Năm đó Thanh Thanh quyết ở lại Long giới, ngày ngày tiếp cận Diễm Du đã khiến trong lòng Nguyệt Liên sinh nỗi nghi ngờ nên dặn Diễm Du phải thử nàng ta một chút. Bên cạnh đó còn có sự giúp sức của Mộ Linh, may mắn sao đến lúc nguy nan nhất cũng đã bắt tại trận Thanh Thanh muốn phá vỡ trận pháp bảo vệ ở Long giới. Người hạ chú lên Dương Tử cũng là nàng ta.
Hi Hoa từng kể lần đó đến rừng Tây Hoang y đã nhìn thấy một bóng đen theo mình. Chuyện đến Tây Hoang rất ít người biết, ngẫm đi ngẫm lại Thanh Thanh là người chỉ ý cho Hi Hoa đi hẳn là có ý muốn y đến đó để gặp Tịch Nhan. Vậy xem ra Thanh Thanh sớm đã là thuộc hạ bên cạnh Tịch Nhan, tiếp cận chỉ để tìm cơ hội đánh úp.
Diễm Du đồ đệ của hắn thân là nam nhi mới lớn, tuy có góp trong việc vạch mặt Thanh Thanh nhưng hẳn trong lòng thương tiếc cũng quá độ. Từ lúc Thanh Thanh trốn đi, Diễm Du như buồn rầu hơn hẳn, thật sự nếu Thanh Thanh không phải là kẻ xấu mà là một người như lời nàng ta kể ra thì hắn đã ban một mối hôn sự tốt cho Diễm Du và nàng.
"Sư phụ, người nhìn con như vậy là có chuyện muốn nói sao?". Diễm Du ngạc nhiên hỏi. Nguyệt Liên nhún vai nói: "Có nói ngươi cũng không nghe. Tập trung vào công việc đi, sau này sư phụ sẽ ban một mối hôn sự tốt cho ngươi."
Diễm Du thở ra nói: "Mong rằng sau này sư phụ ban cho con một người như sư nương vậy."
Nguyệt Liên nhíu mày, chậc lưỡi nói: "Sư nương là một người độc nhất vô nhị chỉ có ta có được, ngươi ôm ảo vọng như vậy có khi cô độc tới già. E hèm.. nhưng cũng không đến nỗi, ta thấy hầu cận bên sư nương ngươi.. Dương Tử"
"Sư phụ!"
"Hửm?"
"Cha mẹ của con chỉ có mỗi mình con. Việc đó không có khả năng đâu."
Nguyệt Liên bình thản nói: "Nói trước bước không qua. Ta cũng chỉ khuyên ngươi Chốt trước khi hết hàng thôi."
Diễm Du bặm môi ôm kiếm, Dương Tử ngài ấy lớn hơn mình tận tám vạn tuổi lận. Tốt nhất sau này nên nhờ sư nương mai mối, Diễm Du không tin vào tài kết tơ của sư phụ mình. Đằng sau Phượng Minh bước đến vỗ vai Nguyệt Liên nói:
"Này, ngươi có thư của Hi Hoa."
Nguyệt Liên nhận lấy mở ra đọc, Phượng Minh khoanh tay đứng bên nói: "Ở Thiên Cửu có gửi tin, Đồng Lô Hồng Liên ở Côn Luân sơn có biến động. Vạn Uyên chiến thần phải nhờ đến Dạ Tập Huyền cùng áp nó."
Nguyệt Liên gấp thư lại nói: "Nói về trấn Đồng Lô Hồng Liên ngoài Dạ Tập Huyền ra thì không ai sánh được. Nhưng nó biến động như vậy hẳn đã có điềm báo sắp xảy ra. Thiên Cửu đã có kế hoạch gì chưa?"
Phượng Minh gật đầu nói: "Có rồi, đang thực hiện nhưng chưa nói cụ thể. Ta nghĩ chắc đợi Tịch Nhan lộ mặt. Ngươi xem tà khí đã vất vưởng khắp nơi, Tịch Nhan không ra mặt e là còn kéo dài."
