Trong màn sương, Lục Thiều quay người hôn lên tóc Nhiễm Ninh, tay còn lại vươn tới đầu giường, tắt đồng hồ báo thức chuẩn bị reo, lại vùi vào cổ nàng.
"Dậy đi, đã đến giờ đi làm rồi."
Người đang ngủ say sẽ không muốn bị đánh thức đột ngột dù bởi giọng nói dịu dàng.
Nhiễm Ninh nhắm mắt lại, đẩy cái đầu to nóng hổi ở dưới cổ ra, than vãn.
"Tôi mệt quá, tôi muốn ngủ..."
Lục Thiều ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt không thể mở ra, trong đó khắc ghi sâu sắc sự mệt mỏi.
Kẻ chủ mưu dừng lại, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh nhỏ, trên mặt xuất hiện vẻ áy náy, náo loạn tối qua có chút quá đáng.
Cô đưa tay xoa đầu nàng một cách yêu thương.
"Tắm rửa trước, lên xe rồi ngủ tiếp."
Nhiễm Ninh giơ tay ôm lấy cổ Lục Thiều, hoàn toàn bị điếc, mùi xà phòng sảng khoái trên cơ thể người này có tác dụng giúp nàng ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại liền ngủ ngay.
"Này. Dậy đi."
Lục Thiều gọi nàng hai tiếng, sau đó đưa tay nhéo má, làn da của cô gái nhỏ gần đây thật tốt, trắng hồng, dùng ngón tay chạm vào là nảy lên. Lục Thiều nghĩ đến một quảng cáo đã từng thấy trước đây, người bán hàng cầm trên tay một quả trứng đã bóc vỏ và nói với một cô gái xinh đẹp bằng một thứ tiếng phổ thông rất chuẩn: "Cô ơi, da cô đẹp quá"
Đó có phải là cảm giác lúc này.
Cô gọi cho nàng thêm vài lần nữa nhưng nàng vẫn không chịu thức dậy. Lục Thiều không thể xin nghỉ phép giúp nàng, nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh lại chuyển sang một khắc, Lục Thiều không thể tiếp tục nằm như vậy, sẽ muộn mất.
Đột nhiên cô xoay người ngồi dậy, dùng cả hai tay ôm lấy Nhiễm Ninh, bế nàng ra khỏi giường.
Khi Nhiễm Ninh bắt đầu cảm thấy điều gì đó thì đã ở trong bồn tắm rồi.
Tay của Lục Thiều đầy bong bóng xà phòng và cô nhìn nàng với đôi mắt mở to.
"Cậu tỉnh rồi à?"
Nhiễm Ninh khó hiểu: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Giúp cậu tắm."
"...."
...
...
Trong bệnh viện.
Bạch Lê cầm một chiếc ly giữ nhiệt đi tới, trong đó có trà lúa mạch với đá, cô rất ít khi uống trong ly giữ nhiệt, chiếc ly này hình như còn mới.
Nhiễm Ninh liếc nhìn một cái: "Thương Nam đưa cho cậu à?"
Bạch Lê nhún nhún vai, sắc bén nhướn mày: "Cậu cho rằng chị ấy là Lục Thiều, sao có thể chuẩn bị nước cho tôi?"
"Vậy, chuyện là thế nào..."
"Tôi đang tức giận nè... Chiếc ly cũ đã bị mất nắp, hôm qua tan làm tôi đã mua nó ở cổng khu chung cư." Bạch Lê mím môi, lắc lắc chiếc ly giữ nhiệt, "Cậu muốn có một cái không?"
Nhiễm Ninh lắc đầu, nàng cũng sắp đến ngày, mấy ngày nay Lục Thiều không ngừng nói về chuyện đó. Ngay cả khi họ trên giường tối qua, Lục Thiều cũng không quên nhắc đi nhắc lại. Bầu không khí đang rất tốt, đều bị cô phá hỏng. Nhưng thật ra cũng tốt, để nàng có thể chú ý hơn, lúc này nên tăng cường trí nhớ để khỏi vì bận rộn mà quên mất.
