"Thiếu gia.. ngài, ổn chứ!"
"Ta có gì mà không ổn?"
Thất Thất đánh giá trên người Hi Hoa một phen, y phục còn tươm tất lại rất sạch sẽ, đi đứng lại bình thường mới thở ra một tiếng rồi nói: "Không có gì ạ, để nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho ngài, đi chơi cả đêm người cũng cần phải thanh tẩy rồi."
"Ừ". Hi Hoa gật đầu, vẻ mặt còn hoang mang.
Nguyệt Liên ngồi trên ghế, vẻ mặt phức tạp nhìn chiếc giường của mình tươm tất liền nhớ tại tâm mộng hôm qua mà tặc lưỡi một cái, từ đâu bỗng có giọng nói vang lên đầy ý giễu cợt: "Thân cô gối chiếc, buồn quá nhỉ."
Nguyệt Liên chẳng buồn liếc mắt nói: "Hôm qua vừa xảy ra một chuyện.."
Kính Văn hiện chân thân đứng nhìn hắn rồi nhìn cái giường, đồng tử bỗng co rúm, vẻ mặt sợ hãi tột độ: "N.. ngươi.. ngươi, y chỉ mới có mười sáu tuổi còn chưa làm lễ đội mũ, ngươi lại thừa cơ dám làm chuyện đó với y.. Ngươi.. thật cầm thú."
"Ngươi điên à!". Nguyệt Liên mắng một câu rồi nhỏ giọng đáp: "Ta không có làm gì y cả."
Kính Văn chớp mắt nói: "Vậy ngươi làm chuyện đó với ai? Tự làm à?"
Mặt Nguyệt Liên đen như than hậm hực nhìn Kính Văn khiến y cười cười rồi lui về ngồi xuống ghế, Nguyệt Liên khoanh tay lên bàn, nhàn nhạt nói: "Hôm qua ta có dẫn y đi chơi, có quá cũng chỉ hôn y một lúc xong xoay ra ngủ, nào ngờ ngủ lại nằm mơ cùng y mây mưa trên giường này, ngươi xem đó có phải là tâm ma của ta không?"
"Tâm ma của ngươi quả rất damdang.."
Nguyệt Liên đầu bốc khói, hắn không hiểu vì sao Kính Văn - một thượng thần được xưng là đệ nhất văn thần Thiên Cửu lại là một tên có cái miệng thối tha tha như vậy, một lời nói ra đối với hắn không hề có thiện ý, chỉ muốn gây chiến. Kính Văn cười ha hả rồi nói:
"Ngươi không phải không biết, tâm ma chính là chấp niệm của một người, tâm ma của ngươi tột cùng xuất hiện trong hoàn cảnh đó chẳng phải đã chứng minh tình cảm của ngươi dành cho y sao!"
Nguyệt Liên thở dài nói: "Nhưng mà.. Ta muốn cả hai tiến triển từ từ, ngươi có cách nào khiến tâm ma ấy không trỗi dậy không, ta sợ vì nó sẽ có một ngày ta không kiểm soát được bản thân mình mất."
Kính Văn ngồi suy nghĩ, trong sổ sách của hắn, Hi Hoa năm hai mươi mốt tuổi sẽ thành thân, lần này phải để Nguyệt Liên chịu thiệt rồi. "Tự ngươi biết cách quản, ta không thể nhúng tay vào. A đúng rồi, hôm nay đến cũng vì có một chuyện khác, ta bất giác phát hiện mấy ngày nay Điểu tộc có chút dị thường!"
"Dị thường?"
"Ừm.. Chính là lập ra kết giới bảo vệ lãnh thổ, Ôn Ngọc thường xuyên đi khắp các tộc giao lưu trong khi đó Ôn Diện lại không thấy bóng dáng mà phía Thiên Cửu, Thiên hậu đang có ý muốn bàn với Thiên Đế về việc liên hôn giữa Thiên tộc với Long giới."
