Nhấc váy lụa dài lên, giày thủy tinh va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang "lộc cộc".
Trong miệng lẩm bẩm một câu.
"Cam tâm tình nguyện a. Được, vậy tôi sẽ đánh chết anh."
Nam Nhiễm đi đến trước mặt Tô Tử Trác.
Dùng giày cao gót dẫm vào một cái xương sườn của hắn.
Sau đó, dùng sức.
Sắc mặt Tô Tử Trác lập tức trở nên trắng bệch.
Cơn đau từ xương sườn truyền đến.
Tiểu Hắc Long đề cao giọng nói của mình.
[ký chủ, ký chủ, dạ minh châu đã tới ngã rẽ rồi!]
Động tác của Nam Nhiễm thoáng dừng lại.
Sau đó, khom lưng.
Bởi vì động tác của cô nên đuôi váy dài ở phía sau rũ xuống che hết phần chân của Nam Nhiễm.
Bàn tay đặt trên đầu Tô Tử Trác, sờ a, sờ a, sờ a.
Nam Nhiễm mỉm cười, nói.
"Đừng diễn trò trước mặt tôi, nhìn rất chướng mắt."
Thời điểm Nguyễn Mặc đi đến.
Liền nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Tô Tử Trác thì ngồi dưới đất.
Còn Nam Nhiễm lại cong eo, hai người dựa gần vào nhau.
Nam Nhiễm còn đang mỉm cười sờ đầu của hắn.
Thấp giọng nói cái gì đó.
Nhìn qua giống như ở chung rất vui vẻ.
Nguyễn Mặc đứng ở đó, trong lòng hoảng loạn.
Lúc này, Nam Nhiễm mới quay lại nhìn anh.
Bước thẳng về phía anh.
Nam Nhiễm nhìn bộ dáng lạnh băng lại còn đang nhíu mày của Nguyễn Mặc.
Bỗng nhiên mở miệng.
"Em không có khi dễ hắn. Đối với hắn rất tốt."
Tốc độ nói của cô rất nhanh, đoán không ra được cảm xúc của cô thế nào.
Bộ dáng giống hệt mỗi lần cô lặp lại lời người khác khen mình thiện lương, thiên chân(*).
Đột nhiên Nguyễn Mặc duỗi tay.
Giữ chặt lấy Nam Nhiễm.
Đem cô ấn vào tường.
Nam Nhiễm sửng sốt.
Bắt đầu cân nhắc.
Tuy rằng dạ minh châu này rất dễ vỡ.
Nhưng nếu phát hiện cô làm cái gì đó, hay vì báo thù cho cái thứ dơ bẩn kia mà ra tay đánh cô thì...
Cô cũng không xác định được bản thân có thể khống chế lực đạo mà phản kháng lại anh hay không?
Thời điểm cô còn đang suy nghĩ.
Nguyễn Mặc đã nắm lấy tay cô.
Đôi môi đỏ tươi mấp máy.
Cô há miệng ngậm miệng đều là tên Tô Tử Trác kia.
Còn nói với mình bản thân đối với tên Tô Tử Trác kia rất tốt.
Đây là ý gì?
Coi trọng người đàn ông kia?
Vừa nghĩ như vậy.
Trong lòng Nguyễn Mặc liền cảm thấy buồn bực, hoảng loạn.
Anh cúi đầu hôn lên môi Nam Nhiễm.
"Ngô..."
Đột nhiên bị anh hôn, Nam Nhiễm thiếu chút nữa không phản ứng kịp.
Nguyễn Mặc thấy cô không có chống cự.
Tâm tình mới tốt hơn một chút.
Khi hôn cũng dùng sức hơn.
Thiếu niên tuấn mỹ trong áo sơ mi trắng, cô gái bị ấn vào tường, cũng mặc một chiếc đầm công chúa trắng cực kỳ xinh đẹp.
Hai người đứng dưới mặt trời say sưa hôn nhau.
Ánh hoàng hôn chiếu vào trên người hai người.
Khung cảnh cực kì đẹp.
Mà trong góc tường, nơi mặt trời không thể chiếu vào.
Đồng chí Tô Tử Trác đang đau đớn ôm bụng.
Đau đến mức ngay cả mở miệng kêu cứu cũng không được.
Một bên là truyện cổ tích.
Còn một bên là hiện trường tai nạn.
Thật hoàn mỹ.
Nụ hôn kết thúc.
Nguyễn Mặc thấp giọng nói một câu.
"Em phải mãi mãi thích anh."
Nam Nhiễm ngẩng đầu.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của anh.
Nuốt nước miếng.
"Được."
Cô đáp lại một tiếng.
Trả lời cho có lệ.
Cũng không biết có nghe lọt tai những lời Nguyễn Mặc nói không.
Nguyễn Mặc ôm Nam Nhiễm, sau khi nghe cô trả lời liền cúi đầu nhìn cô một cái.
Đối diện với ánh mắt của Nam Nhiễm.
Hai bên tai Nguyễn Mặc lại đỏ ửng.
Từ sau lần cô nói thích anh.
Mỗi lần đối diện với cô anh đều xuất hiện loại phản ứng này.
Đến bây giờ cũng không bớt chút nào.
Nội tâm của Nam Nhiễm: Tại sao cảm giác lúc hắn hôn mình và mình hôn hắn lại không giống nhau?
Lúc này, di động của Nguyễn Mặc đột nhiên vang lên.
"Đỗ quyên, đỗ quyên, đã tới giờ uống thuốc, đã tới giờ uống thuốc."
"Đỗ quyên, đỗ quyên, đã tới giờ uống thuốc..."
Nguyễn Mặc móc điện thoại ra.
Đồng chí Nam Nhiễm bởi vì đột nhiên bị quấy rầy nên có chút bất mãn.
Nhưng.
Đặt đồng hồ báo thức là để nhắc dạ minh châu nhớ uống thuốc đúng giờ.
Chỉ cần uống hết đống thuốc kia.
Thì cơ thể hắn liền khỏe lại không phải sao?
Về sau, cũng không dễ vỡ như vậy nữa.