• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Lê vốn là muốn đặt bàn ăn bên ngoài, sau đó cô lại nghĩ lỡ mọi người uống say thì phải làm sao? Còn phải tính đến vấn đề lái xe nên đổi địa điểm từ ăn bên ngoài về nhà. Vốn định gọi điện đến nhà hàng đặt đồ ăn mang về, sau khi ăn uống no nê có thể ngủ luôn, không phải ngủ bên ngoài.

Kết quả là kế hoạch này đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

"Chậc chậc chậc..."

"Chị làm sao vậy?"

Thương Nam liếc nàng một cái: "Em thật phung phí?"

Bạch Lê: "...."

Thương Nam xoay người tựa vào thành ghế, khua ngón tay thon dài trước mặt Bạch Lê, tính toán với cô.

"Em sẽ tốn bao nhiêu tiền nếu ăn ngoài?"

Bạch Lê: "Bốn người chúng ta năm trăm."

Thương Nam: "Vậy giao hàng đến tận nhà tốn bao nhiêu?"

Bạch Lê: "Tiền đồ ăn và chi phí đóng gói... hơn năm trăm?"

Thương Nam: "Nếu tự mua đồ về nấu thì thế nào?"

Bạch Lập nói: "Chị tưởng em ngốc à? Em sao có thể không biết tự mua về nấu sẽ rẻ hơn? Nhưng em không biết nấu."

"Chị có thể." Thương Nam buột miệng nói.

Bạch Lê ngạc nhiên.

Sau đó cô chớp mắt, ngập ngừng nói: "Nhà hàng này không phải nấu ăn rất ngon sao? Để chị làm đầu bếp?"

"Nào, đồ chị nấu bộ không ngon sao?" Thương Nam lấy ngón tay búng trán Bạch Lê, chỉ cô: "Tôm càng sốt tỏi?Ai đã ăn không chừa một con?"

Trong lòng Bạch Lê co rúm lại, cô tựa hồ nhìn thấy tôm càng chạy quanh trong đầu, giơ hai chiếc càng lớn lên phô trương uy lực với mình.

Đột nhiên trở nên câm lặng....

Vâng, là em đấy.

Người trước mặt đang mặc áo đen và quần đen, mái tóc dài vừa phải được buộc lại phía sau, không kiểu cách cầu kỳ, tóc đuôi ngựa đơn giản rất sảng khoái và thoải mái, băng đô màu đen trông rất nổi bật.

Thương Nam chưa từng nhuộm tóc, suy nghĩ một hồi, Bạch Lê có thể hiểu ra tại sao tóc cô lại chuyển sang màu vàng.

Dinh dưỡng trong trại trẻ mồ côi chắc chắn rất nghèo nàn, nhiều trẻ em như vậy, có thể no bụng đã là điều đáng kinh ngạc rồi, ba bữa cơm có cá có thịt căn bản là không thể được.

Bạch Lê nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên cô đi tình nguyện.

Khu nhà đổ nát, tường nhà lốm đốm, những cánh cửa sắt khép kín, khóa được buộc bằng xích sắt dày, lúc đó cô còn trẻ, nhìn vào bên trong qua khe cửa, mùi hôi thối nồng nặc khiến cô cảm thấy chóng mặt, nhưng điều làm cô ngạc nhiên nhất không phải là mùi hôi mà là những đứa trẻ bên trong, đứa nhỏ mới ba đến năm tuổi, đứa lớn bảy tám tuổi, chảy nước miếng, mắt đờ đẫn, ga trải giường bên dưới chúng đầy phân.

Bạch Lê che miệng lại và không thể kiềm chế được.

Có một nhân viên lớn tuổi đã quen với những chuyện như vậy, giọng điệu bình tĩnh, không chút cảm xúc, chỉ vào bọn trẻ bên trong và tự nhủ.

"Bệnh bại não, ba mẹ không cần đến nữa. Họ chỉ ném tụi nhỏ ra cửa, tất cả ở đây đều như vậy".

