"Vốn dĩ năm đó hiện thân của con là Mạn Đà La Hoa nhưng vì ảnh hưởng của chướng khí do vực Giáng Tiên để lại trong người mẫu thân con nên đã khiến hiện thân đó trở thành loài Mạn Châu Sa Hoa. Lần này tứ hải bát hoang đang bị yêu quỷ hoành hành, ma khí sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến con nên mới dẫn đến tình cảnh mất khống chế lúc nãy."
Hi Hoa nhìn trận Lục Hoa đông hoang trước mặt, nói: "Đúng là lúc đó bản thân không thể kiềm chế nhưng mà con thấy.. không nguy hại gì, thậm chí còn giúp được Dương Tử.."
Đàm Phiên triệu linh tính Mạn Châu Sa Hoa đến, đóa hoa tỏa ra linh khí đỏ rực, ngài đưa tay Hi Hoa ra đặt lên đó. "Cách điều khiển trận pháp, phụ thân con đã chỉ dẫn. Nhưng ta cũng muốn nói thêm, thân là thần tiên nhưng lại có hai linh tính đối nghịch nhau ở trên người thì đều có cái tốt và cái xấu. Nếu con không cân bằng được cả hai thì người bị hại lại chính là mình."
Hi Hoa gật đầu đã hiểu, một người đã từng bước qua cửa Quỷ môn quan một lần như y làm sao không hiểu cái hậu quả của việc mang trong người quá nhiều thứ. Hi Hoa đưa tay lên niệm chú, hoa văn ở hồng tâm bỗng đỏ rực. Y cảm nhận thân thể nóng rực, ánh mắt từ từ chuyển sang màu đỏ, chớp nhoáng những đóa Sương hoa xung quanh cũng chuyển từ màu xanh sáng sang màu đỏ chói.
Đàm Phiên nhìn xung quanh, khẽ gọi: "Hi Hoa, dựa vào nó, tìm hiểu xem việc gì đang xảy ra."
Hi Hoa tập trung nhìn, Đàm phiên lặng lẽ đứng quan sát y rồi cũng triệu luồng linh lực đặt vào hồng tâm y. Một lúc y khẽ giật người, màu đỏ bao trùm xung quanh liền tan biến, linh tính cùng trận pháp đã biến mất. Hi Hoa chớp mắt đã trở về bình thường, Đàm Phiên lại mong chờ câu trả lời của Hi Hoa.
"Là thứ gì đó đang kết hợp với Đồng Lô Hồng Liên. Ma khí của thứ đó rất mạnh nhưng mà chưa đủ đạt cảnh giới."
"Đồng Lô Hồng Liên?"
Đàm Phiên chợt lo lắng bắt lấy tay Hi Hoa nói: "Chúng ta đến Côn Luân sơn một chuyến đi."
Đỉnh núi Côn Luân sơn bị bao phủ bởi một kết giới dày đặc. Hi Hoa được Giản Thu dẫn theo lối cấm đi đến hồ phong ấn. Từ vị trí cầu có thể thấy cả mặt hồ nhuộm màu đỏ rực, Dạ Tập Huyền và Vạn Uyên đứng hai đầu đang kiềm chế phong ấn nó. Hi Hoa niệm chú, trên mặt hồ liền xuất hiện một đóa hoa sen hai mươi tư cánh áp lên. Vạn Uyên và Dạ Tập Huyền thấy vậy liền chưởng về đài sen. Lập tức đài sen xoay vòng rồi bắn ra vô số đạo quang xuống chướng khí. Xong xuôi cả hai bay đến nơi Hi Hoa đang đứng ở cầu.
"Vạn Uyên chiến thần.". Hi Hoa hành lễ với Vạn Uyên xong rồi hướng Dạ Tập Huyền mở ra lớp ngoại y trước ngực. Đàm Phiên trong hình dạng nhỏ bằng bàn tay liền ló đầu ra.
"A Phiên!". Dạ Tập Huyền vội đi đến đem Đàm Phiên ra ngoài, có vui có lo hôn hôn lên mặt Đàm Phiên rồi đặt ngồi trên vai mình.
Vạn Uyên vuốt mắt ngó lơ rồi hướng Đàm Phiên nói: "Coi bộ cũng không khác trước kia là mấy!"
Đàm Phiên xoay mặt ôm lấy cổ Dạ Tập Huyền nhỏ giọng: "Cây mọc rêu.."
