Tiền cùng quyền, đều có ma lực giống nhau.
Con người sống trên đời, ai có thể chống cự được hai loại dụ hoặc này?
Cho đến khi hắn rơi vào tay hoàng thất Thái Dương Quốc.
Ngày nào tên vương tử buồn cười kia cũng đeo hắn trên cổ, nghĩ rằng chỉ cần ngày ngày thành kính cầu nguyện sẽ cảm hóa hắn, khiến hắn tự nguyện giúp hắn ta.
Lần đó khi tên vương tự kia gặp nạn, không biết tại sao lại được tiểu giao nhân này cứu.
Lúc hắn được thả ra thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ bản thân sẽ được một giao nhân tàn nhẫn giảo hoạt giải trừ phong ấn.
Sino duỗi tay, kéo Nam Nhiễm vào lòng mình.
Sau đó cúi đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hắn mở miệng: "Lần đầu tiên nhìn thấy viên dạ minh châu kia, có suy nghĩ gì?"
Nam Nhiễm nghe hắn hỏi.
Bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau trên bờ cát.
Khóe môi khẽ cong, mỉm cười: "Viên dạ minh châu này, thật sáng!"
Lúc ấy nhìn thấy chỉ cảm thấy viên dạ minh châu này quá sang, cho nên mới hưng phấn hôn một cái.
Không ngờ, lại có thể biến dạ minh châu thành người.
Hắn xoa xoa tay nàng, hai hàng lông mi đen nhánh rung lên.
Nửa ngày sau mới mở miệng: "Ta không phải dạ minh châu."
Chậc.
Nam Nhiễm đánh giá cả người Sino một lượt.
Rồi vươn tay ra, đặt lên ngực hắn, không từ bỏ ý định, hỏi: "Không thể biến trở lại?"
Giọng nói của Sino theo đó lạnh dần: "Không thể."
Nam Nhiễm bĩu môi.
Bất tri bất giác, trong lúc nói chuyện, cả người Nam Nhiễm đã bị đè lên thân cây.
Sino rũ mắt, thu trọn biểu tình trên mặt cô vào đáy mắt.
Sau đó giơ tay cầm tay trái cô lên, quan sát vết thương trong lòng bàn tay cô.
Chỉ thấy vết thương trên tay cô càng lúc càng nghiêm trọng hơn so với trước.
Hơn nữa toàn bộ bàn tay trái đã sưng to lên thành một cục.
Không biết Sino lấy từ đâu ra một bình sứ nhỏ.
Hắn mở nắp bình ra, trực tiếp đổ bột phấn lên vết thương trên tay cô.
Thuận tiện nói một câu: "Ta có một sơn động."
Nam Nhiễm ngẩng đầu.
"Hả?"
"Bên trong có rất nhiều dạ minh châu với kích thước khác nhau."
Sino vừa nói xong, hai mắt Nam Nhiễm liền hiện lên vẻ hứng thú.
Lúc này, Sino đang cúi đầu, cẩn thận thoa dược cho Nam Nhiễm.
Mà Nam Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Cao hứng ngẩng đầu.
Cái trán trắng nõn vừa vặn chạm vào môi của Sino.
Thấy thế, hai mày Sino khẽ động.
Hơi thở lạnh băng trên người nhạt dần.
Trên mặt cũng không còn vẻ xa cách, không cho người khác tới gần như thường này.
Môi mỏng khẽ cong, tạo thành độ cung khó thấy.
"Có hứng thú?"
Nam Nhiễm: "Chàng định tặng cho ta?"
Sino đảo mắt, đánh giá cả người Nam Nhiễm một lượt: "Phải có lý do gì đó mới được."
Rốt cuộc cũng không thể cho không.
Nam Nhiễm nghe vậy, vô cùng thản nhiên, nói: "Tất cả đồ vật của chàng vốn dĩ nên thuộc về ta."
Dù sao cuối cùng chàng cũng phải dọn đến chỗ ta ở.
Sino nghe cô nói, trong mắt hiện lên ý cười.
Lấy từ không trung ra một chiếc khăn màu đen, bắt đầu băng bó cho cô.
"Chiếm hết tất cả tiện nghi, thật không hổ danh là giao nhân."
Nam Nhiễm không muốn tay mình bị băng bó, nên định xé cái khăn kia ra.
Vừa làm vừa mở miệng: "Đương nhiên."
Bất quá tay cô chỉ vừa mới đụng đến chiếc khăn đã bị người kia ngăn cản.
Nam Nhiễm nhìn Sino: "Ta không muốn..."
Lời còn chưa nói xong.
Sino đã xen vào một câu: "Hai sơn cốc."
Nghe vậy, Nam Nhiễm liền dừng động tác trên tay lại.
Sau đó, dùng bàn tay không bị thương của mình kéo quần áo của Sino.
Hai mày nhướng lên, môi đỏ khẽ cong, nở nụ cười hài lòng: "Thành giao."
Cùng lúc đó, giọng nói của Tiểu Hắc Long bỗng vang lên: [ký chủ, trời sắp sáng rồi.]
Nam Nhiễm cúi đầu, vừa sờ chiếc khăn tay đen trên tay mình, vừa không chút chú ý tùy tiện đáp một câu: "Ừ."
Trời sáng thì mặc kệ trời sáng.
Trong tay cô có nhiều dạ minh châu như vậy, cho dù trời không sáng cũng có thể làm cho nó sáng.
Hệ thống thấy thế, ở một bên nhọc lòng nhắc nhở: [ký chủ, có phải cô đã quên những lời con giao nhân kia nói không? Đợi đến khi trời sáng cô sẽ không thể nói chuyện. Mà nếu cô không thể nghe được một câu nói "thích cô" thực lòng từ người khác trước khi trời tối thì cô sẽ chết.]