"Hiện nay bên Tịch Nhan còn có một trợ thủ đắc lực là Thanh Thanh. Theo như ta tìm hiểu nàng ta bảy phần chính là Độc Tử mà Hi Hoa nhắc đến. Mọi chuyện theo đó mà được giải bày, nhưng bắt được nàng ta thì rất khó, ta không dám điều động nhiều binh."
Chiếc phiến trên tay Phượng Minh nhẹ nhàng phe phẩy, lúc sau mới nói: "Vậy thì tên Chiếm Viễn kia cũng không ngoại lệ ha. Lần gặp mặt đầu tiên kia hẳn Thanh Thanh đã cố ý để Chiếm Viễn phát hiện. Ây da công nhận là Độc Tử, qua mắt tất cả thần tiên."
Nguyệt Liên cười hừ một tiếng, bất chợt một cơn gió nổi lên, tiếng u u u từ đâu văng vẳng. Ai nấy cũng bắt đầu ngạc nhiên nhìn xung quanh. Phượng Minh ngước nhìn vầng vàng đỏ phía xa, nói: "Thiên Đế cho mở cổng thiên đạo, dùng ánh sáng của nó chiếu rọi khắp nơi."
Nguyệt Liên xoay lưng rời đi làm Phượng Minh chạy theo hỏi: "Nhưng làm như vậy có ích gì?"
"Có, để dụ Tịch Nhan ra."
"Ta vẫn cảm thấy.."
Phượng Minh che phiến ái ngại nói. Nguyệt Liên lắc đầu cười: "Không đâu. Kết quả sẽ sớm có thôi. Việc bây giờ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi đây"
Trong căn phòng dán đầy bùa chú hoa văn và vật trấn tà, Hi Hoa kĩ lưỡng xem xét cho Dương Tử, rồi nhẹ giọng hỏi: "Dương Tử, đệ thấy như thế nào rồi?"
Hi Hoa kéo áo chỉnh tề lại cho Dương Tử, tay chân hắn đều bị xiềng chú trói lại nhưng hắn không hề có chút khó chịu mà xem đây là việc đáng phải làm. Dương Tử gật đầu đáp: "Đệ đã rất ổn. Đa tạ điện hạ."
Hi Hoa mỉm cười quay lại cất thuốc vào hộp, ánh mắt có liếc qua gương đồng trước mặt. Trong gương Dương Tử đang rùng mình, gật gù vài cái rồi mới ngẩng mặt lên. Hi Hoa đã để ý Tịch Nhan hắn sẽ canh ngày trở lại mượn thân xác của Dương Tử nhưng tất cả đều trong giả vờ giấu giếm. Bây giờ hẳn là Tịch Nhan đã quay lại rồi. Hi Hoa vẫn bình tĩnh xem như không biết gì mà nói.
"Dạo gần đây tinh thần đệ rất tốt, vài ngày nữa rảnh rỗi ta sẽ nhờ Lập Hạ phương chủ dẫn đệ đến Phổ Độ điện thanh tẩy linh thức. Giờ thì ăn chút cháo rồi nằm nghỉ ngơi."
Hi Hoa bước đến ngồi cạnh Dương Tử đút cháo cho hắn. Hắn ăn một thìa liền khựng người, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn y. Trong cháo có nước tru hồn, hắn nuốt xuống sẽ cảm thấy cổ họng đau rát. "Đệ làm sao vậy? Cảm thấy mệt sao?"
Dương Tử lắc đầu không nói. Hi Hoa cười nhẹ, bâng quơ nói: "Vài ngày tới sẽ có người thay ta chăm sóc đệ, ta phải đến Vạn Trùng Sơn một chuyến."
"Làm gì?". Giọng nói thật nhỏ nhưng Hi Hoa nghe biết đó không còn là giọng của Dương Tử nữa, y vẫn bình tĩnh đáp: "Đến xem tình hình mà thôi. Gần đây Đồng Lô Hồng Liên có biến động, Hoa giới cũng chịu không ít ảnh hưởng. Vả lại ta nghe nói ở Vạn Trùng Sơn có rất nhiều thảo dược, nó có thể thay cho vài loài đã mất của chúng ta, vừa hay chữa lành vết thương cho đệ."