Nguyệt Liên ngỡ ngàng, liền hỏi: "Liên hôn, đây là chuyện gì, sao ta không biết?"
Kính Văn lắc đầu nói: "Ta cũng rất bất ngờ, hôm qua dự hội bàn đào, Thiên Hậu chợt nói ra, hình như cũng được rất nhiều người tán thành. Nhưng nói đi nói lại, Thiên Giới và Long giới là hai thái cực cùng quản Tứ hải bát hoang, liên hôn là chuyện hết sức bình thường thôi."
Nguyệt Liên cười hừ lại nói: "Chuyện liên hôn này nếu thật sự diễn ra e là khó ai hiểu nỗi, ở Long giới không có công chúa, không lẽ Thiên hậu lại muốn tìm một Công chúa ở Thiên tộc gả cho Long giới, ha.. Đại ca và nhị ca ta đã lập gia thất, không lẽ lại gả về làm phi.."
"Hình như, trong dòng máu hoàng thất Long giới còn mỗi mình ngươi.."
Nguyệt Liên dựng thẳng lưng, đúng rồi, trong dòng máu hoàng thất còn mỗi hắn là chưa lập gia thất, hắn khẽ nhíu mày rồi nói: "Không chấp nhận là được, ta không muốn day dưa với người Thiên tộc."
Kính Văn tặc lưỡi nói: "Cái này.. ngươi không thích là một chuyện, nhưng đại hội nghị sắp tới, Thiên Đế và Đại thống lĩnh có nói đến thì lại là chuyện khác, chỉ cần đại thống lĩnh gật đầu, ngươi coi như cũng đi tong."
Nguyệt Liên nắm chặt tay, giận dữ nói: "Rốt cuộc Thiên Hậu đây là có ý gì? Không thể thế được, ta phải đi gặp song thân ta nói chuyện trước."
Kính Văn gật đầu rồi lại lắc đầu:
"Ngươi chắc là tìm được họ chứ?"
"Không thành vấn đề."
"Vậy Tiểu Hoa thì sao?"
"Ta chỉ cưới một mình y, thế nên liên hôn này ta nhất định phải bỏ."
Kính Văn bật cười hài lòng, y đã tìm cho Hi Hoa mối lương duyên tốt đó nha.
Hi Hoa đến tiểu trang của Nguyệt Liên thì một tiểu đồng chạy ra bẩm báo hắn đã ra ngoài có việc, dặn dò nếu y đến là khuya nay hắn mới trở về. Hi Hoa gật đầu rồi lại ra về, chỉ tính là qua hỏi Nguyệt Liên về một số luận thảo để chuẩn bị lần tiến cung tiếp theo nhưng nếu hắn bận, y cũng có thể tự tìm một mình. Từ tiểu trang của Nguyệt Liên đến Hứa phủ chỉ cách một con phố ngắn, theo lối cũ vắng người mà trở về, khi đi qua sạp bán hàng, ánh mắt lưu chuyển dừng lại, vị lão bá liền cười tươi nói nhỏ:
"Hứa công tử, ngài muốn mua đồ sao, vừa hay lão vừa học được vài phần, có muốn đặt không? Không đắt tiền nhưng rất bền đó."
Lão bá là một thợ mộc, ngoài việc làm bàn ghế gia dụng, lão hay dựng một chiếc sạp nhỏ, dựa vào bàn tay điêu luyện của mình làm ra trâm cài, lược hay nhiều thứ khác, Hi Hoa xem qua, đưa tay cầm lấy một trầm cài gỗ khắc hình hoa sen, lão bá vui vẻ nói:
"Hứa công tử thích nó sao, nó rất hợp với một vị cô nương ôn nhu hiền lương."
Hi Hoa chớp mắt, tay vén nhẹ tóc mai hỏi: "Đồ lão bán chỉ dành cho các cô nương thôi sao?"
