Cửa được mở ra, Mộ Linh trên tay bưng một chiếc hộp nhỏ vào, nói: "Có một tiên sứ của Thiên Cửu gửi đến cho ngài, nói là quà mừng. Thân có dò la qua, không có ám khi nên ngài yên tâm."
Hi Hoa ngẫm nghĩ, ở Thiên Cửu chắc là Phượng Minh, y cười đa tạ Mộ Linh rồi đóng cửa lại, đem đến bàn mà mở ra. Hi Hoa lấy từ trong ra là những lọ thuốc đơn dược, y ngửi được đây là những tiên dược rất quý chỉ duy nhất dành cho những người có chức vị cao cực cao ở Thiên Cửu. Hi Hoa nhìn một lượt, có phải hơn mười mấy lọ các loại, y không nghĩ Phượng Minh lại vung tay mạnh như vậy. Ngồi xem xét lại thấy có một mảnh giấy, y mở xem thì đây là đơn thuốc sử dụng, trong đó lại kẹp tờ khác, chữ này không phải chữ gà bới của Phượng Minh, cũng không giống cách thức viết của Dược Vương..
[ Nếu đã nghịch thiên cải mệnh để trở về thì hãy giữ gìn sức khỏe cho tốt. Tuy không rõ vì sao thần lại giấu việc này nhưng trẫm tin đó là điều tốt cho thần. Hãy giữ gìn sức khỏe, trẫm sẽ đến thăm thần trở về Hoa giới.]
Hi Hoa chợt lặng người, với cách xưng hô này ở Thiên Cửu chỉ có một người, đó là Thiên Đế. Người rất quan tâm yêu thương y từ nhỏ đến giờ. Nhưng đúng là Minh Quân của tứ hải bát hoang, chuyện gì cũng không thể qua mắt được. Hi Hoa cất lại đàng hoàng rồi để lên giá, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng thoải mái. Thiên Đế và Song thân y vốn dĩ là cùng nhau lớn lên, lúc đó ai cũng mong mẫu thân cùng Thiên Đế thành đôi, sau này Thiên Đế theo lời Thái Hoàng thái Hậu mà cưới Thiên hậu bây giờ. Thiên đế và mẫu thân có duyên không nợ nên trở thành bằng hữu, y còn nhớ phụ mẫu đưa y đến Thiên Cửu chúc mừng thọ Ngọc Hoàng, y được Thiên Đế cho rất nhiều quà mặc dù không biết vì sao lại như vậy. Có lúc Phụ thân ghen vu vơ, Phụ thân sẽ ôm y đi khắp nơi nói rằng y là con trai do mẫu thân sinh cho ngài, tình cảm phu thê sâu đậm vĩnh cửu. Nhớ về chuyện hồi nhỏ quả thật rất vui, Hi Hoa trở về giường nằm, trong lòng mong rằng thời gian mau trôi nhanh để y có thể về Hoa giới, cứu giúp tứ hải bát hoang, trở về lại cuộc sống bình yên an nhàn của mình.
Trời chưa hẳn là sáng, Nguyệt Liên đi vào Tẩm điện của Hi Hoa, hắn chậm rãi đi vào đặt lên bàn một chậu hoa. Rồi nhẹ nhàng bước đến đắp chăn kĩ cho Hi Hoa, trời trở lạnh, bảo bối của hắn cần phải giữ gìn sức khỏe. Nguyệt Liên trầm tĩnh, khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt của Hi Hoa một lúc. Đợi hắn đứng dậy rời đi, trên long sàn ấy Hi Hoa từ từ mở mắt, đến bây giờ y vẫn chưa biết được tâm ý của Nguyệt Liên, hắn rốt cuộc là đang thực hiện nhiệm vụ hay thật lòng với y.
Hi Hoa ngồi dậy nhìn chậu Mạn Đà Sa Hoa, là hắn đã đem nó đến đây cho y sao! Trong Hi Hoa lúc này đây bỗng dưng có cảm xúc phức tạp, hình như y đang nhớ lại mọi hành động của hắn đối với y, tuy có vẻ không có thành ý nhưng hắn chưa từng làm y căm ghét. Hi Hoa ôm chăn suy nghĩ phức tạp, có lẽ y cần phải giải quyết rõ một số việc, trong đầu vẫn luôn nghĩ hắn tiếp cận đối đãi y chắc chắn có dụng ý, bấy lâu nay y không quan tâm nhiều về hắn, bây giờ y cũng phải thử xuôi theo hắn để xem hắn có âm mưu gì.
