Thấy vậy, mẹ kế nhanh chóng đẩy Nam Nhiễm ra.
Không biết vì cái gì.
Mỗi lần tiếp xúc với Nam Nhiễm, bà ta đều cảm thấy có một luồng khí lạnh truyền vào sống lưng.
Nhưng đứa con gái này, là do bà ta nuôi lớn.
Trong lòng nó tính toán cái gì, bà đều hiểu rõ.
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu mẹ kế.
Trực giác cùng lý trí của bà ta va chạm mãnh liệt vào nhau.
Nam Nhiễm không hề quay đầu liếc nhìn mẹ kế một cái, thẫn thờ đi xuống cầu thang.
Đương nhiên, trên tay cô còn cầm theo bốn phần văn kiện.
Vừa đi, vừa nghe Tiểu Hắc Long giải thích.
[ký chủ, trị giá của bốn phần văn kiện này lên đến 200 triệu NDT.]
Thế nhưng, Nam Nhiễm không hề để ý, chỉ đơn giản đáp một tiếng cho có lệ.
"Ừ!"
Tiểu Hắc Long dừng lại một chút, lập tức thay đổi cách nói.
[ký chủ, bốn phần văn kiện này có thể đổi được 500 năm ăn bánh bao.]
Nam Nhiễm nghe vậy, lập tức dừng lại bước chân.
"Đáng giá như vậy?"
Đầu Tiểu Hắc Long đầy hắc tuyến.
Đây mà gọi là đáng giá?
Đây là giá trị tính bằng bánh bao mới đúng??
...
Sự việc phát sinh trong thư phòng nhanh chóng bị Nam Nhiễm vứt ra đằng sau.
Mỗi ngày Bạc Phong đều bắt Nam Nhiễm giải đề.
Hiện tại, cô mới chỉ là học sinh lớp 11, đáng lẽ ra còn phải trải qua năm lớp 12 nữa mới có thể tốt nghiệp.
Nhưng để sớm đoạt lấy dạ minh châu.
Nam Nhiễm quyết định, ba tháng sau sẽ tham gia thi đại học cùng Bạc Phong.
Vì thế mỗi ngày của cô bây giờ chỉ có giải đề, rồi giải đề.
Ngày này.
Nam Nhiễm đang nằm ngủ trong sân bóng rổ.
Bỗng Tả Hàm ở đây xuất hiện, chạy vào.
Vừa xoa mồ hôi trên mặt, vừa đảo mắt tìm kiếm thân ảnh của Nam Nhiễm.
Cuối cùng, tầm mắt liền dán chặt vào hàng ghế trên cùng.
Tả Hàm nhanh chóng vượt qua mấy bậc thang, đi đến chỗ Nam Nhiễm.
Chỉ là lúc này, bộ dáng của cô không hề giống như lúc trước, thời điểm vừa nhìn thấy Nam Nhiễm liền lộ ra bộ dáng mê muội.
Trên mặt Tả Hàm tràn đầy tâm sự.
Trong tay còn cầm một phong thư màu hồng.
Nam Nhiễm nâng mắt nhìn một chút.
Sau đó lại khép lại.
Hai hàng lông mi đen nhánh khẽ động đậy, không chút để ý mở miệng.
"Có việc?"
Đầu tiên Tả Hàm theo bản năng lắc đầu.
Nhưng ngay lập tức gật đầu.
"Có."
Dứt lời, nhịn không được bước về phía Nam Nhiễm một bước.
Cùng lúc này, trong văn phòng Hội Học Sinh.
Trình Văn Hoắc vừa xoa mày, vừa đi vào.
Đầu óc mờ mịt, có chút bất đắc dĩ.
Không còn bộ dáng tiêu sái, phóng khoáng.
Cả người hắn ủ rũ, ngồi xuống ghế dựa.
Động tác của hắn có hơi lớn, tạo nên âm thanh ma sát của bốn chân ghế với mặt sàn.
Ngay cả Bạc Phong đang chuyên tâm đọc sách cũng phải dời sự chú ý lên người Trình Văn Hoắc.
Thế nhưng anh cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái.
Rồi tầm mắt lạnh như băng lại tiếp tục đặt lên mấy trang sách.
Trình Văn Hoắc cởi một cúc áo trên áo khoác ra.
Bộ dáng muốn nói lại thôi.
Qua nửa ngày sau.
Trình Văn Hoắc mới mở miệng.
"Cậu chắc chắn Nam Nhiễm thích cậu?"
Nếu là ngày xưa, loại nghi ngờ tình cảm của người khác này hắn nhất định sẽ không thèm làm.
Nhưng hiện tại bất đồng a.
Trình Văn Hoắc tự lầu bầu một mình.
Có khi nào cô ấy thích con gái không?
Hắn tự hỏi bản thân, càng nói càng cảm thấy có khả năng.
Sau đó cả người liền nhích về phía Bạc Phong.
Lại hỏi lần nữa.
"Cô ấy thật sự thích cậu đúng không?"
Trình Văn Hoắc luôn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không hề quan tâm tới phản ứng của Bạc Phong.
Vì thế thời điểm hắn ngẩng đầu lên.
Liền phát hiện, tầm mắt hờ hững của Bạc Phong đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hơn nữa ánh mắt ấy không hề có chút cảm xúc, lạnh băng như đang nhìn vật chết.
Trình Văn Hoắc bị nhìn đến thất thần, hai mày hơi nhíu.
Mà nguyên nhân khiến hắn mất hồn mất vía thế này, tất cả đều do Tả Hàm.
Gần đây hắn phát hiện, hình như Tả Hàm đang cố gắng tránh mặt hắn.
Không những thế, hắn còn phát hiện mỗi khi Tả Hàm thất thần, trong vở cô toàn là tên của Nam Nhiễm.
Hơn nữa dù không có việc gì cũng chạy đi tìm Nam Nhiễm.
Nhìn thấy Nam Nhiễm rồi thì lại không nói lời nào, chỉ an an tĩnh tĩnh giống hệt cô vợ nhỏ ngồi bên cạnh Nam Nhiễm.
Nhìn Nam Nhiễm ngủ.