Lão bá như hiểu ý liền nói: "Đương nhiên cũng có thể dành cho Hứa phu nhân, Hứa phu nhân trước giờ luôn thích mang trâm gỗ, lúc trước cũng có ghé qua chỗ lão mua một chiếc lược gỗ."
Hi Hoa thầm cười, quả là như vậy, mẫu thân y mộc mạc đơn giản, những thứ quý báu chỉ mang khi có việc cần thiết, ngoài ra đa phần đều mang đồ gỗ đơn sơ, cái này.. Nguyệt Liên cũng có điểm giống, y thấy hắn thường ngày chỉ buộc tóc bằng dải lụa, có khi chỉ là một cái trâm cài bằng gỗ điêu khắc tinh tế, khi cần lắm mới mang phát quan trâm ngọc đàng hoàng, y nghĩ y có thể mua cho hắn những thứ có giá trị hơn, chỉ tiếc hắn nhận rồi cất vào hộp hết, lâu lâu mới thấy hắn đem ra mang. Có thể nó không tiện dùng, vậy thì y sẽ mua trâm gỗ cho hắn, sẽ thấy hắn dùng thường xuyên hơn. Nghĩ xong y lựa thêm một vài cái cho mẫu thân rồi đưa tiền cho lão bá.
Toan rời đi bỗng dưng Hi Hoa để ý đến một đám người ăn vận sang trọng ngồi ở tửu quán đối diện ăn nói rất hàm hồ, lão bá thấy y nhìn liền nói: "Đám người đó không biết đến từ đâu nhưng ngày nào cũng đến đây uống rượu, cứ thấy cô nương nào xinh đi qua đều trêu ghẹo, lại còn thấy ai sang trọng đều chặn lại kiếm chuyện."
Hi Hoa sững sốt hỏi: "Chuyện xảy ra đã bao lâu sao không báo quan?"
Lão bá lắc đầu nói: "Là không dám báo, trong đám người đó có một người xuất thân trong triều đình, còn có cả con trai của Đô Đốc nơi này.. Không ai dám báo cả, sợ mang họa vào thân, thế nên chỉ biết phòng tránh mà thôi. Hồi sáng chúng còn chặng đường cướp tiền, mới có thể ngồi đây say xỉn."
Hi Hoa có chút giận nói: "Mọi người quá hiền từ, nơi này gần Hứa phủ, cha ta là Tổng Đốc chắc chắn sẽ xử đúng tội cho các người.". Nói xong y nhìn lại bọn chúng rồi nói với lão bá:
"Lão bá xin đừng sợ, bây giờ họ chỉ ngồi uống rượu bình thường, ta cũng không có cớ để bắt, chuyện xảy ra cũng không ai đến báo, nhưng ta sẽ phái người đi xem xét."
Lão bá cười tươi nói: "Dân trong xó nghèo nàn nhưng được Tổng đốc quan tâm là diễm phúc, cảm ơn Hứa công tử, có điều xin công tử nghe lão bá dặn, thân là con quan đi cũng phải mang vài ba thị vệ, đừng đi một mình như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Vâng, đa tạ lão bá, ta.."
Đang nói bỗng dưng đấu lạp của y bị giật xuống một cách thô lỗ, lão bá đồng tử co rúm, mọi người bắt đầu xúm lại, ai nấy vẻ mặt đều lo sợ, Hi Hoa quay đầu nhìn, là đám người hồi nãy, giật đấu lạp của y là một kẻ ăn vận sang trọng nhưng không gọn gàng, vẻ mặt lưu manh hung ác, gã thấy y liền cười hắc nói: "Ngươi trừng lão tử sao?"
"Ngươi muốn gây chuyện!".
Hi Hoa nhíu mày nhìn gã, giờ gã gây chuyện với y, y chắc chắn có lí do để bắt gã về hỏi tội. Phía ngoài đã có tiếng bàn tán
- "Không ngờ lại là Hứa công tử, gã đó lần này bị đưa lên Hứa phủ là chắc chắn rồi."
- "Hứa đại nhân liêm minh chính trực, chắc chắn sẽ dạy lại chúng."
Hi Hoa và gã đối mắt trừng trừng nhìn nhau, có một tên ghé tai gã nói gì đó, gã ha một tiếng:
"Thì ra là thiếu gia Hứa phủ, quả nhiên phong thái thật giống."
Gã hình như biết Hứa An là một Tổng đốc rất được lòng hoàng thượng, nổi danh liêm minh chính trực, không kể địa vị, người sai phải chịu tội, còn đang trong thời gian tiến cử làm Thượng Thư, gã cũng không muốn rước thêm phiền phức. Tay cầm đấu lạp ném lên sạp gỗ, hời hợt nói: "Chỉ là đùa một chút chắc Hứa công tử không phiền lòng đâu nhỉ?"
Gã xoay lưng toan đi lại nghe Hi Hoa trầm giọng nói mà dừng lại:
"Ta không biết ngươi là ai, đến từ đâu, địa vị như thế nào nhưng mong ngươi hành xử cho đúng đắn, mọi chuyện trước đây coi như bỏ qua nhưng từ đây trở đi, nếu ngươi còn càn quấy, phá rối trật tự dân chúng, Hứa phủ sẽ bắt ngươi phải chịu tội"
Những loại người như vậy Hi Hoa đều không vừa mắt, thật rất muốn lôi chúng lên hình đường ngay tức khắc. Gã nghe xong cơ hồ bàn tay nắm chắc, mặt trợn to xoay người nhìn y, mắng:
"C** m* nó, từ trước đến nay lão tử làm gì, ai quản được lão tử, ai dám bắt tội lão tử, hoàng thượng cũng không làm gì được. Ngươi nghĩ cái Hứa phủ nhỏ ấy làm gì được ta, ngươi có tin ta một lời liền biếm Hứa phủ các ngươi rớt quan không, tiền lão tử không thiếu, hại ai liền hại, ngươi quản được. Còn nữa, ngươi đừng ỷ người khác xem ngươi như bùa may mắn mà tự cho mình thân phận, ta phi."
"Tiền và quyền ngươi không thiếu sao lại chặn đường cướp lấy tiền dân lành để ăn chơi. Cậy quyền lộng hành, ngay cả hoàng thượng còn dám khinh thường. Nếu ngươi muốn cậy quyền, ta đây không sợ, đúng sai phải trái lên tri huyện, gây hại đến dân chúng, ta tuyệt đối không để các ngươi lộng hành, còn cái gì mà bùa may mắn, ta nghe không lọt tai." Hi Hoa trừng mắt, một chút cũng không sợ hãi đối chất với gã.
Gã phẫn nộ, những kẻ đằng sau đều tỏ vẻ sợ hãi, dân chúng cũng ồ ạt nói:
"Đúng.. đừng để chúng lộng hành. Ăn vận sang trọng mà đi chặn đường cướp của."
Gã nắm tay, mắt nổi đầy tơ máu, bị người người hô hào như vậy, gã cả giận tay rút bội kiếm chém về phía Hi Hoa quát lên: "Tên khốn, lão tử dạy ngươi một bài học."
Hi Hoa nghiêng người né nhát kiếm vô tình nhưng hỗn loạn, nhát kiếm chém lìa một góc sạp gỗ, Hi Hoa liếc mắt thấy không ổn liền hô lớn.
"Tránh đi kẻo gã chém trúng người."