Sáng hôm sau, Hi Hoa khoác áo choàng đi ra ngoài liền bắt gặp Nguyệt Liên đi đến, y cười nói:
"Buổi sáng vạn an."
Nguyệt Liên bị câu chào làm cho ngớ người, Hi Hoa chào hắn, còn cười với hắn, chắc là chuẩn bị đánh hắn rồi. Đế Long rơi vào trầm tư. Chuyện sai hôm qua hắn đã bị Hi Hoa đánh rồi, giờ còn chuyện gì chưa giải quyết sao ta. Hi Hoa nhìn nét mặt biểu cảm sợ hãi của Nguyệt Liên liền muốn phì cười: "Chậu hoa rất đẹp, ngươi trồng sao?"
Nghe những lời này tinh thần Nguyệt Liên liền vực dậy, ung dung đi đến chỉnh lại áo choàng cho Hi Hoa nói:
"Tiện đường đi qua Pháp hội của Phật Thích Ca, ta may mắn được một vị thượng thần tặng, nghĩ lại loài hoa này là linh tính của ngươi nên đem về cho ngươi chăm sóc."
Im lặng một chút, Hi Hoa nói nhỏ: "Đa tạ.."
Nguyệt Liên có chút ngẩn người, rồi cười nói: "Ngươi hôm nay thật khác?". Làm hắn sợ..
Hi Hoa xoay lưng đi: "Đây là cách bày tỏ sự lịch sự."
Nguyệt Liên bật cười sóng bước bên y mà nói: "Đêm nay ta dẫn ngươi đi, nhớ chuẩn bị đó."
"Đi đâu?"
Trong đầu Hi Hoa lại nghĩ có thể hắn đưa y trở về Hoa giới nhưng không phải vậy. Đêm đến Nguyệt Liên đem y đến hạ lưu Thủy Cung và bay vào sâu trong một hàn cốc sau ngọn núi ở Thủy Cung. Ở Hàn cốc này chỉ có một vách đá bằng từ cửa động nhô ra còn lại là vách dựng đứng, ở giữa đáy là một hồ nước lớn, phía trên chính là những thạch nhũ phát ra ánh sáng.
Nguyệt Liên nói: "Lão thần sông ấy nói không còn nhặt được những tờ giấy như vậy nhưng lão có chỉ cho ta, ở đây có loại cây gọi là Sinh Linh Mộc ẩn mình trong đáy hồ, trái của nó mang theo sinh linh có thể tìm thứ mà chúng ta cần tìm.."
Hi Hoa bước đến nhìn hồ nước sâu không thấy đáy hỏi: "Chúng ta phải lội xuống đó sao?"
Nguyệt Liên lắc đầu nói: "Nếu chỉ cần lội xuống lấy ta đã không cần đem theo ngươi, lão thần sông bảo chỉ cần tìm và làm nở loài hoa có liên kết với nó, nó liền trồi từ dưới nước lên."
Đây chính là mục đích hắn đưa y đến đây. Hi Hoa nhìn xung quanh, bỗng dưng phát hiện, lay tay Nguyệt Liên chỉ về vách đá đối diện: "Ta muốn qua vách đá đối diện."
Nguyệt Liên thấy vậy mới đưa mắt xem xét địa hình, hắn mỉm cười, một ánh hào quang hiện ra, Hi Hoa đưa tay che mắt, đến khi mở ra đã thấy trước mặt mình là một thanh long to lớn, Thanh long nói: "Bảo bối, leo lên đầu ta đi."
Hi Hoa chớp mắt không hiểu nhưng cũng leo lên đầu Nguyệt Liên, Nguyệt Liên uyển chuyển nhẹ nhàng bay đến vách đá bên cạnh, Hi Hoa chỉ dẫn cho hắn đến đúng chỗ: "Dừng lại.."
Nguyệt Liên đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Ngươi cứ thử xem được không, nếu không được chúng ta lại đi tìm chỗ khác."