Dương Tử gật gù, từ chối nhận thìa cháo mới của Hi Hoa, nói: "Để đệ tự ăn.. điện hạ.. về nghỉ ngơi còn đi.."
Hi Hoa gật đầu đưa chén cháo cho Dương Tử rồi rời đi nhưng y chưa rời đi hẳn mà đứng bên ngoài vách nhìn vào. Chén cháo kia đã bị Tịch Nhan đổ ra ngoài cửa nguyệt, sau hắn lại suy nghĩ gì đó rồi xuất hồn. Dương Tử liền ngã người xuống ngất đi. Hi Hoa bước vào đắp chăn cho Dương Tử, khóe miệng bỗng giương lên nụ cười.
Phượng Minh ngồi ở nhành cây đung đưa chân, lâu lâu lại nhìn xuống Kính Văn ở dưới gốc cây. Tên Nguyệt Liên này cũng thật biết phân công việc, cái gì mà chờ động tĩnh để giăng lưới, cái gì mà trận đánh quan trọng, kẻ thù chưa thấy mà Nguyệt Liên đã quăng cho một tảng đá nặng trong lòng. Phượng Minh ôm tim thầm than, vì cái gì đang ở chiến trường mà Nguyệt Liên lại bắt Kính Văn ra đây ngồi canh chung với hắn, y đâu phải chiến thần, y là văn thần còn bao nhiêu công việc ở Thiên Cửu mà, sao lại đưa y đến đây. Kính Văn ở đây hắn đảm bảo sẽ không tập trung được.
Kính Văn đứng tựa gốc cây nhìn xa xăm, tâm trí cũng mịt mù. Nguyệt Liên bảo y đến gặp hắn có việc nhờ vả, kết quả cả buổi đứng không thấy đâu, lại đụng ngay chỗ Phượng Minh đang tụ tập binh. Một thân một mình không quen ai, Phượng Minh cũng im lặng không nói, y cũng không dám hé môi. Muốn đi cũng sợ giăng phải trận pháp nào đó thì càng mất mặt nên đành đứng một chỗ, đứng đến hóa đá rồi. Kính Văn đưa tay thông linh với Nguyệt Liên nhưng không được, rốt cuộc cái tên này hắn muốn chèn ép gì y đây.
Tiếng gió thổi khiến lá cây xào xạc, các thiên binh đều ẩn thân đi. Kính Văn cơ bản không biết kế hoạch của họ là gì nên chỉ biết đứng trơ ra một chỗ. Phượng Minh thấy kì lạ liền ngắt một chiếc lá thả nó xuống trước mặt Kính Văn. Kính Văn sau đó cũng ngẩn mặt nhìn lên thấy Phượng Minh nhìn mình, y mới nhấp chân đáp đến cạnh Phượng Minh.
"Có chuyện gì?"
Phượng Minh hả một tiếng, rồi gãi đầu nói: "Ta.. ta muốn nhắc ngươi ẩn thân đi. Tử khí bắt đầu xuất hiện rồi."
Thì ra là đang canh chừng thứ gì sao, Kính Văn gật đầu toan nhảy xuống liền bị Phượng Minh giữ lại nói: "Ngươi xuống đó để làm gì sao? Trên đây.. ẩn thân cũng rất an toàn."
Phượng Minh ái ngại nói, Kính Văn nhìn hắn xong cũng không có ý định xuống nữa, tự động ẩn thân đi. Phượng Minh thấy vậy cũng chủ động buông y ra, đôi chân thả lỏng theo đó mà đung đưa. Lúc nãy trên dưới xa cách không sao, giờ gần trong gang tấc càng khiến cả hai bối rối. Đến cả tiếng lá cây xào xạc còn nghe rõ ràng.
"Ngươi/ ngươi.."
"..."
Kính Văn nhỏ giọng nói: "Ta muốn hỏi kế hoạch?"
Phượng Minh nghiêng đầu hỏi: "Ta cũng muốn hỏi kế hoạch?"
Kính Văn nhíu mày nói: "Đây là nơi ngươi dẫn binh, sao lại hỏi ta kế hoạch?"
Phượng Minh bất ngờ nói: "Thủy Thần bảo ta dẫn binh đến để chờ ngươi đưa ra kế hoạch?"