Quả thực trí nhớ của nàng đã được cải thiện, bây giờ không cần quan tâm trời nóng hay lạnh, đều không quên uống nước nóng.
Nhiễm Ninh thật sự cảm thấy Lục Thiều tâm tư rất kỳ quái, làm sao mà lúc đó vẫn có thể nghĩ về chuyện khác?
Cô cắn tai nàng thở hổn hển: Không uống đá, uống nóng!
Quên đi, mấu chốt là lời cô cũng nói rất nhịp nhàng!
Cô có đang cảm nhận được cảm giác phía dưới không? Nhiễm Ninh tức giận đến mức đẩy và đá cô ra.
Vừa đuổi vừa mắng: Cậu bệnh à?!
Lục Thiều vô sỉ, giả vờ như không nghe thấy, nói xong một giây liền bò tới tiếp tục, Nhiễm Ninh cảm thấy mình không có tiền đồ nên tức giận đến mức đá cô một cái, kết quả là người này ôm lấy eo nàng, ngậm tai nàng trong miệng dỗ dành vài câu, nàng lại ngoan ngoãn... và nghe lời cô trong mọi việc.
Rắc rối này kéo dài suốt cả đêm.
Lúc này Nhiễm Ninh che miệng, không khỏi ngáp dài một tiếng, nước mắt chảy ra từ khoé mắt.
Nàng trông thật đáng yêu với đôi mắt long lanh, một người phụ nữ như vậy ai mà không thích chứ?
Bạch Lê nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn cẩn thận và thấy một cái gì đó đáng nghi.
"Đêm qua ngủ không ngon sao? Tại sao ngủ không ngon mà da lại đẹp như vậy?"
Nhiễm Ninh cảm thấy Bạch Lê sắp không còn nghiêm túc nữa, lập tức ngồi thẳng lưng, cố gắng lái câu chuyện sang hướng nghiêm túc hơn: "Có lẽ do ăn gelatin da lừa, cậu biết đấy... thứ đó tốt cho da. "
Bạch Lê bĩu môi: "Có dùng bao nhiêu thực phẩm bổ sung cũng không bằng được dưỡng chất tình ái."
Nhiễm Ninh: "...."
Bạch Lê chạm vào vai Nhiễm Ninh, cúi xuống, hỏi vào tai nàng điều gì đó không rõ, mặt Nhiễm Ninh đỏ bừng.
"Này!"
"Đừng nói to quá!"
Bạch Lê đè nàng xuống, sau đó cúi đầu không nhịn được cười: "Sao cậu lại sốt ruột như vậy? Hai người ở bên nhau bao lâu mà vẫn xấu hổ."
Sau đó cô mím môi, cắn khóe miệng.
"Thật sự rất thích sao?"
"Nếu muốn biết cậu có thể tự mình thử."
"Tôi muốn, nhưng nếu Thương Nam không muốn thì tôi có thể làm gì? Tôi không thể ép chị ấy làm phải không?"
"..."
"Nhưng... Cậu có nghĩ nếu tôi ép buộc thì chị ấy có nhượng bộ hay không?"
"..."
"Hay là tôi thử xem sao? Này. Lần đầu tiên giữa cậu và Lục Thiều thế nào? Cậu chủ động hay cậu ấy chủ động? Chắc chắn là Lục Thiều chủ động. Này... Này... đừng bỏ đi mà, tôi còn chưa nói xong. Chờ chút."
Nhiễm Ninh tra dầu vào lòng bàn chân rồi trốn thoát.
Thấy Bạch Lê không đuổi theo, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đẩy cửa đi vào phòng bệnh, tay nắm cửa đột nhiên dừng lại, nàng nhìn xuống...
Có vẻ lớn hơn trước một chút...
Thật khó chịu...
Đều là lỗi của Lục Thiều!
...
...