Nói xong hắn cảm nhận tiên khí liền đưa mắt nhìn, ở vách đá đã xuất hiện một dây leo lan ra, hoa đỏ rực từ từ nở rộ. Bỗng dưng có tiếng động, Nguyệt Liên vội vàng phản ứng: "Hi Hoa, bám chắc"
Sau một hồi uốn lượn tránh né, cả hai đáp về chỗ cũ, Nguyệt Liên hóa lại thành người che trước mặt Hi Hoa nhìn vị trí hồi nãy của cả hai bị vô số rễ nhọn đâm vào. Hi Hoa chợt nói: "Nguyệt Liên.. Tay của ngươi.."
Nguyệt Liên nhìn xuống, bắp tay đã bị rạch một đường loang lỗ máu, Hi Hoa vội vận linh lực áp vào vết thương. Nguyệt Liên cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ngươi xem Sinh Linh Mộc đang trồi lên kìa.."
Hi Hoa chưa nhìn vội mà cầm máu cho Nguyệt liên xong mới nhìn xoáy nước ở giữa hồ. Nguyệt Liên nắm lấy tay Hi Hoa đang áp lên vết thương nói: "Ở đây chờ ta, cẩn thận bảo vệ mình một chút.."
Xong hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng trên không trung, trên tay hiện ra một pháp kiếm uy vũ, Hi Hoa ngồi từ vách đá nhìn xuống lo lắng nói vọng; "Cẩn thận.."
Giữa hồ, một cây thân gỗ đen sì bao vây bởi rêu, rễ cây và hắc khí hiện ra, Hi Hoa phát giác liền hô lớn: "Quả của nó, ở trong lòng của thân cây"
Nguyệt Liên nhìn, màu quả gần giống với thân của cây, nhìn kĩ mới thấy. Rễ cây cử động, theo nó là những oán linh bay ra, Hi Hoa vội thối lúi ấn già, một kết giới hiện ra.
Nguyệt Liên vung kiếm mà đánh đến, trận chiến bắt đầu diễn ra. Hi Hoa phân tích những oán linh này có từ những người đã từng đến đây nhưng xấu số phải bỏ mạng, linh khí được cây hấp thụ mà thành oán linh. Hi Hoa vận linh lực xuất chiêu, những oán linh liền bị đánh tan thành mây khói. Y liếc nhìn thấy Nguyệt Liên vẫn ổn, tinh thần chiến đấu cũng rất cao nên cảm thấy không lo lắng, bỗng dưng một vệt sáng lướt qua, y phát giác liền xoay người né mũi kiếm từ đằng sau, một chiêu đánh vào ngực một hắc y che kín mặc. Hi Hoa trấn tĩnh hỏi: "Ngươi là ai?"
Hắc y đó mắt mở to, một chút lại nhíu lại xông tới. Gã vung kiếm xông đến, Hi Hoa vội vàng né. Nguyệt Liên đang đánh phía dưới liền cảm nhận có chuyện gì xảy ra liền muốn đến chỗ Hi Hoa, nhưng những khối rễ đó vẫn không buông tha hắn. Hi Hoa vội nói: "Không cần lo cho ta."
Nói xong y nhanh chóng bắt lấy tay cầm kiếm của hắc y một cước đánh bay gã ra xa, gã khó khăn đứng dậy, Hi Hoa vận linh lực, những cánh hoa đỏ bỗng dưng bay đến bên cạnh y, đây là một trong những tuyệt chiêu biến cánh hoa thành mũi dao sắc bén của y, gã vội xoay người tung ra những con rết tím, Hi Hoa liền dùng cách hoa chém chúng ra từng mảnh, nhìn lại đã không còn thấy gã nữa.
Xong xuôi Hi Hoa vội chạy đến bên vách đá đã thấy Nguyệt Liên cầm trên tay Trái Sinh Linh, mọi rễ cây đều ngừng cử động, Nguyệt Liên vung chân bay lên, nhưng hình như vẻ mặt hắn rất kinh sợ..
"CẨN THẬNNNN.."