"..."
Thiên binh: "..."
ahihi!
Hi Hoa đáp xuống Vạn Trùng Sơn, một lần nữa quay lại nơi đau buồn này. Trên tay biến ra một đóa Tử Đằng, thấp giọng nói: "Dẫn đường đi"
Đóa Tử Đằng lập tức bay đi rất hăng hái, Hi Hoa không nhanh không chậm đi theo nó, lúc đi cũng không quên để ý động tĩnh xung quanh. Nơi Hi Hoa đến là sâu trong Vạn Trùng Sơn, nói rõ hơn đây là nơi y cùng Nguyệt Liên đã từng đi để gặp được Lạc Tịnh Hương. Ánh sáng không chiếu tới, dây leo gỗ mục cũng rất nhiều nhưng trước đây đã từng nhận tiên khí của Hi Hoa nên lần này y đến, những sinh linh liền bay lên với ánh sáng lục tự động bám theo y.
Đóa Tử Đằng bay đến đây thì dừng lại, Hi Hoa nhìn xung quanh rồi nói: "Nơi này sao?"
Hi Hoa đi lòng vòng xem xét, lại đến trước Tử Đằng nói: "Nơi này từng lưu tiên khí của ta nên ngươi mới dừng ở nơi này. Nhưng ta một chút cũng không thấy bóng dáng của thảo dược. Ngươi có phải quá thất trách trong công việc không? Ngay lúc đầu đi chỉ vì cảm nhận được tiên khí của ta? Ta đang tìm thảo dược!"
Tử Đằng khép cánh hoa như xấu hổ, lại mở ra như muốn giải thích. Hi Hoa thở ra đưa tay lên nói:
"Trở về sẽ chỉ bảo lại các ngươi. Trở về đi. Ta tự đi tìm."
Tử Đằng rũ rượi bay về tay của Hi Hoa rồi biến mất. Hi Hoa đưa mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng tìm trong đám bụi rậm một bụi thảo dược màu tìm, y mỉm cười hài lòng rồi quay lưng đi.
Y rời đi một lúc thì dưới mặt đất hiện lên trận pháp. Thanh Thanh hiện ra, trên người khoác choàng đen thần bí. Nàng thả vạt áo ra, trong đó là vô vàng những thảo dược nàng vừa hái đi, xem ra Xuân Thần đã đến tìm thì những thảo dược này hẳn đã đúng rồi. Ả phất tay biến mất.
Đến một ngọn núi khác, thiên binh đi đi lại lại, canh giữ rất nghiêm ngặt. Trên vách núi vẽ đầy chú, Chiếm Viễn bị treo nơi đó. Cánh dơi bị hàng chục đinh pháp ghim lên. Cả người gã nhếch nhác rũ rượi nhưng khóe mắt đã hằn đỏ lên ghê rợn. Gã bây giờ đã hiện chân thân là một con quỷ dơi đáng sợ, linh hạch cũng đã bị phá vỡ nên sống lâu là điều không thể.
Thường ngày thuật chú sẽ khiến gã đau đớn tột độ nhưng hôm nay gã lại an nhàn hưởng thụ nó. Vì có lẽ gã biết hôm nay là ngày cuối gã cảm nhận được nó, sau này không gặp lại chắc sẽ nhớ lắm. Bên trên bên dưới đều có sự canh chừng không rời mắt, gã đang tự cười. Bất chợt dưới chân hiện ra trận pháp đỏ chói, thiên binh lập tức xông đến nhưng bị một kết giới đầy mùi tanh nồng ngăn lại. Thanh Thanh từ đó chui ra tìm cách đem Chiếm Viễn xuống. Chiếm Viễn khàn giọng nói:
"Thứ hèn hạ, sao lại đến trễ như vậy?"
Thanh Thanh mặt không đổi sắc nói: "Cho ngươi cảm nhận chút đau đớn thôi. Ngươi nên nói lời yêu thương với đôi cánh của mình đi, ta sắp chặt nó rồi đó."
Chiếm Viễn trợn mắt, há miệng đầy máu quát: "Ngươi dám!"
Thanh Thanh rút đao ra nói: "Nếu ngươi rút cánh được ra khỏi đóng đinh này, ta miễn cưỡng dìu ngươi về.."
Bên ngoài Phong Thần và Dạ Thần đã đến, hạ người hợp lực liền phá nát trận pháp kia. Thanh Thanh phun ra máu liền dứt khoát xé lìa hai cánh của Chiếm Viễn. Trận pháp dưới đất liền nuốt trọn hai người. Dạ thần trợn mắt đánh ra đạo chưởng, trận pháp liền nổ tung. Ngài cắn răng nói: "Trận pháp tà khí ngút ngàn, e là Độc Tử. Phong thần, nàng cho người báo với Thiên Cửu. Chiếm Viễn đã được Độc Tử giúp tẩu thoát nhưng ta đã đánh tan ba vạn năm ma khí trên người Độc Tử, còn lưu lại tiên khí. Có thể dựa vào đó để tìm ra hang ổ của chúng."
"Vâng".
Hi Hoa đứng trong lều trại nhìn bản đồ chiến lược, những nơi cắm cờ đỏ là những nơi đáng để ý mà hết phân nữa là đặt ở Vạn Trùng Sơn, rốt cuộc ở đây có gì mà chúng lại chọn lựa. Nguyệt Liên đi từ ngoài vào bước đến cạnh Hi Hoa, nhỏ giọng nói: "Chiếm Viễn được cứu rồi, là Độc Tử cứu."
Hi Hoa mỉm cười, đưa tay lấy đi một con cờ đỏ. Nguyệt Liên xoa cằm, lại nhìn Hi Hoa. "Bảo bối, ngươi tìm hiểu kĩ Chiếm Viễn như vậy, là có ý gì sao?"
"Không có.". Hi Hoa bước đến ngồi xuống ghế pha trà rồi từ từ nói:
"Hôm qua tham gia hội nghị chiến lược, ta đã xin phép Thiên đế cho Chiếm Viễn chạy trốn. Hiện nay bên địch ngoài Tịch Nhan ra còn có đội quân Quỷ dơi, từ trước đến nay Chiếm Viễn được xem là thống lĩnh của chúng, đối với Tịch Nhan chỉ xem là chủ tạm thời. Thả Chiếm Viễn về chính là để hắn tụ họp quỷ dơi lại, chúng ta cũng dễ dàng tóm gọn hơn."
Nguyệt Liên bước đến đặt hai tay lên thành ghế của Hi Hoa cúi mặt nhìn y. Hi Hoa thở dài nói: "Chuyện Chiếm Viễn Thiên Đế đã giao cho U Minh giới, Tuyết Lưu rất hăng hái đảm nhận việc này nên ta cũng không lo âu mà tham gia nữa. Giờ ta gặp thì đánh, tuyệt sẽ không tự đi kiếm chuyện."
Nguyệt Liên cong mắt cười: "Tốt!"
Bất chợt tấm phong bị xốc lên, Phượng Minh và Kính Văn đi vào, vẻ mặt của cả hai tệ cực kì. Nguyệt Liên thấy vậy liền cười chào hỏi, tự giác lùi ra sau. Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Kính Văn huynh cũng đến đây sao? Hai ngươi có việc gì vậy?"
Kính Văn bước đến đặt hai tay lên vai Hi Hoa, cảm thông nói: "Bao năm qua để đệ sống bên một con rồng mưu mô xảo trá thật ấm ức thay. Hoa đệ có thể cho ta mượn con rồng tà ác đằng sau lưng đệ được không?"
"Không, ta bận rồi!". Nguyệt Liên cười trừ nói. Phượng Minh dùng ánh mắt nổi lửa nhìn Nguyệt Liên, mở miệng nói: "Hà cớ phải mượn, trực tiếp tại đây luôn đi."
"Được"
Tối hôm đó, Hi Hoa ngồi một bên thoa thuốc vào vết bầm trên mặt của Nguyệt Liên, sau lại phì cười. Nguyệt Liên uất ức rên: "Ngươi còn cười sao?"
"Ta xin lỗi.". Hi Hoa nhịn cười, xoa xoa xong lại phá lên cười: "Ta không nghĩ có ngày ngươi làm ông tơ đấy. Ngươi hà tất phải như vậy."
Nguyệt Liên bặm môi nói: "Ta chính là vì ngươi, nếu không giả vờ tập trung binh thì sao có thể để ngươi an lành dẫn dụ Thanh Thanh vào bẫy."
"Nhưng ngươi đâu cần gọi Kính Văn huynh đến. Còn bày kế hoạch này kế hoạch nọ."
Hi Hoa cất thuốc rồi đến ngồi thổi cho thuốc trên vết bầm mau khô. Nguyệt Liên vẫn ấm ức mà nói: "Ta cũng.. nghĩ cho hai người họ, trận chiến lớn sắp diễn ra, có thời gian ở gần nhau lúc nào hay lúc đó. Đừng để mất rồi thấy hối hận."
Hi Hoa chỉ biết mỉm cười, y hiểu ý của Nguyệt Liên, hắn đã từng trải qua cảm giác đó nên có lẽ không muốn ai phải trải qua như vậy huống hồ Kính Văn và Phượng Minh đều là bằng hữu tốt của hắn. Nguyệt Liên thở ra, đẩy nhẹ Hi Hoa ra đứng dậy rời đi. Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Nguyệt Liên, đi đâu vậy?"
"Ta giận ngươi rồi! Ta ra sau vách đá ngồi."
Nói xong hắn dứt khoát xốc tấm phong đi ra ngoài, Hi Hoa bật cười vội mang giày vào rồi chạy theo. Y vòng qua đoàn lều trại cùng chiến lũy, đi đến ngọn đồi có nhiều mõm đá, Nguyệt Liên đã ngồi sẵn đó chờ. Hi Hoa đi đằng sau đến che mắt hắn lại.
"Tiểu tâm can đoán đúng ta là ai, ta sẽ thưởng."
Nguyệt Liên phì cười, gỡ tay Hi Hoa ra kéo y ngồi cạnh mình nói: "Muốn nghe ta thổi sáo không?"
Hi Hoa gật đầu, lại rất đỗi ngạc nhiên nói: "Ta chưa từng biết ngươi biết thổi sáo!"
Nguyệt Liên lấy ra ống sáo ngắn bằng gang tay, dưới dải ngân hà thổi lại đoạn nhạc mà Hi Hoa đã từng đàn cho hắn nghe pha thêm chất nhạc của Long giới nữa. Tiếng sáo thanh thoát vang lên giữa đồi, được người yêu thổi sáo cho nghe khiến Hi Hoa nghe đến mê mẩn, y thầm đoán nếu người nào đi qua nghe Nguyệt Liên thổi khúc này đều sẽ đứng lại mà thưởng thức.
"Ngươi thật giỏi!"
Nguyệt Liên dừng thổi, nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi của Hi Hoa rồi nói: "Phu quân của Xuân Thần chỉ có giỏi chứ không thể kém cỏi."
Hi Hoa nhìn xung quanh, nơi này không cây cối, người đi ngang dễ phát hiện liền quay lại che miệng Nguyệt Liên nói nhỏ: "Cẩn thận người ngoài nhìn thấy."
Nguyệt Liên nâng mắt cười, hôn trong lòng bàn tay của Hi Hoa. "Thấy thì đã sao, đôi tình nhân đang hẹn hò, họ nhìn thấy là do họ tò mò thôi, không trách chúng ta được, đúng không?"
Hi Hoa rút tay về, nhìn quanh một lượt nữa mới quay lại thở dài. Nguyệt Liên vẫn giữ tư thế đó với ánh mắt mong chờ. Ngẫm đi nghĩ lại Nguyệt Liên hắn cố ý ra đây chính là muốn thưởng thức y cùng trời đất cho nên dù y muốn hay không muốn cũng sẽ bị hắn tóm gọn, thôi thì nhường hắn một chút, một chút thôi cũng được.
"Chỉ.. chỉ hôn một cái nữa thôi."
Nguyệt Liên chớp chớp mắt cười gian xảo. Hi Hoa chậm rãi nhướng người hôn lên môi Nguyệt Liên, toan rời nhanh sau đó liền bị Nguyệt Liên giữ gáy, ép không cho y rời khỏi.