Mục lục
[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Nhiễm của hiện tại đã không còn là Nam Nhiễm của năm đó nữa.

Cô cũng có fans hâm mộ riêng của mình.

Thời điểm sắp sửa xảy ra tranh cãi.

Có người lên tiếng.

"Được rồi, bình tĩnh một chút, còn phần trình diễn cuối cùng. Nghiêm túc nghe đi."

Chỉ thấy sân khấu lúc này lại chìm vào bóng tối.

Âm nhạc vang lên.

Khúc nhạc này hoàn toàn khác với bảy bài hát vừa rồi.

Ánh đèn sáng lên, ở giữa sân khấu có một vương tọa màu đen.

Bối cảnh xung quanh đều là máu và xương khô.

Cảnh tượng đập vào mắt đều mang đậm màu sắc hắc ám.

Dần dần có người nghe ra đây là bài hát gì.

"Má ơi, "Ta là địa ngục"???"

"Trong một buổi thi quan trọng như thế này mà hát một ca khúc ít được người quan tâm??"

Người qua đường tò mò dò hỏi.

" "Ta là địa ngục" là bài gì? Dễ nghe sao?"

Có người bắt đầu phổ cập khoa học.

"Ta là địa ngục" là một bài hát viết về cuộc đời một người thiếu nữ, cha mẹ của cô ấy bị một người có quyền có thế hại chết.

Nhưng người xấu lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, không hề chịu một chút trừng phạt nào vì tội lỗi mà họ gây ra.

Vì chuyện này mà thiếu nữ bắt đầu trở nên cực đoan, cô không còn tin tưởng bất kì ai.

Sau này khi lớn lên, việc đầu tiên cô làm là giết chết kẻ thù của mình, sau đó bắt đầu động thủ trừng phạt tất cả những tên chuyên làm chuyện xấu...

Mấy năm sau, sự việc bị đưa ra ngoài ánh sáng.

Bị cảnh sát đuổi bắt.

Cô trực tiếp nổ súng tự sát trước mặt bọn họ.

Thời điểm đang phổ cập khoa học, Nam Nhiễm đã lên sân khấu.

Cô vừa xuất hiện.

Làn sóng trên diễn đàn lập tức náo loạn.

"Đm, 666"

"Đm, đại lão đại lão, lông tơ đều dựng thẳng lên hết rồi."

Trên màn ảnh.

Nam Nhiễm mặc váy dài màu đen.

Đuôi váy bị xé rách.

Trên vai, trên cánh tay trắng nõn đều dính máu tươi.

Khóe mắt lay động, môi đỏ cong lên mang theo chút lười biếng.

"Lộc cộc".

Âm thanh giày cao gót đạp lên sàn nhà thủy tinh vang lên.

Cô đứng yên trên sân khấu.

Cảm giác hắc ám nồng đậm cùng bộ dáng bệnh kiều (*) rách nát đập vào mắt người xem.

Cầm microphone lên, bắt đầu hát.

"Vạn vật nhân gian, hoa mạn đà nở rộ.

Ác nhân khinh thường ta lương thiện, cười ta ngây thơ hồn nhiên.

Một ngày kia, cha mẹ chết trong tay hắn.

Ta đứng dưới mưa, tuyệt vọng."

Âm nhạc cùng bối cảnh đều nhuốm màu âm trầm khiến người khác áp lực.

Trên khung bình luận, có không ít người bắt đầu châm chọc.

"Đây là bài hát gì a."

"Thật áp lực, chịu không nổi, từ bỏ."

"Ta không thích bài hát này, nghe vào chỉ khiến người khác khó chịu."

"Không thể hát bài nào tốt đẹp hơn một chút được sao? Phiền quá a."

Thời điểm mọi người đang bình luận sôi nổi.

Âm nhạc bỗng nhiên phát sinh biến hóa.

Tiến vào phần cao trào.

Nam Nhiễm đứng ở đó, giơ ngón tay lên.

"Ta bước ra từ điện ngục.

Hiến tế linh hồn của mình.

Chẳng sợ tan xương nát thịt.

Cũng muốn thế gian không còn ác nhân.

Ta nắm giữ sinh mệnh dễ như trở bàn tay.

Khiến ác nhân nếm thử mùi vị run rẩy tuyệt vọng.

Ma quỷ du đãng.

Ta là địa ngục.

Khiến ác nhân vĩnh viễn sống trong ác mộng.

Từ trước đến nay ta đều không sợ phải hiến tế bản thân."

Bước vào cao trào.

"Tí tách."

Máu trên tay Nam Nhiễm chảy ra.

"Lạch cạch, lạch cạch" rơi xuống đất.

Dưới sân khấu.

Nguyễn Mặc đứng trong hậu trường, đôi mắt đen nhánh nhìn Nam Nhiễm.

Nhìn máu trên tay cô nhỏ giọt trên sân khấu.

Cả người càng lúc càng cương cứng.

Chung quanh, một mảnh yên tĩnh.

Tựa hồ tất cả đều đang chìm đắm trong bài hát này.

Vì bài hát mà áp lực, cũng vì bài hát mà cao trào.

Chỉ có Nguyễn Mặc.

Toàn bộ sự chú ý đều đặt trên cánh tay đẫm máu kia.

Bộ dáng lãnh đạm, khác biệt với mọi người xung quanh.

Cuối cùng, bài hát cũng kết thúc.

Trên khung bình luận của chương trình tràn ngập lời khen.

"Ta đi, 666."

"Đại lão, phục phục phục."

"Đại lão Nam Nhiễm, tôi chưa từng thấy một người trâu bò như vậy."

"Chịu phục, chịu phục, quỳ bái quỳ bái."

"Thời điểm Nam Nhiễm trình diễn thật giống như vừa bước ra từ trong địa ngục, khiến người khác sợ hãi."

"Đúng đúng đúng."

"Quá con mẹ nó sợ hãi."

*

(*)Bệnh kiều: Đây là từ được mấy bạn Trung Quốc dịch từ "yandere" của Nhật qua. Yandere là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nhân vật yandere có tâm lý không bình thường. Từ "yan" là một phần của từ "yanderu" có nghĩa là "bệnh".

Theo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK