Trùng hợp.
Quần áo của hai người cũng giống nhau.
Đều mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần đen.
Nếu Nguyễn Mặc mang đến cảm giác thiếu niên xinh đẹp nhưng lãnh đạm.
Thì kiểu phối đồ này lại biến Tô Tử Trác thành anh trai ôn nhu nhà bên.
Nguyễn Mặc cũng chú ý tới quần áo của hai người.
Sắc mặt càng thêm lạnh giá.
Cánh tay đang ôm Nam Nhiễm cũng dùng lực hơn một chút.
Tô Tử Trác giống như không hề phát hiện ra cái gì.
Gật đầu, cười một cái với Nguyễn Mặc.
Theo đó, mở miệng.
"Tiểu Nhiễm, chocolate ăn có ngon không?"
Mái tóc xoăn dài che đi một phần gương mặt của Nam Nhiễm.
Chỉ lộ ra hai con ngươi đen nhánh của cô.
Đang nhìn chằm chằm Tô Tử Trác.
Đối diện với ánh mắt của Nam Nhiễm một lúc lâu.
Trong lòng hắn liền cảm thấy nhộn nhạo.
Đột nhiên cô buông Nguyễn Mặc ra.
Đi thẳng về phía Tô Tử Trác.
Sau đó, nói.
"Đi theo tôi."
Nụ cười trên mặt Tô Tử Trác càng lớn hơn.
Nguyễn Mặc duỗi tay nắm lấy tay Nam Nhiễm.
Không nói lời nào.
Chỉ nhìn cô.
Bước chân Nam Nhiễm thoáng dừng lại.
Quay đầu lại, khó hiểu.
"Sao?"
Đôi môi đỏ tươi của Nguyễn Mặc giật giật.
"Tôi đi cùng em."
Nam Nhiễm nghe vậy.
Trong lòng cũng muốn mang dạ minh châu theo.
Nhưng...
Nam Nhiễm buông tay ra.
"Rất nhanh sẽ trở lại."
Dứt lời liền quay đầu đi về phía trước.
Tô Tử Trác vừa mỉm cười vừa nghênh đón ánh mắt của Nguyễn Mặc.
Hắn chậm rãi mở miệng.
"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt!"
Nguyễn Mặc đứng ở đó, cả người cứng ngắc, nhìn bóng của hai người càng lúc càng xa.
Nam Nhiễm ra khỏi studio.
Sau khi rẽ vào một con hẻm không có ai.
Bước chân liền dừng lại.
Tô Tử Trác kéo cổ tay áo xuống.
Đáy mắt khẽ hiện lên tia sáng.
Bất quá rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng anh trai nhà bên.
"Tiểu Nhiễm, tìm anh có chuyện gì."
Hắn vừa dứt lời.
Đã bị Nam Nhiễm bóp cổ đánh cho một trận.
Ngươi có thể tưởng tượng ra tình huống bất ngờ này không?
Vốn dĩ cứ tưởng là sẽ ôn nhu nói chuyện.
Ai ngờ, cái gì cũng chưa nói.
Đã bị cô gái mặc váy lụa trắng, khuôn mặt xinh đẹp trước mặt bóp cổ đánh cho một trận.
Nam Nhiễm vừa cởi giày cao gót ra.
Miệng vừa lẩm bẩm một câu.
"Chướng mắt ngươi lâu rồi!"
Sao cái đồ dơ bẩn này cứ luôn làm phiền cô vậy?
Còn vô số lần lắc lư làm trò trước mặt cô nữa.
Không phải đã cảnh cáo rồi sao?
Còn tới?
A.
Vậy thì đừng trách cô.
Mà Tô Tử Trác vẫn luôn ở thế yếu, bị đánh cho bầm dập.
Không chút phản kháng.
Bởi vì chuyện này phát sinh quá bất ngờ nên không kịp phòng bị.
Hơn nữa hắn thật sự không phản kháng được.
Tô Tử Trác cam chịu, bị động để cho người ta đánh.
Đợi Nam Nhiễm đánh xong.
Tô Tử Trác chỉ biết dựa vào góc tường, ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Nam Nhiễm dùng chân đạp lên bụng hắn.
Bàn chân đặt ngay xương sườn.
Tiểu Hắc Long: [ký chủ, ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh. Ký chủ, dạ minh châu sắp tới rồi. Ký chủ!!!]
Ô ô ô, thủ hạ lưu tình!
Hiện tại Tiểu Hắc Long chỉ muốn khóc thật lớn, nếu ký chủ thật sự giết người thì phải làm sao?
Nam Nhiễm nhìn thoáng qua con hẻm nhỏ dài.
Chậc.
Thu chân lại.
Thấp giọng nói.
"Sau này, nếu anh xuất hiện một lần, tôi liền đánh anh một lần. Nếu lại lắc lư trước mặt tôi khiến tôi ghê tởm, lão tử liền giết chết anh."
Nói xong.
Liền xách váy nhặt lấy đôi giày thủy tinh trên mặt đất.
Mang vào.
Bộ dáng vẫn cao quý, xinh đẹp, ưu nhã như ban đầu.
Thấy cô sắp đi mất.
Tô Tử Trác liền ho khan một tiếng, mặt tái nhợt.
"Anh không được thích em sao? Thành kiến của em đối với anh nếu chỉ cần bị em đánh một trận liền biến mất thì anh cam tâm tình nguyện bị em đánh."
Ngữ khí kia, bộ dáng kia.
Phàm là người yếu lòng một chút nhất định sẽ bị bộ dáng hèn mọn của hắn làm cho mềm lòng.
Nhưng bạn học Nam Nhiễm của chúng ta.
Chỉ đứng im ở đó một lúc lâu.
Tiểu Hắc Long: [cảnh cáo, giá trị hắc ám của ký chủ đang tăng lên, sắp vượt qua 50, thỉnh khắc chế, thỉnh dừng lại tất cả mọi suy nghĩ.]
...
Tạm biệt các nàng!
Hẹn một tuần nữa gặp lại!