Mọi người sợ hãi lùi ra, gã điên cuồng chém tới. Hi Hoa tuy không giỏi võ, kiếm cũng chẳng biết dùng mấy nhưng được Nguyệt Liên dạy cho cách phòng thủ và né tránh rất tốt. Gã hung hăng chỉ muốn đâm chết y, Hi Hoa thuận tiện tay trái bắt lấy cổ tay gã, tay phải dùng lực đẩy chuôi kiếm tuột khỏi tay gã văng ra xa, gã nhất thời kinh hoàng tự vấp chân ngã nhào ra đất. Hi Hoa tự trong lòng tán thưởng, lần đầu tự thân đánh nhau có chút phấn khởi, cuối cùng những chiêu dạy của Liên huynh cũng được áp dụng. Thoát thấy phía xa có một lính tuần đứng đó, một lính tuần khác chạy đi, y đoán là họ đã đi kêu quan. Hi Hoa liếc mắt nhìn bọn người của gã, bọn chúng đều thất thần, vài tên chạy đến đỡ gã dậy, vì bị ngã mà áo quần gã lại càng xộc xệch, máu mũi cũng đã tuôn ra, gã như nổi điên, một lần nữa nắm quyền xong tới, Hi Hoa cũng chuẩn bị sẵn một viên đá trên tay, y rất giỏi cầm ná bắn, lần này phải để gã hôn đất thêm một lần nữa, nào ngờ hai tay vô thức không để ý bị đồng bọn của gã giữ chặt từ sau, mọi người đã hét lên.
* Bốp*
Hi Hoa nhắm nghiền mắt, lại nghe tiếng xì xầm, mặt cũng không đau, hai cánh tay cũng được buông lỏng, y thấy lạ mới từ từ mở mắt, nắm đấm của gã cách y chỉ vài tấc nhưng đã bị một bàn tay khác chặn lại. Là một cách tay từ sau lưng y đánh lên chặn cú đấm của hắn. Đồng tử của gã co rúm, miệng như sợ hãi không ngậm lại được, khí phách này, Hi Hoa bất giác reo lên trong lòng, liền quay ra sau.
"Liên h.."
Không chỉ riêng gã, dân chúng mà chính Hi Hoa cũng trợn mắt, Mộ Dung Bắc Niên đang đứng sau lưng y, một thân trường bào lam huyền toát lên vẻ lạnh lẽo đến chết người. Hi Hoa nhanh chóng lùi về hành lễ: "Tiểu nhân khấu kiến Vương gia."
Dân chúng tột cùng sợ hãi đều cúi mặt quỳ xuống hành lễ: "Khấu kiến vương gia."
Mộ Dung Bắc Niên hất tay, gã liền ngã chổng kềnh ra đất xong cũng lồm cồm bò dậy, bàn tay lúc này đã đỏ tấy, e là bị rạn xương rồi. "Khấu.. kiến.. vương gia"
Mộ Dung Bắc Niên cao ngạo nhìn những người xung quanh rồi dừng lại nơi Hi Hoa, ánh mắt cũng không dời nữa, trầm giọng nói: "Đưa đến Hứa phủ."
Gã sợ hãi chưa kịp nói liền bị thị vệ lôi đi, Mộ Dung Bắc Niên chậm rãi bước đến Hi Hoa đang cúi mặt chờ miễn lễ. Hi Hoa lúc này thầm than trời, vương gia hắn xuất hiện lúc này là chết y rồi, hắn chắc chắn sẽ vì cái lần trước trong cung mà trả thù với y.
Bỗng dưng đầu bị phủ xuống màn chướng, Hi Hoa ngẩn người, đấu lạp đã mang lên đầu của y, qua lớp màn là gương mặt của Mộ Dung Bắc Niên đang chăm chú nhìn y, sau mới nói:
"Vương gia đến, người đón có phải là người Hứa phủ."
Hi Hoa giật mình, quên mất phép tắt liền đưa tay mời: "Thỉnh vương gia!"
Cha mẹ chưa về, Hi Hoa chỉ biết đứng một bên, còn ngồi trên hình đường lại là Mộ Dung Bắc Niên, người quỳ phía dưới chính là gã, gã tự khai tên là Từ Khúc Sinh, Hi Hoa cũng đã gọi những ai từng bị gã quấy rối, cướp của, một lời nói hết, gã không chối được chỉ biết cúi mặt run rẩy, còn những người phía sau thì mặt đã trắng bệch ra. Thật ra thì cả Hi Hoa cũng đang sợ lắm, y sợ sau khi mọi việc kết thúc, người quỳ thế vào chỗ Khúc Sinh chính là y, khẽ nuốt nước bọt, thật không nghĩ đến cảnh tượng đó.
"Tội trạng như vậy, phải làm sao để các ngươi nhớ đời?"
Mộ Dung Bắc Niên lạnh giọng, đảo khắp một lượt rồi nói: "Những người đằng sau phạt 300 hèo, còn Từ Khúc Sinh dùng hình, tay nào càng quấy liền chặt đi, phạt 500 roi, đem ra trói giữa chợ ba ngày ba đêm."
Mọi người kinh hoàng, bị cáo kinh hoàng, cả Hi Hoa cũng kinh hoàng, y liền đứng ra hành lễ rồi cả gan nói: "Vương gia, mong người nhủ lòng, với bản án này.."
"Ngươi không vừa ý!"
Khúc Sinh sợ hãi khóc không ra tiếng, ánh mắt tan rã nhìn Hi Hoa, Hi Hoa nuốt nước bọt nói:
"C.. chỉ là tiểu nhân thấy hình phạt có chút nặng tay, mong vương gia rủ lòng tha cho hắn một đường sống. Đây chưa phải là tội để có thể đưa đến bản án liên quan đến mạng sống thưa Vương gia."
Dân chúng đã sợ xanh mặt, nghe tiếng vương gia máu lạnh đến nay đã được chứng kiến, có người đã bỏ về giữa chừng sợ nhìn thấy Khúc Sinh sau khi dùng hình, cũng may có vài nạn nhân lên tiếng cầu sinh giảm hình phạt cho hắn, vương gia liếc mắt, họ liền run rẩy cúi đầu. Một chút, Mộ Dung Bắc Niên hỏi:
"Chiêu Hoa, dạy, phải dạy sao cho nhớ đời, ngươi nhẹ tay với hắn, chắc gì sau này hắn không tái phạm..".
Hi Hoa hiểu ý hắn nhưng trong lòng lại không tránh có chút đối nghịch, vương gia ra trận hay trong cung đều chém người như chém cỏ không màn tội lớn nhỏ, nhưng thân đảm nhiệm tạm thời khi phụ thân vắng mặt, Hi Hoa chỉ có thể đưa ra hình phạt cảnh cáo chứ không thể dùng hình.
"Nhưng nếu ngươi đã có ý, ta cũng không bận tâm làm gì, vậy theo ngươi nên làm gì?"
Trấn Bắc Niên hỏi, Hi Hoa liền nói: "Là.. Phạt mỗi người năm mươi hèo, hoàn tiền lại cho người bị hại và tiền bồi dưỡng cho họ, nếu cố ý còn tái phạm sẽ hình phạt sẽ tăng gấp bội."
Bọn chúng như tìm được đường sống, Mộ Dung Bắc Niên cảm thấy chán ghét những ánh mắt đang nhìn Hi Hoa như vị cứu nhân, chậm rãi nói: "Nhân từ quá lại càng khiến việc này tiếp nối việc kia. Vậy thì cứ thực hiện như lời Hứa công tử đi."
Hi Hoa như thở phào, nhưng cũng nhanh chóng giảm thần khí, lúc này y đứng ra giảm dùng hình, căn bản đỡ cho chúng, vậy chút nữa thì chắc chắn y tự mình cam lấy rồi, thân là người bị vu cáo ngoài được hỏi ra, mọi thứ còn lại không được trả lời. Mọi việc xử trí đã xong, dân chúng cũng kéo nhau khỏi hình đường, Hi Hoa hít một hơi thật sâu, trong đầu đã tìm được lối thoát:
"Tiểu nhân xin phép đi chuẩn bị chỗ nghỉ cho Vương gia."
Hi Hoa bước lùi ba bước mới quay lưng đi, sau lưng đã nghe nói: "Ngươi Quay lại! Còn tất cả lui hết."