Mấy ngày nay ở cùng Lục Thiều, sáu ngày trôi qua, Nhiễm Ninh lại phải về với ông bà ngoại. Mặc dù sự giám sát không còn nghiêm khắc như trước nhưng rốt cuộc vẫn không buông tha. Sau những chuyện đã xảy, nàng gần như mất nửa cái mạng. Bà nàng đã chứng kiến, nàng cương quyết như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi.
Trương Tố Ninh đang xới đất trong chậu hoa, bà có thú vui này khi không có chuyện gì làm. Bà luôn nói rằng thực vật cũng có tâm hồn như con người, nếu bạn đối xử tốt với chúng, chúng sẽ biết điều đó và cành lá sẽ xum xuê nụ hoa thì nở rộ.
"Bà ơi, để con làm cho."
Nhiễm Ninh lấy cái xẻng từ tay Trương Tố Ninh và hoàn thành việc thay chậu cho cây xanh trong phút chốc.
Phủi bụi bẩn trên tay, Trương Tố Ninh hỏi.
"Con bé ổn chứ?"
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, tưởng mình nghe nhầm, quay đầu nhìn bà ngoại, Trương Tố Ninh sắc mặt bình tĩnh, trên mặt không có gợn sóng.
"Dạ... không tệ."
"Ông ngoại nói ngày mai sẽ đi câu cá, hỏi xem cô ấy có thời gian không, đến nhà ăn một bữa cơm đơn giản."
"Bà ngoại!"
"Nếu không có thời gian thì thôi."
"Dạ! Cậu ấy có thời gian!"
...
Lục Thiều nhận được điện thoại của Nhiễm Ninh hoàn toàn bối rối, một lúc lâu sau khi nhận được tin này, cô vẫn còn choáng váng.
Thương Nam nhìn thấy vẻ ngơ ngác, vỗ vai cô.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Lục Thiều chớp mắt, chỉ vào điện thoại.
"Bà ngoại Nhiễm Ninh nói muốn tôi về nhà ăn tối."
Thương Nam giật mình, sau đó mỉm cười.
"Chúc mừng."
...
Ngày hôm sau.
Lục Thiều đến nhà ngoại của Nhiễm Ninh.
Cô ăn mặc sạch sẽ đơn giản, nếu không nói thì người ta còn tưởng là sinh viên đại học, từ trong ra ngoài toát ra khí chất mọt sách.
Nhiễm Ninh mở cửa, nhìn thấy cô, sửng sốt một lát, không nhịn được dùng ngón tay chạm vào cổ áo của người này, đột nhiên lồng ngực đập kịch liệt, hưng phấn không thể giải thích được. Một cảm giác bối rối.
Nàng thích người này mặc đồ trắng, đặc biệt là khi ở trên giường, nàng sẽ tự tay cởi từng nút trên chiếc áo sơ mi trắng của cô.
"Mời vào."
"Ồ."
Lục Thiều hôm nay có chút ngốc, căn bản không có chú ý tới ánh mắt kỳ quái của nàng.
Cô đã mua cần câu cho Nhiễm Phong, máy đo huyết áp cho Trương Tố Ninh và một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng dành cho người già. Cô ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, bất động giống như đứa trẻ đứng ở hàng cây dương bên đường.
"Cháu..."
Trương Tố Ninh vừa nói một lời, Lục Thiều lập tức hét lên "Mới đến ạ!"
Trong nháy mắt, mặt Lục Thiều trở nên tím tái, cô đang nói cái gì vậy? Nhưng cô không dám nói nhiều, sợ bà nghĩ nhiều, cuối cùng chỉ dám gật đầu, khiêm tốn nói: "Bà cứ nói đi."
"Cháu... Cháu ăn được cá phải không?"
"Ăn."
"Được rồi, ngồi xuống và chờ thêm một chút."
"Dạ, được ạ."
Trương Tố Ninh không ở lại, đứng dậy đi vào bếp, khi bước vào cửa bếp, bà lại quay đầu lại.
"Ninh Ninh..."
"Dạ?"
"Vào đây giúp bà một tay."
Nhiễm Ninh buồn bã nhìn Lục Thiều, nàng không muốn bỏ mặc cô ở đó: "Bà ngoại..."
