Lầu 16.
Thanh tỷ đi theo Nam Nhiễm lên đến tận nhà, vừa đi vừa nhắc nhở những điều cần phải chú ý.
"Lần thi đấu tiếp theo của em rơi vào tuần sau. Trong một tuần này, không cần lên mạng, không cần lướt Weibo. Miễn cho ảnh hưởng tâm tình. Bọn họ muốn nói cái gì cứ để cho họ nói."
Thanh tỷ không ngừng khuyên nhủ.
Sau đó.
'Ầm.'
Cửa nhà đóng lại.
Thanh tỷ bị chặn ngoài cửa.
Trong phòng.
Nam Nhiễm giữ chặt Nguyễn Mặc.
Ngay cả đèn phòng cũng không bật đã ấn Nguyễn Mặc lên sô pha.
Còn bản thân ngồi xuống một chiếc sô pha khác.
Ánh mắt trước sau như một đều hướng về phía Nguyễn Mặc.
Đợi qua hồi lâu.
Nguyễn Mặc là người đầu tiên mở miệng.
"Cô là ai?"
Giọng nói của anh rất êm tai.
Nhưng lại mang theo tia lãnh đạm cùng xa cách.
Khiến người khác không thể tới gần.
Giống hệt khí chất trên người anh.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc nói ra hai chữ.
"Nam Nhiễm."
Nghe lời này, hai mắt Nguyễn Mặc khẽ lay chuyển, hàng lông mi dài hơi rung lên.
"Tôi không biết cô!"
Nam Nhiễm chống một tay lên trán.
"Nếu thế anh phải nhớ. Về sau có bị lạc cũng phải biết đường trở về."
Ân.
Dạ minh châu có ý thức rất tốt.
Cho dù có đi ra ngoài, không cẩn thận bị lạc.
Cũng có thể tự tìm đường trở về.
A.
Càng nghĩ càng thấy hoàn hảo.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc đang ngồi ở phía xa.
'Lộc cộc, lộc cộc.'
Nguyễn Mặc ấn liên tục lên đầu cây bút trong tay.
Nửa ngày sau.
Anh mới cử động, xoay người.
Đi thẳng ra cửa.
Anh không có thói quen cùng người xa lạ ở chung một chỗ.
Chỉ là.
Cửa đã bị khóa lại.
Khóa điện tử ở trên cửa hiện ra một dòng chữ.
[mời đưa vân tay vào.]
Lúc này, Nguyễn Mặc liền quay đầu, ánh mắt lại rơi xuống người Nam Nhiễm.
"Mở cửa."
Nhờ ánh trăng bên ngoài, anh có thể loáng thoáng nhìn thấy vị trí Nam Nhiễm đang ngồi.
Nguyễn Mặc vừa dứt lời.
Nam Nhiễm đã đứng dậy.
Cũng đi về phía cửa.
Nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Thật phiền phức!"
Thời điểm nói xong câu này, cô đã đứng trước mặt Nguyễn Mặc.
Một tay đưa lên cao, một tay thả lỏng.
'Bang!'
Bàn tay nhỏ bé của người nào đó đánh vào cổ của Nguyễn Mặc.
Ngay lập tức.
Dạ minh châu liền ngã vào lòng Nam Nhiễm.
Tuy rằng Nguyễn Mặc lớn lên hơi gầy.
Nhưng cũng là một thanh niên cao 1m8.
Cao hơn cô cả cái đầu.
Thế nhưng Nam Nhiễm lại có thể nhẹ nhàng vác Nguyễn Mặc trên vai.
Trực tiếp mang anh vào phòng ngủ.
Đủ đơn giản, đủ thô bạo.
Tiểu Hắc Long ở một bên chỉ biết che mặt.
[ký chủ, cô nhất định cứ phải như vậy sao? Chúng ta không thể từ từ nói chuyện sao?]
Chỉ là.
Vừa mới ném Nguyễn Mặc lên giường.
Nam Nhiễm liền cúi đầu.
Nhìn ngực của mình.
Ấn ấn vài cái.
Liền thấy vị trí ở đầu tim truyền đến cảm giác đau đớn.
Giây tiếp theo, sắc mặt Nam Nhiễm đang từ bình thường liền chuyển sang trắng bệch.
Sau đó không chút báo trước ngã thẳng xuống giường.
Tiểu Hắc Long vội vã mở miệng.
[ký chủ! Độc trong người cô đã bắt đầu phát tác!]
Vốn dĩ phải đến khi nguyên chủ đủ ba mươi tuổi thì độc tính trong người mới phát tác.
Nhưng hành động đêm nay của kí chủ đã đạt đến giới hạn cao nhất của thân thể này nên mới khiến cho độc tính trong người có cơ hội phát tác.
Nam Nhiễm nằm trên giường một lát.
"Không phải ngươi đã giải độc cho ta rồi sao?"
Thời điểm nói ra những lời này, trong giọng nói của Nam Nhiễm lộ ra vài phần âm trầm.
Tiểu Hắc Long tựa hồ biết mình làm sai nên chỉ dám nói nhỏ.
[ký chủ, ta đúng là có thể giải độc. Nhưng, nhưng loại chuyện như thế này cần phải có thời gian, đòi hỏi cả một quá trình.]
Nam Nhiễm không thèm nghe Tiểu Hắc Long giải thích, ngữ khí mỗi lúc một âm trầm hơn, gằn giọng nói ra từng chữ từng chữ.
"Nhanh chóng giải độc cho lão tử!"
Tiểu Hắc Long bị kí chủ dọa sợ, lập tức nói.
[ký chủ, phương pháp giải độc gồm ba bước. Mỗi lần cô hoàn thành một chuyện tốt thì độc trong người cô sẽ tự giảm đi một phần. Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ làm được ba chuyện tốt, độc tính trong người cô tự nhiên sẽ được loại trừ. Nhưng trong khoảng thời gian này, mong kí chủ không vận động mạnh, nếu không độc trong người kí chủ sẽ tái phát khiến cô đau đớn như đêm nay. Ngoài ra còn có khả năng sẽ chết vì đau đớn.]
Tiểu Hắc Long nói xong liền im lặng giả chết.