Cô tự thuyết phục mình: "Đây là lần đầu tiên làm tình nguyện viên...không dễ như mình đã nghĩ đâu. Hầu hết trẻ em ở đây đều như vậy, hoặc là bị bại não hoặc bị khuyết tật về thể chất. Nếu là những đứa trẻ bình thường, sao có thể bị vứt bỏ?"

Bạch Lê vặn lại: "Nhưng các bé cũng là máu mủ ruột rà của cha mẹ!"

Bà ấy lắc vai, khịt mũi khinh thường: "Giữ loại máu mủ này chỉ thêm phiền toái, vứt đi cũng không tiếc. Dù sao nếu muốn có con, còn bụng đó thì muốn bao nhiêu mà chẳng được... trong tương lai."

Bạch Lê khi đó chỉ là học sinh năm nhất cấp ba, cô vẫn là một đứa trẻ vị thành niên, lớn lên trong vòng tay cha mẹ, cô không thể hiểu được tội lỗi và bản chất con người, cô vừa sốc vừa sợ hãi, nhưng cô không bị thuyết phục và cho rằng cha mẹ không nên làm như vậy. Cô từ một cô bé ngây thơ giờ mong muốn thay đổi thế giới.

Ngày hôm đó khi cô trở về, đã xin tiền ba mình để quyên góp.

Cô tin rằng loại khốn khổ này chỉ do tiền gây ra, chỉ cần công chúng sẵn sàng mở lòng, quyên góp giúp đỡ thì trẻ em sẽ không còn phải chịu đau khổ nữa.

Bạch Nam Quang lúc này không nói gì, liền gọi trợ lý đến sắp xếp sự việc.

Sau này bài tập ở trường dày đặc khiến Bạch Lê không có thời gian để tham gia, mãi đến kỳ nghỉ hè cô mới có thời gian rảnh rỗi. Nhưng lần này thế giới hiện thực đã dạy cho cô một bài học.

Trại trẻ mồ côi trống rỗng, trên tường có sơn một chữ to lớn.

Bạch Nam Quang đã đoán trước được điều này, ông nói với Bạch Lê: Đây là một tổ chức tư nhân, nhân viên bên trong đều là nhân viên tạm thời, không có nhân viên chính thức, tiền lương cũng rất thảm.

Bạch Lê: Nhưng không phải chúng ta đã quyên góp tiền sao?

Bạch Nam Quang: Cô bé ngốc nghếch, số tiền ít ỏi con quyên góp có thể nuôi họ một thời gian hay cả đời? Trẻ em luôn cần được quan tâm, con có nghĩ thực sự có nhiều tình nguyện viên đến vậy không? Người quyên góp tiền cũng nhiều, nhưng có người chăm sóc thì tốt hơn, trẻ con cần cơm ăn, quần áo và đến trường thôi sao? Con có biết nuôi một đứa trẻ và cho nó đi học tốn bao nhiêu tiền không? Hầu hết trẻ em ở đây đều bị khuyết tật nên chi phí này không thể trang trải được nếu chỉ quyên góp thường xuyên.

Bạch Lê: Vậy nên cứ bỏ mặc hay sao?

Bạch Nam Quang từ trước đến nay luôn bao dung, chưa từng nói gì tàn nhẫn với Bạch Lê, ông cho rằng con gái càng dịu dàng ngây thơ thì càng tốt, nhưng lần này ông phải thay đổi.

Người thân của họ không quan tâm đến họ thì người ngoài như chúng ta có thể làm gì? Nếu con có thể nghĩ đến việc giúp đỡ họ và có những hành động thiết thực thì đã rất tốt rồi. Con có biết có bao nhiêu trẻ em bị bỏ rơi không? Có bao nhiêu người thương xót nhưng chỉ nói xin rồi bỏ đi? Làm người không thể hoàn hảo, chỉ cần sống đúng với lương tâm của mình là đủ.

Bạch Lê luôn ghi nhớ những lời này, nhưng cô không bao giờ có thể hiểu sâu sắc chúng cho đến một ngày sau khi tốt nghiệp đại học. Cô lại bắt đầu hoạt động tình nguyện, khi cô mang theo một hộp đồ chơi đến trại trẻ mồ côi, một cậu bé đã gọi cô là "Chị!", và cuối cùng hỏi: Trong hộp đồ chơi có Ultraman không?