Vạn Uyên: "..."
Hi Hoa: "..."
Trước đây Hi Hoa từng nghe nói Đàm Phiên kiếp trước được Vạn Uyên nhận nuôi lớn nhưng không nhận sư đồ, Dạ Tập Huyền từng là bằng hữu của Vạn Uyên, trong một lần vui xuân liền rước được người về dinh. Vạn Uyên năm đó giận dữ vô cùng, có người nói Vạn Uyên lo cho Đàm Phiên còn nhỏ tuổi, có người lại bịa ngài có tình cảm với Đàm Phiên. Vậy nên mối quan hệ giữa ba người thực sự người ngoài không nhận định được.
Trao đổi vài câu Hi Hoa liền đem mọi chuyện nói cho Vạn Uyên biết. Cùng Kỳ Đao là một cái tên xuất hiện từ thuở khai hoang, nguồn gốc là được rèn bởi móng vuốt của Cùng Kỳ chuyên dùng âm tà làm vật nuôi dưỡng. Nhưng nó đã tan biến từ rất lâu, nếu bây giờ xuất hiện trở lại e chỉ là một bản sao. Vạn Uyên xoa cằm, nói:
"Đồng Lô Hồng Liên thường có phản ứng mạnh với những thứ tà khí, nhưng nó khác một chỗ chính là dùng linh lực thay vì dùng ma khí. Nếu ta đoán không nhầm thì tên Tịch Nhan ấy muốn dùng tòa thành đó để hút ma khí, phần còn lại sẽ tìm cách tiếp cận Đồng Lô Hồng Liên, tạo nên một thế trận Âm Dương Càn Khôn phá hủy Tứ Hải Bát Hoang này."
Dạ Tập Huyền chậc lưỡi nói: "Sao ta thấy tên nhóc đó đang hành sự giống ta năm đó vậy nhỉ?"
Đàm Phiên huýt vào hàm của Dạ Tập Huyền nói: "Năm đó ngươi ngông cuồng. Nếu như thành công, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Dạ Tập Huyền cười khờ: "Chuyện cũ chuyện cũ, ta cũng không muốn nhắc lại. Nhưng mà tên kia hẳn còn điềm đạm hơn ta."
"Năm đó ngươi tàn sát khắp nơi. Đối với Tịch Nhan bây giờ lại như mong chờ động tĩnh của chúng ta, nhưng như vậy càng gây bất lợi cho ta, tòa thành đó rốt cuộc có cái gì!"
Vạn Uyên nhức đầu suy nghĩ. Riêng Hi Hoa, y lại nhớ rõ trong tòa thành có gì. Trong viễn cảnh lần đó ít nhiều cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc, bỗng Vạn Uyên vỗ vai Hi Hoa nói: "Chuyện đó cần có thời gian, còn Xuân Thần, lần này đến, coi như chúng ta thử thực hiện luôn tại đây đi."
Đàm Phiên vội hóa thành hình người trưởng thành, ngạc nhiên hỏi: "Vạn Uyên ngài muốn để Hi Hoa cùng tham gia vài việc khống chế Đồng Lô Hồng Liên sao?"
Vạn Uyên lắc đầu nói: "Chỉ là phù trợ thôi, đề phòng khi dùng đến mà ta hoặc Dạ Tập Huyền có vấn đề thì vẫn còn người thay thế."
Đàm Phiên lo lắng nhìn Hi Hoa, Hi Hoa liền mỉm cười nói: "Chỉ là thử một chút thôi. Cũng không ảnh hưởng là mấy. Cữu cữu nên trở về hình dáng ban đầu tránh bị tà khí đả thương."
"Ta vẫn lo cho con, giữ bản thân một chút, ta ở sau sẽ phù trợ. Trước đây ta cũng đã học không ít thuật."
Đàm Phiên hóa nhỏ, được Dạ Tập Huyền đặt an toàn trên phiến đá, xung quanh được tạo kết an toàn. Xong xuôi ba người cùng nhau thực hiên thuật pháp.
Sắc trời càng ngày càng tệ. Phía Nguyệt Liên đã có động tĩnh, những âm linh được bồi tiên khí để thâm nhập tòa thành cuối cùng cũng có vài người trở về, bản đồ phân tích được trải ra gọn gàng. Nguyệt Liên nhìn bản đồ, không hiểu sao lại có chút gì đó khó chịu nên sau khi bàn bạc vài chuyện hắn đã đến bãi đá ngồi nhìn tòa thành trên cao kia.