Một cơn chấn động ập tới, Hi Hoa lảo đảo nhìn kĩ, là oán linh đang đâm vào lưng Nguyệt Liên, Hi Hoa trợn mắt bất động ở trong lòng Nguyệt Liên, hắn đã đỡ thay y. Hi Hoa cắn răng đưa tay đánh tan oán linh đó, Nguyệt Liên vội ngã khụy xuống, vẻ mặt đau đớn. Hi Hoa rối ren đỡ hắn, nhìn vết thương trên tay hắn bị bao phủ bởi hắc khí y vội trách mắng:
"Ngươi.. Ngươi không cần như vậy, Nguyệt Liên.. Nguyệt Liên."
Hi Hoa đỡ hắn, tay không ngừng nắn mặt tránh để hắn ngất. Nguyệt Liên đau đớn, nhìn đôi mắt Hi Hoa dần đỏ lên, hắn bỗng dưng lại thấy vui, nhưng vì oán khí tác quái, hắn dần dần mơ hồ ngã vào lòng Hi Hoa.
Hi Hoa đi qua đi lại, thấy Mộ Linh đi ra liền hỏi: "Hắn sao rồi.."
Mộ Linh lau mồ hôi nói: "Không sao.. không sao rồi, có điều vì oán linh tràn vào nguyên đan nên cần trục xuất nó."
Hi Hoa vội đẩy cửa đi vào, nhìn xung quanh lại quay sang Mộ Linh: "Hắn.. Đi đâu rồi.."
Mộ Linh cười cười chỉ tay lên chỗ nhấp nhô trên giường, Hi Hoa ngạc nhiên bước đến mở chăn ra, Nguyệt Liên không thấy đâu, chỉ thấy một tiểu long mũm mĩm nằm cuộn tròn bất tỉnh.
Hi Hoa: "..."
Thật ra vì không điều chỉnh được Nguyên Đan nên hắn đã trở về dạng chân thân tiểu long để dễ xuất oán khí. Mộ Linh sợ Hi Hoa tự trách mình nên đã mở miệng an ủi.
"Mũm mĩm thật..". Hi Hoa ngồi cạnh giường, đưa tay chọt chọt đuôi tiểu thần long, đôi mắt y long lanh
Mộ Linh: "..."
Tốt nhất là đừng nên nói gì nữa. Hi Hoa bị thu hút nên lại tiếp tục vuốt ve đuôi của tiểu long, Mộ Linh cười khổ, Hi Hoa thượng thần rất dễ bị thu hút bởi những thứ mũm mĩm tròn tròn xinh xinh, như vậy thì thật tốt, vừa hay để y chăm sóc cho quân thượng, tình cảm lại thêm bồi đắp, nghĩ vậy nàng liền nói:
"Thượng thần, ta cần phải đi nghiên cứu về phương thức trục xuất oán linh, chuyện Chủ thượng bị thương hóa thành hình dạng tiểu thần long không thể truyền ra ngoài, ngài có thể thay ta xem chừng ngài ấy một chút được không?"
Hi Hoa gật đầu: "Được.. Giao rồng mập cho ta.."
Mộ Linh mỉm cười nhanh chóng rời đi, trong lòng thầm vui mừng, bổng lộc lần này của nàng chắc chắn sẽ được tăng. Hi Hoa nghiêng người nằm bên cạnh, tay vỗ nhẹ vào hắn: "Nguyệt Liên.. Nguyệt Liên"
Tiểu long ngọ nguậy, mở từ từ đôi mắt lưu ly to tròn nhìn Hi Hoa, y thấy vậy liền bật cười:
"Khả ái thật.. Nguyệt Liên, nhận ra ta không."
Tiểu Nguyệt Liên mặt lơ mơ, đôi mắt chớp chớp, hắn từ từ cử động rồi bò từng chút đến ôm cánh tay đang đặt ở giường của Hi Hoa. "Này, Nguyệt Liên.. Ngươi thấy trong mình thế nào rồi?"
Tiểu Nguyệt Liên không nói nhưng cả tay chân lẫn chiếc đuôi đều cuốn quanh cẳng tay Hi Hoa, cái đầu tròn trịa nằm gọn trong lòng bàn tay của y. Đôi mắt Hi Hoa như có muôn vàn tia sáng, tim y tan chảy như mật. Hi Hoa chớp mắt nhìn, tiểu Nguyệt Liên đã nhắm mắt lại, y nhìn cặp sưng non trên đầu Nguyệt Liên, tay không tự chủ muốn sờ nó để xem nó có mềm hay không. Trong lòng Hi Hoa như gào thét, nó mềm mịn đáng yêu quá.