Bạch Lê lục lọi trong hộp nhưng không tìm thấy Ultraman, cô nói: Có xe hơi được không?

Cậu bé ngừng cười ngay lập tức và nói: Nhưng em chỉ muốn Ultraman thôi.

Sau đó, cậu bỏ đi.

Khi đó Bạch Lê mới nhận ra rằng cậu bé biết cô không thể mang cậu đi nên chỉ muốn Ultraman.

Ngay cả trẻ con cũng hiểu được thực tế nhưng cô phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được.

Bạch Lê rất buồn bực, cô băn khoăn... Chẳng lẽ thật sự mình đã ở trong tháp ngà quá lâu, ngay cả thực tế đơn giản như vậy cũng không nhìn thấu được.

Từ đó trở đi, cô học cách không ép buộc bản thân nữa, và học được rằng chỉ cần sống đúng lương tâm mình là đủ.

Đây là lý do tại sao cô đã kiên trì làm tình nguyện trong nhiều năm như vậy, và là lý do tại sao cô ấy lại tức giận như vậy khi Từ Chính tỏ ra chán ghét sau khi nghe tin Thương Nam là trẻ mồ côi.

Nghe có vẻ dễ dàng để sống theo lương tâm của mình, nhưng có bao nhiêu người thực sự có thể làm được điều đó?

...

"Em đang nghĩ gì đó?"

Lời của Thương Nam đem suy nghĩ của Bạch Lê trở lại hiện thực.

Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, làn khói trắng từ mũi từ từ thở ra, dưới làn khói, lông mày càng thêm sâu.

Bạch Lê nhìn cô, dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên đưa tay ra, giật điếu thuốc trong miệng cô, ném vào gạt tàn rồi tắt đi mà không cần suy nghĩ.

Động tác nhanh đến mức Thương Nam sửng sốt.

Bạch Lê cau mày và cầm hộp thuốc lá trên bàn lên.

"Chị có biết tại sao nó có dòng chữ này không?"

Thương Nam liếc nhìn: Hút thuốc có hại cho sức khỏe.

"Có một bà lão có chồng chết vì ung thư phổi do hút thuốc. Bà ấy đã đấu tranh trước tòa bảy năm, cuối cùng bảy chữ này được in lên bao bì thuốc lá."

"...."

"Cứ hút đi! Sớm hay muộn..."

Bạch Lê không nói được gì, liền mở hộp thuốc lá, rút ​​điếu thuốc bên trong ra, phùng mặt nói: "Sau này đừng hút nữa!"

Thương Nam ngơ ngác...

Tại sao người này lại hùng hổ như vậy, chẳng phải mình vẫn ổn sao?

"Em..."

"Chị có ý kiến gì sao?!"

"Không không."

——

——

Sáng sớm, Thương Nam cùng Bạch Lê đi chợ mua nguyên liệu, Bạch Lê không thể ngờ rằng mình lại trở thành một kẻ ngốc.

Cô không phân biệt được bắp cải và cải thìa, cũng không hình dung ra được cải xà lách và rau tiến vua. Ở chợ rau người ta nhầm hươu với ngựa, dâu tằm với hoa hòe.

Bạch Lê vốn định dẫn đường, nhưng sau khi trượt mấy quầy rau, cô lùi lại phía sau Thương Nam, hắng giọng, giả vờ bình tĩnh.

"Vậy thì... chị đi mua đồ gia vị còn em sẽ mua thịt."

Thương Nam nhịn cười, nhìn cô gái có khuôn mặt trẻ con trước mặt, cố ý cao giọng.

"Em có chắc rằng mình có thể phân biệt được các loại thịt?"

"Chị đang cười nhạo em ạ?"

Bạch Lê giơ tay định đánh cô, nhưng lại không quan tâm xung quanh, suýt chút nữa vấp phải cái hố nhỏ dưới chân, may mắn là Thương Nam tinh mắt đã bắt được cô.

"Cẩn thận!"