"Đến đây."
Trương Tố Ninh lại gọi, Nhiễm Ninh không còn cách nào khác là phải đi tới.
Người trong bếp nhưng trái tim lại đặt nơi phòng khách.
Nhiễm Ninh làm việc gì cũng lơ đãng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng khách.
Trương Tố Ninh cố tình hắng giọng.
"Được rồi, đừng nhìn nữa, ông ngoại con không thể ăn thịt người, yên tâm rửa chén đi."
...
Trong phòng khách, Nhiễm Phong buông tờ báo xuống, ông cũng không hơn gì Lục Thiều, lúc này rất ngượng ngùng, ông nhìn cần câu.
"Cháu cũng biết câu cá à?"
Lục Thiều không dám nói dối, nói thật: "Chuyện này cháu không biết nhiều, chiếc cần câu đó là do cửa hàng giới thiệu."
Nhiễm Phong gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ giới trẻ thích câu cá không nhiều, quá tốn thời gian."
Sau đó ông lại hỏi: "Vậy... Cháu có chơi cờ được không?"
"Biết chút chút!"
Lục Thiều học cờ tướng từ ông nội, cô sử dụng rất tốt pháo tuần sông, thích mượn mã bọc lót, dùng pháo để bắt xe. Các nước đi cô đều nắm rõ, ngay cả khi đấu với một người mê cờ như Nhiễm Phong, cũng không hề thua kém chút nào. Tuy nhiên, cô mất đi sự nhạy bén thường ngày, hôm nay cô chơi cờ hơi dè dặt. Lúc đầu, di chuyển nhanh, nhưng sau đó thì chậm lại, cô cố tình bỏ lỡ một nước đi và để lộ một lỗ hổng.
"Chiếu tướng!" Nhiễm Phong hất quân cờ một cái, lắc đầu cười nói: "Nhìn xem... Thiếu niên mất bình tĩnh, sao có thể không canh giữ chỗ này"
Lục Thiều khiêm tốn và chấp nhận học hỏi.
Chuẩn bị xong hai món nữa, Nhiễm Ninh chạy ra khỏi bếp, vội vàng nói đã đến giờ ăn.
Ván cờ được nửa chặng, Lục Thiều chưa kịp buông tay, Nhiễm Phong đã bị sĩ giữ chân, đang chưa biết phải đi đường nào.
Nhiễm Ninh chơi cờ không giỏi lắm, nhưng nàng có thể hiểu được một chút, chẳng phải ông ngoại sắp thua rồi sao?
Nhiễm Ninh còn chưa kịp nói thêm gì thì Trương Tố Ninh đã bưng chén đũa đi ra thúc giục: "Đã đến giờ ăn rồi."
Nhiễm Phong đứng dậy, nhưng có thể thấy được đầu óc vẫn đang ở trên bàn cờ.
Khi ông ngoại đi tới trước, Nhiễm Ninh hạ giọng: "Sao cậu không nhượng bộ?"
Lục Thiều bị oan.
"Tôi... muốn, nhưng không kịp."
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên một nụ cười.
"Vậy... đó là lỗi của tôi."
"Là tại tôi, tại tôi."
...
Lục Thiều không cởi mở như trong dịp Tết Nguyên Đán, cô bưng chén ăn uống kiềm chế hơn. Ngược lại, Trương Tố Ninh còn chủ động thêm canh vào chén của cô.
"Tiểu Lục, lần trước cháu đi làm nhiệm vụ bà không nên nói những lời đó, bà cũng tức giận, cho nên... Cháu đừng để bụng."
"Không, không, cháu quên rồi."
"Thôi nào...ăn thêm đi."
Ngay khi Lục Thiều và Nhiễm Ninh cho rằng ông bà đã đồng ý, nàng phát hiện ra rằng Trương Tố Ninh hoàn toàn im lặng với chuyện của hai người họ, không những bản thân không nhắc đến mà còn không để Nhiễm Ninh nhắc đến.
Nhiều lần, Nhiễm Ninh muốn nói chuyện nhưng Trương Tố Ninh đã chặn nàng lại.
Hoặc là gắp đồ ăn cho Lục Thiều hoặc Nhiễm Ninh, hoặc là sẽ nhờ Nhiễm Phong lấy muỗng, tóm lại là bà sẽ không để ai nói chuyện.
Thức ăn trong chén của Lục Thiều chất cao, cô cúi đầu gắp vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu cảm ơn Trương Tố Ninh.
Nhiễm Ninh buồn bực lập tức muốn vùng lên, đặt chén đũa xuống muốn nói chuyện.
Kết quả là... bàn tay đặt trên đầu gối của nàng đột nhiên ấm áp, Lục Thiều đang nắm lấy tay nàng.
Lục Thiều nhai đồ ăn trong miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng - Đừng nói, ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ cần kết thúc bữa ăn.
Nhiễm Ninh không muốn làm như vậy, không chấp nhận tại sao còn muốn mời người đến ăn cơm?
Lục Thiều ngồi một lát, cùng Nhiễm Phong hoàn thành ván cờ còn dang dở, thấy thời gian sắp hết, cô đứng dậy rời đi.
Nhiễm Ninh đứng lên, cứng ngắc nói: "Tôi tiễn cậu."
Trương Tố Ninh không nói một lời cho đến khi hai người rời đi, Nhiễm Phong là người cố gắng giải quyết ổn thỏa suốt thời gian qua.
Bang, cánh cửa đóng lại.
Nhiễm Phong nhìn cánh cửa bên trái, rồi nhìn vợ, thở dài rồi ngồi xuống ghế sô pha, tự chơi cờ.
....
"Xin lỗi..."
Nhiễm Ninh rũ mi xuống, cảm thấy chán nản.
"Sao vậy? Tại sao lại xin lỗi?" Lục Thiều kéo nàng, cúi đầu nhìn nàng.
"Tôi đã không xử lý tốt..."
"Cậu chưa xử lý tốt việc gì? Lúc này đã tốt lắm rồi... Ít nhất tôi có thể công khai vào nhà cậu phải không? Đây có thể coi là một bước tiến lớn đấy." Lục Thiều an ủi: "Tôi còn mong gì hơn nữa? Ông ngoại cậu nói bà không còn ép cậu nữa phải không? Tôi nghĩ... Chuyện họ chấp nhận chỉ còn là vấn đề thời gian. Hãy cho bà ngoại cậu thêm một chút thời gian. Cậu có biết không? Họ chắc chắn sẽ thích tôi. "
Lục Thiều đưa tay chạm vào mặt Nhiễm Ninh, dỗ dành.
"Chúng ta cứ thong thả, tôi không vội, và cậu cũng vậy, được chứ?"
Giọng nói dịu dàng lọt vào tai, khiến Nhiễm Ninh cảm thấy mũi chua xót.
"Cậu không giận bà ngoại của tôi sao?"
"Tôi không giận, ngược lại... rất cảm kích." Lục Thiều chân thành nói: "Không có ông bà, tôi cũng sẽ không gặp được cậu, họ yêu thương cậu, nhưng bây giờ cậu lại bị tôi bắt mất. Nếu là tôi, tôi cũng không sẵn lòng làm điều đó. Tôi thường hay nói... Chỉ cần trái tim chúng ta ở bên nhau, chờ đợi chẳng có nghĩa lý gì? Lúc này, tôi, Lục Thiều, luôn sẵn sàng chờ đợi cậu."
"Lục Thiều, sao cậu tốt như vậy?"
"Bởi vì tôi yêu cậu."
Bởi vì tôi yêu cậu, nên tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về cậu.
...
Sau khi tiễn Lục Thiều về, Nhiễm Ninh trở về nhà.
Nàng hít một hơi thật sâu và gõ cửa phòng ngủ chính.
"Bà ngoại."
"Có chuyện gì à?"
"Con dự định ngày mai sẽ chuyển về Vân Thần Trung Nam."