Một cơn gió thổi qua, gương mặt hắn lạnh lẽo hơn khi thấy tàn ảnh Tịch Nhan ngồi trước mình, nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị.
"Không giết ta sao?"
Nguyệt Liên vẫn ngồi bất động nói: "Ta không dư sức vờn với một ảo cảnh. Ta thích chơi đùa bản thể ngươi hơn."
Tịch Nhan bật cười, sau ánh mắt lại đỏ ngâu lên nhìn Nguyệt Liên: "Vờn qua vờn lại cũng đã hơn một ngàn năm, tuy bây giờ tứ hải bát hoang đang lo sợ ta, nhưng không ai biết được, thứ chúng cần phải lo sợ.. lại là ngươi."
Nguyệt Liên nhẹ nhàng đưa tay lên đùa bỡn không trung, bất giác mặt Tịch Nhan liền nhăn lại, gã chợt cười khổ sở: "Thần long quả nhiên lợi hại, đến thần thảo cũng không chữa nổi. Hại ta rất thê thảm đó. Nhưng mà ta không từ bỏ đâu, chí ít cũng phải thấy được cảnh ngươi giết Hi Hoa mới an lòng."
Nguyệt Liên bất chợt nắm chặt tay, ảo cảnh Tịch Nhan liền bị nát vỡ vụn, hắn thở ra một hơi dài nhìn lòng bàn tay mình, một ngọn nước hiện lên. Hắn thông linh cho Hi Hoa, không hiểu sao tâm trạng hắn rất tồi, muốn nghe giọng y, muốn được bồi chuyện với y nhưng sợ một thứ gì đó, hắn chỉ có thể nói chậm rãi khi thông linh vẫn đang chờ sự phản hồi.
"Hi Hoa.."
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ngươi đi lâu như vậy, sao không đến gặp ta!"
"Ta thực sự rất nhớ ngươi, một khắc ngươi rời đi giống như một năm vậy, ngươi cũng không thông linh cho ta!"
"Hi Hoa, ngươi có biết chúng ta.. Không còn thời gian nữa không?"
"Ngươi có biết ta.."
(Nguyệt Liên? Thật xin lỗi, ta vừa ra khỏi Côn Luân, chướng khí của Đồng Lô Hồng Liên quá lớn, bây giờ mới bắt được thông linh của ngươi. Có chuyện gì sao, Nguyệt Liên)
Miệng Nguyệt Liên mở ra rồi lại ngậm lại, sau lại hạ giọng nói: "Chỉ là muốn hỏi ngươi ổn thỏa mọi chuyện chưa?"
(Mọi chuyện đều rất tốt. Còn ngươi thì sao)
Ta rất không tốt, ta thật sự rất cần ngươi, ngươi có thể đến bên cạnh ta không?
"Ta rất, rất tốt.. Cũng đã đến lúc bàn chuyện chiến trường, ngươi nhớ giữ gìn bản thân thật tốt, ta phải đi đây."
(Được, ngươi cũng)
Thông linh bị tắt đi, Nguyệt Liên bất chợt ho mạnh, máu đen trong miệng liền trào ra, hắn bất giác thấy tim rất đau, không hiểu sao lại khiến hắn khó chịu đến vậy.
Bầu trời đen che khuất khiến vạn cảnh rơi vào cảnh u buồn. Nguyệt Liên nằm ngủ ở trong trại, trong tim đau nhói từng đợt khiến mặt hắn nhăn lại như gặp ác mộng trong lúc ngủ. Chợt có bàn tay áp lên ngực hắn xoa nhẹ, từng giọt linh lực rót vào khiến cơn đau tim cũng dịu đi.
Đôi mày Nguyệt Liên giãn ra thư thái, hắn đưa tay trong vô thức nắm lấy bàn tay đặt trên ngực mình mà nắm chặt.
"Hi Hoa.."
"Ta đây.. ngủ đi! Ta ở cạnh ngươi."