Hai tay chạm vào nhau, lòng bàn tay Thương Nam rất nóng, nhưng Bạch Lê lại cảm thấy mình còn nóng hơn cả cô.

Bầu không khí đột nhiên có chút quỷ dị, nhất là người này mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, Thương Nam không nhúc nhích, cũng không biết nên nói cái gì, nhưng Bạch Lê... thừa dịp nắm lấy bàn tay Thương Nam, tuy những ngón tay không nắm chặt nhưng cô vẫn có cảm giác.

Bạch Lê mím môi cúi đầu, hiếm khi ngượng ngùng.

"Có lẽ em thực sự sẽ không phân biệt được... Tốt hơn hết là chị nên đưa em đến đó."

Thương Nam ánh mắt ngạc nhiên, trong giây lát quay đầu sang hướng khác.

"Được, tôi sẽ đưa em đi."

Đôi chân của Bạch Lê run rẩy... Con nai nhỏ trong lòng cô đang chạy như điên.

Có tiến bộ? !

Đi đến tiệm bán thịt, Thương Nam nói với ông chủ rằng cô muốn thịt ba chỉ, sườn heo và hai cái móng heo.

Bạch Lê nhéo miệng hổ của cô:" Tại sao lại mua móng chân trước?"

"Móng trước có nhiều thịt."

"Ồ."

Bạch Lê lại ôm eo cô.

"Chị có thích con gái không biết nấu ăn không?"

"Tại sao tôi lại không thích?"

"Thật ngốc..."

"Không biết nấu ăn là ngốc à?"

"Không thể cứ ăn tiệm được."

Lông mày Thương Nam nheo lại, sau đó lại mở ra.

"Người khác thế nào thì không biết, nhưng tôi thích tự mình nấu ăn hơn."

Vừa dứt lời, ánh mắt Bạch Lê lóe lên, đáy mắt bắt đầu run rẩy.

Lẩm bẩm một mình: "Vậy về sau mình thật có phúc..."

"Em nói cái gì?" Thương Nam cấm thịt đã được đóng gói lên.

Bạch Lê lập tức lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đến tiệm tiếp theo đi. Canh móng heo không thể thiếu đậu que được!"

Ha~

"Ồ~ Sao chị lại cười nhạo em?"

Thương Nam hơi nheo mắt lại.

"Em không biết nấu ăn, nhưng em ăn khá tốt~"

Bạch Lê đỏ bừng mặt.

Đáng ghét~

...

...

Một kỳ nghỉ hiếm hoi.

Hai người ngủ một giấc.

Tuy nhiên, Lục Thiều lại dậy sớm hơn Nhiễm Ninh, hiện tại đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.

Thật trùng hợp, camera quay cảnh nam nữ chính đang hôn nhau, nụ hôn rất mãnh liệt, kết quả khi cô quay người lại thì thấy Nhiễm Ninh đã dậy từ lúc nào đó, đứng sau lưng cô, vuốt tóc ra sau, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.

Lục Thiều...

"Chào buổi sáng."

"Buổi sáng."

Nói xong, âm thanh ừm ừ lại phát ra từ TV, đó là một bộ phim HK cũ, cuối cùng mọi người đều chết trong trận chiến, nhưng ở giữa vẫn còn vài đoạn, khiến bản thân Lục Thiều cảm thấy khó chịu, giống như mình đang làm điều xấu.

"Cái này... phim nghiêm túc, về săn tìm kho báu..."

Nhiễm Ninh mơ hồ nhìn.

Được thôi, cứ như cậu nói đi.

Sau đó nàng quay người và đi vào phòng tắm.

Lục Thiều vội vàng tắt phim, chửi bới - chết tiệt~

Từ nhỏ chuyện luôn xảy ra như vậy, dù không có chuyện gì, cô luôn vướng vào rắc rối. Ví dụ như La Ngọc Thư đã mấy lần bắt gặp cô đang xem những cảnh hôn kiểu này, một bộ phim dài chín mươi phút, nụ hôn chỉ kéo dài có ba giây, chỉ ba giây này thôi, lần nào cô cũng bị bắt gặp.