Hi Hoa dựng thẳng lưng nhìn người người đi ngang qua y cho tới khi hình đường yên tĩnh, Hi Hoa xoay người lại, lo lắng hỏi: "Vương gia có gì căn dặn."
Mộ Dung Bắc Niên nhìn Hi Hoa, ánh mắt đen thâm thúy lại sắc lạnh vô cùng, thật khiến người khác không thể nhìn quá lâu, Hi Hoa hơi cúi mặt cố thở nhẹ nhàng, trong lòng cầu mong ai đó phá vỡ cái yên tĩnh này. Y nghe tiếng bước chân xuống bậc, không nhanh không chậm tiến tới y, Hi Hoa ngẩn mặt nhìn vương gia trước mặt, thấy mình thật giống một con mồi nhỏ trước mắt một con quái thú. Y lại sợ hãi cúi đầu không dám ngẩng nữa.
Mộ Dung Bắc Niên nhìn y, ánh mắt có chút thu liễu lại: "Hứa đại nhân bao lâu trở về!"
Hi Hoa có chút ngỡ ngàng, trả lời: "K.. khoảng hai ngày nữa tùy theo ý của mẫu thân tiểu nhân."
"Vậy cũng được!"
Hi Hoa có chút khó hiểu, Mộ Dung Bắc Niên tiếp lời: "Ta sẽ ở lại Hứa phủ một tuần, theo lệnh đi kiểm tra Lạc Dương như thế nào."
Hi Hoa à một tiếng rồi nhanh chóng nói: "Vậy tiểu nhân liền trở về chuẩn bị phòng nghỉ cho ngài."
"Ta muốn xem sổ sách."
Hi Hoa có chút khó hiểu, một người thích luyện võ như hắn sao lại đi xem xét sổ sách, y liền dẫn đường cho hắn đến thư phòng, cũng nhanh chóng căn dặn Lưu quản gia chuẩn bị sương phòng, xong xuôi lại đứng một bên nhìn hắn xem sổ sách, cũng may sổ sách vừa làm xong hôm qua. Hắn cũng không hỏi quá thâm sâu đại vụ, chung quy vẫn còn biết y chỉ là đang giúp việc cho cha, những chuyện liên quan đến đại cục đều không giao cho y. Mộ Dung Bắc Niên liếc mắt nhìn, bất chợt hỏi: "Là ngươi họa sao?"
Hi Hoa liếc nhìn bức tranh cá đớp cánh sen treo trên giá liền gật đầu: "Vâng."
"Lần đó trong cung.."
Trong tâm Hi Hoa rơi độp một tiếng, cuối cùng cũng nhắc đến. Y chớp mắt nhìn Mộ Dung Bắc Niên, vẻ mặt giống như chờ lĩnh án phạt: "Đã khiến ngươi mất hứng, lần sau nếu có tiến cung, rãnh rỗi sẽ dẫn ngươi đến Quảng Hàn Ngự Hoa ngắm phong cảnh."
Quảng Hàn Ngự Hoa được xem là nơi đẹp nhất trong hoàng cung, phong cảnh hữu ý lại pha nét sang trọng, Hi Hoa từng nghe qua, chính là nơi năm xưa được Thái Hoàng xây dựng tặng cho vị ái phi, người bước vào như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, có hoa có đá, có suối có núi giả nhưng rất chân thực, chỉ có người có địa vị cao mới được đi vào ngắm cảnh. Hi Hoa hết đỗi ngạc nhiên, lại cười khan: "Tiểu nhân cảm tạ ý tốt của vương gia, chỉ là tiểu nhân vẫn chỉ là một tử quan nhỏ, những nơi đó tuyệt không dám nghĩ đến."