Hi Hoa vuốt nhẹ mái tóc Nguyệt Liên nói nhỏ, đợi một lúc lâu tiếng thở Nguyệt Liên đều đều, y mới nhẹ nhàng thở ra. Diễm Du đứng bên cạnh lo lắng hỏi: "Sư nương.. Sư phụ có phải bị nội thương rất nặng không? Ta chưa từng thấy sư phụ lúc ngủ lại thống khổ, đau đớn như vậy."
Hi Hoa đắp chăn cho Nguyệt Liên rồi nhỏ giọng nói với Diễm Du: "Có thể là hao tâm phí lực quá độ, lúc hắn thông linh với ta, ta đã cảm nhận được điều bất ổn. Ngươi bây giờ ra ngoài canh chừng, ta độ linh lực cho hắn, sẵn tiện khám xét thân thể hắn một chút."
"Vâng. Có gì sư nương gọi ta."
Nói rồi Diễm Du đi ra ngoài, Hi Hoa thở dài rồi lại nhìn Nguyệt Liên. Hai tháng nay hắn kiềm nén đau thương để ra chiến trường đối chiến với Tịch Nhan. Thân thể lẫn tinh thần đều bất ổn, mệt mỏi tích tụ trong tâm sẽ gây nên cảm giác nghẹn tim. Dù cho hắn quật cường đến mấy cũng không thể không có lúc mệt mỏi. Hi Hoa bày ra đầu giường sáu cái huân hương nhỏ, mỗi huân hương đều châm một loại hương đặc biệt, đó là tinh hoa của sáu loài hoa của trận Lục Hoa Đông hoang. Hi Hoa thi triển pháp thuật, lập tức từng làn khói hòa với nhau tản khắp nơi trên người của Nguyệt Liên.
Hi Hoa chậm rãi mở y phục của Nguyệt Liên ra, nhìn thân thể có những vết thương chồng chéo, vài nơi bầm tím khiến Hi Hoa cảm thấy xót xa. Y rút châm nhẹ nhàng đâm lên phần ngực của Nguyệt Liên, đến cây cuối lại chuyển hướng đâm lên hồng tâm của hắn. Xong xuôi Hi Hoa niệm quyết, làn khói hòa trộn kia liền luồn theo kim châm xâm nhập vào người Nguyệt Liên.
Qua một thời gian, Hi Hoa mở mắt nhìn rồi đưa tay gỡ kim châm xuống. Khóe mắt y chợt đỏ lên rồi rơi nước mắt, trong thần thức của Nguyệt Liên, y đã thấy rất nhiều thứ đau lòng, y xót hắn, y yêu hắn nhưng y chưa một lần khiến hắn an tâm. Hắn tất cả đều vì y mà không cần mạng nữa. Hi Hoa cúi xuống hôn lên hình xăm trước ngực của Nguyệt Liên, rồi nương theo cổ lên mà hôn môi hắn, hôn rất nhẹ nhàng nhưng rất thắm thiết. Năm ngón tay khẽ luồn qua tay Nguyệt Liên, từ từ siết chặt không muốn xa rời.
Nguyệt Liên mơ mơ màng màng tỉnh dậy thấy được chút ánh sáng bên ngoài. Hắn nhìn không trung, khẽ thở ra một tiếng, hắn hình như vừa sinh ảo giác, là trong mơ thấy Hi Hoa đến hôn mình. Hắn bất giác sờ môi, sao lại có cảm giác chân thực như vậy. Hắn lại sờ xuống ngực, cảm thấy tinh thần hôm nay sảng khoái vô cùng, không còn cảm giác tức ngực choáng ngợp nữa, không lẽ ảo cảnh gặp Hi Hoa cũng khiến tâm tình hắn tốt hơn sao.
"Tỉnh rồi sao?"
Nguyệt Liên đưa mắt về phía án thư, thấy Hi Hoa đang ngồi đó viết cái gì, bất chợt hai mắt hắn sáng lên mà chồm dậy, tự nhéo mình một cái xem rốt cuộc đây còn là mộng cảnh hay không. Hi Hoa nhìn nét mặt vui mừng đến phát dại của Nguyệt Liên mà phì cười. Y bước đến phất tay vào một chậu đồng, nước liền xuất hiện, y vắt một chiếc khăn ngồi xuống giường lau mặt cho hắn.
"Trên mặt đã có râu rồi. Ra dáng rất chững chạc."
"Rất xấu sao?". Nguyệt Liên bất giác đưa tay lên mặt sờ, quả nhiên râu đã xuất hiện. Hi Hoa lau mặt cho hắn, lại di chóp mũi hắn. "Đế Long rất đẹp trai nha."