Nhưng Hi Hoa đâu biết bộ phận nhạy cảm nhất của rồng chính là cặp sừng vì vậy khi y chạm vào, cả người tiểu Nguyệt Liên rung lên, hai má ửng đỏ vùi vào tay Hi Hoa, Hi Hoa vui hớn hở, không nghĩ một tên lưu manh, ba phần uy nghiêm vậy mà lại là một tiểu thần long đáng yêu đến thế. Tự dưng độ hảo cảm trong lòng y đối với hắn tăng vọt, y cũng không cười nữa mà kéo chăn đắp cho hắn, một mình nằm bên cạnh.
Mộ Linh tìm kiếm phương pháp bỗng dưng nghe tiếng động, không ngạc nhiên liền nói: "Huynh về rồi sao, quân thượng đã bị hóa lại hình dạng chân thân, muội không biết nên dùng cái gì cho tốt nữa.."
Vô Ảnh đi vào, ngồi xuống ghế, hỏi: "Không phải ngài ấy có Linh Châu hóa từ nước mắt thuần khiết sao, tại sao lại như vậy?"
Mộ Linh thở dài nói: "Huynh biết mà, Chủ thượng đã dùng nó để thu hồn phách cho Hoa thần, linh châu chỉ được dùng một lần rồi vỡ, bây giờ còn đâu mà dùng."
Nhìn Mộ Linh cầm một bình thuốc đỏ chói, Vô Ảnh nhíu mày, thuốc đựng trong bình đỏ là thuốc trị cho vết thương cực nặng, không lẽ Quân thượng gặp chuyện không hay. Mộ Linh ngồi xuống ghế nói: "Là thuốc trị vết thương, huynh đi thám thính tình hình, chắc là không biết Quân thượng đã tự lấy vảy ngược của mình để làm ngọc bội cho Hoa thần rồi. Vết thương chưa lành, muội phải tranh thủ thời cơ chăm sóc."
Vô Ảnh nhíu mày, chậm rãi đứng dậy nói: "Ngài ấy quả nhiên sẽ làm những chuyện điên rồ, ta đến xem ngài ấy như thế nào.. Để giúp muội được phần nào hay phần đó, Long giới đang không yên lành, ngài ấy cũng không thể như vậy được!"
Mộ Linh gật đầu: "Muội đi với huynh"
Cả hai bước đến trước gian phòng, Mộ Linh toan gõ cửa liền bị Vô Ảnh ngăn lại, Hắn chậm rãi đẩy cửa phòng, không gian yên ắng lạ thường. Mộ Linh nhìn, hỏi nhỏ: "Ngủ rồi sao?"
Cả hai bước đến long sàn thì thấy Hi Hoa đã ngủ, Quân thượng cũng đã ngủ yên vị trên bàn tay mềm mại ấm áp ấy. Mộ Linh mỉm cười đặt thuốc xuống bàn, nhẹ nhàng kéo chăn đắp kĩ cho hai người. Vô Ảnh phất tay tắt bớt dạ minh châu rồi cả hai lẳng lặng bước ra ngoài. Mộ Linh cười nói:
"Có lẽ Hoa thần là người chúng ta tin tưởng. Chưa bao giờ muội thấy Chủ thượng ngoan ngoãn ôm cánh tay ngủ và chịu đắp chăn nữa."
Vô Ảnh bước đi, mắt hướng về bầu trời đêm, nói: "Ai cũng có lí do để thay đổi. A đúng rồi, muội vẫn chưa nói nguyên nhân cho ta biết."
Mộ Linh vỗ trán nói: "Cái này, muội vẫn chưa rõ, chỉ biết lúc trở về Quân thượng đã hôn mê, Hoa thần nói ngài ấy bị oán linh xâm nhập qua vết thương."
Vô Ảnh gật đầu nói: "Vậy ngày mai ta sẽ hỏi Hoa thần, với dáng vẻ ấy có khi cả hai chưa giải quyết xong hậu quả, ta vẫn nên ra tay sớm."
Mộ Linh cười gật đầu, cả hai rời đi chừa lại không gian yên tĩnh.