theo lệnh nhanh chóng bảo vệ kim quang, Phượng Minh cùng Tuyết Lưu ở gần nhất cùng xông pha ra đánh. Một đường bảo hộ kim quang đó bay về phía Hoa giới một cách an toàn. Thiên Đế chậm rãi nói:
"Ngươi về Hoa giới xem đi, nơi này ta sẽ hạ lệnh tấn công."
Hoa Đế gật đầu nhanh chóng rời khỏi. Thiên Đế nhìn Vạn Uyên, hai người gật đầu. Dường như mọi kế hoạch đều nằm trong đầu họ, Dạ Tập Huyền nâng tay truyền ma khí vào Đồng Lô Hồng Liên, hắn lẩm bẩm rồi chợt cười. Vạn Uyên khó hiểu nhìn hắn, hắn vẫn giữ nét mặt thư thái đó nói:
"Cuối cùng cũng gỡ được ít tội ác. Tạo công đức để còn cùng Đàm Phiên đi luân hồi."
Bàn tay Vạn Uyên đưa lên nhất thời khựng lại, ngài hiểu ý tứ câu nói đó, lại như không muốn hiểu, một nỗi chua xót tràn lên, ngài khẽ nói, giọng có chút nghẹn lại: "Không lẽ thiên đạo cho sống lại chỉ để trả nghiệp thôi sao?"