Nguyệt Liên phì cười lại nhoài đến ôm lấy Hi Hoa, mặt mũi đều vùi vào hõm vai y dụi dụi, mùi thơm trên người y khiến hắn tìm được cảm giác yên tâm.
"Sau này có việc gì, đừng giấu ta. Có bệnh thì nói, ta sẽ đến chăm sóc ngươi."
"Ta bệnh quanh năm.". Nguyệt Liên dùng giọng mũi nói, Hi Hoa hôn đỉnh đầu hắn cười nói: "Vậy ta sẽ chăm bệnh quanh năm.". Nguyệt Liên phì cười, bất chợt ánh mắt nhìn sáu lọ huân hương kia có chút tò mò mà rời y đến xem. Hi Hoa đi cất khăn, nói: "Là hương dược tinh thần rất tốt, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Vẫn chưa đến lúc điều binh, ngươi nên ngồi điều tiết linh lực một chút, ta giúp ngươi."
"Điều binh? Vạn Uyên phát hiện điều gì rồi sao?"
"Ngài đưa quân xâm nhập vào tòa thành. Bản đồ trong tòa thành ta cũng đã xem qua. So với trong viễn cảnh kia không khác là mấy."
Nguyệt Liên xoa cằm nói: "Vạn Uyên không sợ bị bẫy sao?"
Hi Hoa dừng tay im lặng một lúc mới nhìn Nguyệt Liên hỏi: "Vạn Uyên làm gì đều theo ý của ngươi. Hiện tại người nắm rõ Tịch Nhan nhất chính là ngươi, ngươi sợ gì sao?"
Nguyệt Liên trầm mặt nói: "Nhưng ta chưa từng nói đến việc xâm nhập vào tòa thành."
"Đêm qua ngươi đã gặp Dạ Thần nhờ ngài ấy nói với Vạn Uyên chiến thần, chuẩn bị xâm nhập thành."
Nghe Hi Hoa nói làm Nguyệt Liên thêm xanh mặt, hắn đã nói bao giờ. Từ hôm qua sau khi thông linh với Hi Hoa, hắn vẫn ở mãi trong trại. Nhưng Dạ Thần là một người ngay thẳng, có suy đoán đoàn kết, không thể tự ý nói không được, vậy thì là ai nói.
"Ta.. ta không có nói! Ta sẽ đi gặp Dạ Thần."
Hi Hoa trầm mặt, y xoay người ra cửa trại hé một chút nhìn dàn binh đã bắt đầu tề tựu rồi lại nhìn vào trong. Bất chợt y nói: "Ta điều tức cho ngươi trước!"
Hi Hoa bước đến ngồi sau lưng Nguyệt Liên, ánh mắt lạnh hẳn đi. Nguyệt Liên ngồi tĩnh tọa, dưới sự trợ giúp của Hi Hoa, hắn từ từ điều độ linh lực. Hi Hoa đằng sau âm thầm vẽ một thuật chú, trên tay liền hiện lên một kim châm dài hướng muốn đâm lên liền bị Nguyệt Liên phát giác mà bắt lại.
"Hi Hoa ngươi đang làm gì.."
Hi Hoa không đợi Nguyệt Liên nói liền tiếp tục tay khác cầm kim châm đâm tới. Y không nói, vẻ mặt lại căng thẳng càng khiến Nguyệt Liên hoài nghi nên ra sức cản lại. Hai người giằng co một lúc trên giường nhưng Nguyệt Liên thân bất do kỷ, không lâu liền giữ chặt được hai tay Hi Hoa, dùng thân mình đè y ngã ra giường. Hai mặt đối sát nhau, Nguyệt Liên nhíu mày nói:
"Sáu lọ huân hương ta không nhận diện ra được mùi gì. Kim châm này nhìn qua là biết pháp bảo đình trệ từ nguyên thần đến linh lực, đối với một thần tiên làm vậy rất dễ bị đoạt xá. Hi Hoa ngươi nên giải thích một chút về hành động này. Hay là.. ngươi rốt cuộc có phải Hi Hoa không?"
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên chằm chằm, Nguyệt Liên cũng không chịu thua mà nhìn lại nhưng chính hắn lại đang bị mắc lừa. Đến lúc nhận ra cũng đã muộn. Kim châm Hi Hoa ngậm trong miệng được y dùng linh lực đẩy ra ghim thẳng lên hồng tâm của Nguyệt Liên. Lập tức người hắn cứng đơ, muốn động cũng không động được. Hi Hoa rút tay khỏi tay Nguyệt Liên, nắm bả vai của hắn đỡ nhẹ qua một bên.
Nguyệt Liên không cử động, chỉ giương mắt nhìn Hi Hoa mở y phục của mình ra, trên người hắn lại có thêm rất nhiều thuật chú ấn lên. Xong xuôi đâu đó, Hi Hoa nhìn ra ngoài một chút lại quay về mặc y phục, đắp chăn cho hắn. Còn mình thì khoác lên ngoại bào, chỉnh chu bản thân một chút rồi quay về ngồi cạnh Nguyệt Liên nói: "Ngươi nằm đây chờ ta trở lại. Yên tâm đi, ta làm mọi thứ đều vì ngươi!"
Nói rồi, Hi Hoa cúi xuống hôn môi hắn một cái. Hắn hơi hơi híp mắt, cũng may đầu lưỡi còn di chuyển được liền đưa ra liếm môi của Hi Hoa như một con cún nhỏ đang nài nỉ. Hi Hoa lại không mảy may động tâm, y ngồi dậy đưa ngón tay lên đỉnh châm nhấn nhẹ một cái. Nguyệt Liên từ từ nhắm mắt rơi vào giấc ngủ sâu.
Hi Hoa trước khi rời đi còn phong cấm chế, dặn dò Diễm Du không được cho ai vào làm phiền Nguyệt Liên, xong xuôi mới đi ra ngoài gặp Dạ Thần. Dạ Thần ngạc nhiên hỏi: "Thủy Thần đâu?"
"Bệnh cũ tái phát, Thủy Thần nhờ ta thay hắn đi với ngài trước một ngày."
Dạ Thần gật đầu nói: "Hôm qua thấy Thủy Thần có chút mệt mỏi, để Thủy Thần nghỉ ngơi một ngày cũng không sao. Vậy chúng ta đi thôi."
Hi Hoa gật đầu toan đi, bất chợt bị Vạn Uyên gọi lại. "Ngươi cứ thế lừa dối hắn mà đi sao? Chuyện ngươi giả làm hắn ra chỉ thị nhập tòa thành kia.."
Hi Hoa rũ mắt không nói. Vạn Uyên thở ra: "Hai người các ngươi, một người muốn chờ Tịch Nhan lộ mặt, một người thì nhất quyết đi bắt hắn cho bằng được. Đợi khi dò xét trở về, ngươi lựa lời mà trao đổi với hắn."
Hi Hoa gật đầu, chợt hỏi: "Ngài có đi cùng không?"
Vạn Uyên liếc nhẹ Hi Hoa rồi khoanh tay nói: "Đi theo hộ tống ngươi. Ngươi là tên đi sai lệch kế hoạch, lỡ xảy ra chuyện, Nguyệt Liên sẽ băm thây ngươi đó."
"Ngài cứ đem hắn hù ta." Hi Hoa xoay mặt bỏ đi. Vạn Uyên vội đi theo nói:
"Ngươi thật giống cữu cữu ngươi. Ban đầu thấy người yêu mình hết đánh lại đấm, yêu rồi lại sợ người ta như sợ cọp. Không lẽ càng yêu lá gan càng nhỏ sao?"
"Ta không sợ hắn!"
"Vậy vào đó rút kim châm ra cho hắn đi!". Vạn Uyên nắm búi tóc của Hi Hoa xoay lại hướng lều trại của Nguyệt Liên mà chỉ. Hi Hoa nhìn một lúc lại xìu người ủ rũ: "Ta.. Ta cũng đang giúp ngài."
Vạn Uyên thả tay đẩy Hi Hoa đi: "Vậy thì vác xác đi nhanh còn về."
Xung quanh tòa thành được cổng Thiên đạo chiếu sáng, những quái vật, quỷ yêu bị thiêu bỏng mà vội bỏ chạy vào trong. Mọi người đáp xuống một khối đá chĩa ra, đây cũng là lối vào chính của tòa thành. Vạn Uyên nhìn vào bên trong lẳng lặng nói: "Tịch Nhan hắn muốn mời thì ta cứ tới. Xuất phát."