"A, tôi thật sự không coi nổi nữa rồi! Cái cô Nam Nhiễm đó rốt cuộc hát cái gì vậy, khó nghe như thế mà cũng đạt hạng nhất?"
Hàng loạt bình luận bất mãn vang lên.
Chỉ đáng tiếc.
Nam Nhiễm đã sớm không phải là Nam Nhiễm năm đó nữa rồi!
Nhờ mấy tiết mục cùng sự tình phát sinh gần đây đã giúp số lượng fan của cô tăng lên N lần.
Các fan đương nhiên không phục.
Kết quả này là do Nam Nhiễm nỗ lực đạt được, đã thua còn không phục, dựa vào đâu mà phải bình chọn lại?
"Con mẹ nó. Đã sớm trướng mắt Ninh Dã nhà các người rồi. Nếu hắn đạt quán quân thì mới là bất công."
"Đúng, đúng, tiết mục "Nước mắt người cá" cuối cùng của Nam Nhiễm thật sự là đạt đến trình độ sách giáo khoa đó."
"Chỉ dựa vào mấy động tác nhảy nhót, lắc mông kia của Ninh Dã mà cũng đòi được quán quân? Hắn dựa vào cái gì mà đòi thắng Nam Nhiễm chứ?"
Fan của hai người cứ thế mà cãi nhau, huyên náo không thôi.
Trên mạng bắt đầu xé nhau.
Vậy còn Ninh Dã và Nam Nhiễm.
Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, họ đã làm gì?
Tài xế mở cửa xe.
Ninh Dã và Nam Nhiễm bước lên xe, ngồi ở ghế sau.
Nam Nhiễm nghiêng đầu, nhìn Ninh Dã.
"Vì sao lại ngồi chung xe với tôi?"
Lúc này, Nam Nhiễm vẫn mặc bộ váy đuôi cá màu xanh lam.
Trên đầu còn đang đội vương miện vẫn chưa kịp tháo xuống.
Miệng lẩm bẩm bảo Thanh tỷ chuẩn bị xe.
Về nhà nhìn dạ minh châu.
Ninh Dã ngồi bên cạnh, hai tay ôm ngực.
Lưng dựa vào ghế da màu đen.
Bất đắc dĩ: "Cô nghĩ tôi muốn lắm sao?"
Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn tìm cơ hội.
Muốn tâm sự với Nam Nhiễm.
Nói một chút về thân phận "con gái" của mình.
Hỏi Nam Nhiễm rốt cuộc muốn làm gì.
Vốn dĩ đã muốn hỏi ở tiệc tối mấy hôm trước.
Kết quả Nam Nhiễm lại uống say.
Còn đánh đạo diễn và nhà sản xuất sấp mặt.
Việc này cứ thế bị trì hoãn, cuối cùng kéo dài đến tận hôm nay.
Ninh Dã mở miệng hỏi: "Cô không tò mò vì sao tôi lại cải trang thành đàn ông sao?"
Nam Nhiễm nhìn nhìn Ninh Dã: "Tại sao lại cải trang thành đàn ông?"
Ninh Dã chép chép miệng.
Qua nửa ngày mới mở miệng: "Chẳng lẽ cô không cảm thấy làm đàn ông sẽ dễ dàng làm việc hơn sao? Cũng không sợ bị người khác làm phiền."
Đầu ngón tay của Nam Nhiễm gõ nhẹ lên tay ghế.
[Lộc cộc]
Không nói lời nào.
Ninh Dã: "Cô..."
Con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm khẽ đảo quanh người cô ta.
"Tự cô đem hết mọi chuyện nói rõ một lần đi."
Ninh Dã nghẹn họng.
Từ trước tới giờ, cô ta đều cảm thấy EQ của bản thân rất cao.
Khả năng ở chung với người khác cũng rất tốt.
Nhưng không biết tại sao.
Cứ thấy Nam Nhiễm giống như BUG vậy.
Mỗi lần gặp cô, bản thân đều xui xẻo.
Ninh Dã nhìn đường lớn ở ngoài cửa sổ.
"Tôi có một người cha nghiện rượu, một người mẹ thích đánh bài. Năm 17 tuổi, tôi bị bắt bỏ học. Để trả nợ cho mẹ của mình. Tôi cứ thế sống chật vật ngày này qua ngày nọ. May mắn, một lần vô tình được người đại diện phát hiện. Để không bị người khác nhận ra. Tôi đã đổi tên. Cắt tóc ngắn. Lấy thân phận con trai bắt đầu một cuộc sống mới."
Nam Nhiễm cong môi, cười: "Cô cảm thấy chỉ cần như thế sẽ không bị ba mẹ phát hiện?"
Ninh Dã cong eo.
Ngón tay chạm vào cửa sổ xe.
"Có thể giấu một ngày thì tốt một ngày. Sau này có bị phát hiện thì bao nhiêu đó cũng đủ rồi."
Dáng vẻ lúc này của Ninh Dã.
Vô cùng khác lạ so với thường ngày.
Vừa mê mang lại vừa mơ hồ.
Tiểu Hắc Long: [leng keng, nhắc nhở ký chủ làm một việc tốt nhỏ, giúp Thiên Đạo chi tử Ninh Dã thoát khỏi khốn cảnh.]
Thanh âm của hệ thống vừa vang lên.
Ninh Dã liền xoay đầu hỏi một câu.
"Nhà của cô nằm ở ngoại thành?"
Nam Nhiễm cúi đầu thưởng thức móng tay của mình: "Làm sao tôi biết được!"
Ninh Dã: "..."
Nghe Nam Nhiễm dùng giọng điệu đúng lý hợp tình để nói.
Thiếu chút nữa cô ta đã cho rằng mình sai rồi.
Ninh Dã nhìn bên ngoài, đèn đường chung quanh còn chưa bật.
Bóng tối bao trùm cả không gian.
Không biết tại sao.
Trong lòng Ninh Dã lại có dự cảm không tốt.
...
Thông báo!
Truyện "Ký Chủ Thật Không Đơn Giản" đang cập nhật lại nên trong thời gian ngắn mọi người sẽ không thể truy cập được. Mong mọi người thông cảm.
Ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể nên các nàng đừng bỏ truyện nha!