Vương gia tay để lên thành ghế, bàn tay chống thái dương xem một lược sổ sách, không nói. Hi Hoa có chút bối rối, đưa tay sờ sờ phía tóc mai mình, không phải y làm hắn giận rồi chứ, tính ra đây là lần thứ hai y từ chối yêu cầu của hắn nhưng thực sự nơi đó tuy đẹp nhưng lại rất xa hoa cấm kỵ, không phải ai vào đó cũng được, huống hồ.. nếu có vào, y vẫn thích đi cùng Liên huynh hơn. Một lúc lâu vẫn không nghe trả lời, Hi Hoa bất đắc dĩ hỏi:
"Vương gia, sổ sách có gì sai sót không ạ?"
Sổ sách trên tay Mộ Dung Bắc Niên đóng lại một cái bộp khiến Hi Hoa giật mình, y không biết Mộ Dung Bắc Niên hắn là đang tức giận, biết bao kẻ ngoài kia nịnh bợ hắn, hắn một ánh mắt cũng không liếc, từ trước đến nay hắn chưa mời mọc ai cùng hắn đi ngắm cảnh, đến bây giờ lại một kẻ mặt búng ra sữa hết lần này đến lần khác từ chối thành ý, hắn căm phẫn đứng phắt dậy nhanh bước đến theo cách cũ nắm lấy xương quai hàm của Hi Hoa mà nâng lên thô bạo. Hi Hoa hoảng sợ, phen này đi tong rồi, sẽ không ai cứu y nữa: "V.. vương.. Gia"
Mộ Dung Bắc Niên mặt nổi sát khí, nhưng cũng nhanh chóng mà tiêu tan, hắn cảm thấy kì lạ, vì sao cứ nhìn gương mặt này, nhìn con người ngay trước mắt, tâm tình hắn rất nhanh được vơi ổn, nóng giận trong người cũng theo đó mà giảm xuống, hắn lần đầu tiên không nỡ ra tay giết một người, không lẽ giống với Ôn tiên sinh nói, Chiêu Hoa là bùa may mắn của hắn. Bắc Niên thu tay, Hi Hoa được thả lỏng liền ho sặc một cái rồi cố gắng hít một hơi thật sâu để thở, xương hàm đau đến tận não.
"Ta đói rồi."
Hi Hoa cảm thấy mình như bị choáng vì tên vương gia này nhưng cũng nhanh chóng hành lễ rồi chạy đi. Y không quên lôi Thất Thất vào một góc cả chủ lẫn tớ đều run sợ, Thất Thất chân run như cầy nói: "Hồi nãy nô tỳ thấy Vương gia nổi giận, thiếu điều muốn nuốt sống cả thiếu gia. Thiếu gia ơi, người nghe nô tỳ, kính vương gia một chút đi, ích ra cũng còn cái mạng đến khi Nguyệt công tử trở về."
Hi Hoa lau mồ hôi nói: "Ta còn sợ không có diễm phúc, mà ta cũng không quản được, vương gia tính khí thật bất thường. Ngươi nghe ta mau đi qua bên tiểu trang của Liên huynh xem huynh ấy về chưa, nếu chưa về thì ngươi đợi luôn bên đó đi."
"Còn thiếu gia thì sao?"
Hi Hoa xua tay: "Chuyện này ngoài Liên huynh ra ta không nhờ vả ai được, đi đi."
Thất Thất gật đầu chạy đi, lúc này đồ ăn cũng đã được dọn lên, Mộ Dung Bắc Niên ngồi vào bàn, nhưng chưa động đũa mà quay sang Hi Hoa đang đứng im lặng một bên. "Ngươi, ăn cùng ta!"
Hi Hoa như giật thót nói: "Vương gia, cái này không hợp quy củ.. và.. đa tạ vương gia, ta liền ngồi." Nhìn thấy đôi mày hắn nhíu lại liền ngồi xuống bàn rót rượu cho hắn.
"Vương gia, mời ngài."
Đến lúc này Mộ Dung Bắc Niên mới cầm đũa, thật là hú hồn chim én. Bữa cơm nay y thật nuốt không trôi.