La Ngọc Thư lần đầu tiên giả vờ như không nhìn thấy.

Lần thứ hai bà liếc nhìn cô, lần thứ ba bà dời ghế và nói chuyện rất lâu với cô.

Nội dung cụ thể: Giáo dục giới tính.

Lục Thiều khóc không ra nước mắt.

Con không! Thực sự không có mà!

Cô có quan điểm rất tích cực về giới tính!

Mẹ ơi, nếu không tin mẹ xem cùng con đi!

Sau đó, theo yêu cầu lặp đi lặp lại của Lục Thiều, La Ngọc Thư cẩn thận quan sát mới tin tưởng, gật đầu - Đúng là ma xui quỷ khiến.

...

Lục Thiều vừa thức dậy liền đi tắm, nên giờ theo nàng vào phòng tắm chỉ để tham gia trò vui.

Nhiễm Ninh cúi xuống đánh răng, có thể nhìn rõ khung cảnh, đặc biệt là vết đỏ dưới tai, hình như đêm qua cô dùng sức quá nhiều, máu bầm tụ lại nơi đó.

Lục Thiều khoanh tay và nhìn nàng một lúc.

Đánh răng rửa miệng xong, Nhiễm Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy này với vẻ mặt phấn khích.

Sau khi rửa tay, nàng quay lại chạm vào má cô bằng những ngón tay ướt.

"Gì?"

Cảm giác ngứa ran thức giấc chạy thẳng lên đầu, Lục Thiều đột nhiên cảm thấy tê dại, cô vòng tay qua eo Nhiễm Ninh, nhưng vừa ôm vào, sự đau lòng ập tới.

Cô dùng tay ôm lấy eo Nhiễm Ninh, xoay trái phải, như đang đo đạc gì đó, một lúc sau mới buông ra, cau mày.

"Sao vậy?" Nhiễm Ninh nhận thấy sự kỳ lạ của cô, hỏi.

"Vòng eo gầy như Sở Vương Phi, trong cung rất nhiều người chết đói, tôi không phải Sở vương, tôi không thích vòng eo của cậu."

Nhiễm Ninh mỉm cười và chỉ tay vào đầu cô.

"Cậu có thấy mình vô lý không? Dù muốn tôi tăng cân cũng phải cho tôi một chút thời gian chứ?"

Lục Thiều thở ra, mở miệng, lại bế nàng lên, đặt tay lên eo đo lại.

"Nửa tháng?"

"Cậu đùa?"

"Vậy... một tháng?"

Nhiễm Ninh không định tranh cãi với cô về vấn đề này, người này thật vô lý.

Nàng dùng ngón tay nhấc lên vành tai cô, nói: "Bạch Lê gửi tin nhắn WeChat cho tôi, mời chúng ta buổi chiều đến nhà cậu ấy ăn tối."

"Cậu ấy biết nấu ăn à?"

"Cậu ấy không biết, nhưng Thương Nam biết."

Lục Thiều nhướng mày với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ý cậu là... hai người họ..."

"Tôi không chắc chắn lắm, nhưng... Xét tình hình của Bạch Lê, có lẽ cũng gần giống như vậy." Nhiễm Ninh mỉm cười, nhấc vành tai của Lục Thiều lắc lắc rồi hỏi: "Thương Nam không quay về đội vào đêm hôm trước đúng không?"

Lục Thiều mở to mắt.

"Ý cậu là!"

...

Đêm hôm trước Nhiễm Ninh gọi điện cho Bạch Lê, tình cờ nghe thấy có người nói chuyện.

"Bạch Lê, sao trong phòng tắm không có nước nóng?"

"À? Đợi chút em sẽ đến xem."

Bạch Lê che điện thoại lại: "Tôi không nói nữa, cúp máy đi."

Nhiễm Ninh lúc đó có chút bối rối, chưa kịp phục hồi tinh thần thì Bạch Lê đã gọi lại lần nữa.

"Đó là Thương Nam?"

"Ừm."

"Cậu?"

"Đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi đang cho mèo ăn."

Cho mèo ăn trong phòng tắm... thật là... tuyệt vời.

Quá tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK