Lục Thiều nhìn hai túi dược liệu lớn, số lượng không hề ít.
"Mẹ đang làm gì vậy? Để con mang đến cho ông bà cậu ấy, nhìn muốn bội thực."
La Ngọc Thư hừ một tiếng, dùng bút đánh vào đầu cô: "Mẹ con có bao giờ làm bậy đâu? Nhóc con, đừng tung tin đồn."
Lục Thiều sờ mũi, nheo mắt, kéo cổ áo.
"Con chỉ hỏi thôi."
La Ngọc Thư lười để ý đến cô, vội vàng muốn đuổi người: "Còn có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì nhanh chóng rời đi. Đừng lãng phí thời gian."
Lục Thiều gật đầu vui vẻ, nhưng chân không di chuyển nửa bước, ngón tay của cô vặn vẹo và xoay tròn trên túi nhựa. La Ngọc Thư bị quấy rối, không thể tập trung đọc báo cáo.
Bà lại ngẩng đầu nhìn cô con gái yêu dấu của mình. Trực giác của người mẹ nói với La Ngọc Thư rằng người này có chuyện muốn nói, bà gõ nhẹ nắp bút lên bàn, "Muốn gì cứ nói đi, lượn qua lượn lại làm mẹ nhức đầu quá."
Lục Thiều đưa tay cầm dược liệu lên, cô nhìn thấy có rất nhiều thứ, sao lại nhẹ như vậy?
"Mẹ, Nhiễm Ninh có biết không?"
La Ngọc Thư: "Mẹ đã nói với con bé, sức khỏe của bà con bé không có vấn đề gì, chỉ cần uống một ít dược liệu bồi bổ sức khỏe, uống như trà thôi."
Lục Thiều nói: "Vậy sao mẹ không để cậu ấy đến lấy?"
La Ngọc Thư liếc mắt nhìn nàng, mím môi cười nói: "Chẳng phải là để cho con có cơ hội thể hiện Sao? Nếu con không muốn đưa đi thì đặt xuống. Mẹ sẽ gọi Nhiễm Ninh."
"Không, không, không, không! Con đi, con đi." Lục Thiều đỡ mẹ cô ngồi xuống, không chút do dự nói: "Nhiễm Ninh dạo này ngày nào cũng phải phẫu thuật, chân sưng tấy, còn có cả vết thương trên từng ngón tay. Nếu không phải trong đội mấy ngày quá bận rộn, con nóng lòng muốn về nhà mỗi ngày ".
"Nghiêm trọng như vậy sao?" La Ngọc Thư cau mày, nghiêm túc nói: "Chờ mẹ đi công tác về, sẽ bắt mạch cho con bé, kê một ít thuốc đông y. Nếu thể trạng không tốt, con nên chăm sóc nhiều hơn. "
Lục Thiều nhấc chân, cầm túi trong tay đi hai bước về phía cửa, sau đó quay người lại với một cơn gió.
"Mẹ, để con kể với mẹ một chuyện." Giọng cô nghiêm túc.
La Ngọc Thư: "Nói."
Lục Thiều lại đặt dược liệu lên bàn, thò tay vào cổ áo lấy ra chiếc bùa hộ mệnh.
"Bà ngoại Nhiễm Ninh kêu con đổi cách xưng hô. Gọi theo Nhiễm Ninh, từ nay về sau cứ gọi là ông bà ngoại. Rồi bà ngoại còn đến chùa xin bùa hộ mệnh cho con."
La Ngọc Thư sửng sốt, túi vàng hình chữ nhật nhỏ có dòng chữ "Bùa hộ mệnh" đặc biệt rõ ràng... Màu vàng rực rỡ.
Lục Thiều từ đáy lòng cảm kích hai vị lão nhân, bây giờ cô nói với mẹ mình rất thẳng thắn, cô cảm thấy bà hẳn là hiểu được cô muốn nói gì.
"Chưa kể ông bà ngoại rất quý con. Lần nào sang đó, con cũng ăn, uống và chơi. Khi con về, họ còn gói rất nhiều đồ ăn ngon trong các túi lớn nhỏ. Lần trước con nói là cua gạch rất ngon. Bên ngoài, bà ngoại nói là làm cho Nhiễm Ninh và con ăn cùng nhau. Thực ra, mẹ không biết rằng Nhiễm Ninh, người có thể chỉ ăn mỗi bữa hai miếng cơm và một ít rau. Sao có thể ăn nhiều như vậy, nên chủ yếu là làm cho con ăn."
Lục Thiều thấy cảm động khi nghĩ về ông bà đối xử tốt với mình.
"Mẹ, con không nhớ đã nói với mẹ... Đã bao lâu rồi? Chúng ta tính thế này nha, con không quan tâm đến giờ làm việc, nhưng sau giờ làm việc, có phải nên thay đổi cách xưng hô? Viện trưởng La gọi ngắn gọn thành dì La, mẹ có thấy kỳ không? Người trong nhà có ai gọi như thế đâu?"
La Ngọc Thư thoạt tiên sửng sốt, nhưng sau đó trong mắt hiện lên ý cười, khiến Lục Thiều cảm thấy khó chịu, vô thức giơ tay gãi đầu.
"Thì ra là chuyện này, không thành vấn đề, không phải trước đây mẹ chưa từng nghĩ đến, nhưng mẹ thấy hai đứa không có ai nhắc đến, cho nên cũng ngại nói ra." La Ngọc Thư liếc mắt nhìn cô một cái, bà hơi nhướng mày, "Con thực sự đã làm được. Khiến cho ông bà con bé nhìn con bằng ánh mắt khác."
"Con là ai? Con do mẹ sinh ra và mọi người đều yêu mến con như cách của mẹ."
Lục Thiều trêu chọc bà, sau khi cười xong, lại trở nên nghiêm túc, khóe miệng nhếch lên.
"Kỳ thực không dễ dàng, con cũng không muốn nhìn thấy Nhiễm Ninh bị kẹp ở giữa, nếu ông bà không đồng ý, con cũng không biết nên làm như thế nào..."
Trên vai đột nhiên có gánh nặng, La Ngọc Thư vỗ nhẹ cô, chân thành nói: "Con đã chọn con đường như vậy, nhất định sẽ khó khăn hơn những con đường khác. Bây giờ con đi đến mức này, nhất định phải trân trọng con bé hơn nữa, đối xử tốt với con bé, biết chưa?"
"Dạ, con biết."
Nói mấy câu, Lục Thiều cầm hai túi lớn dược liệu lên, nói: "Mẹ, con đi đây."
"Lái xe chậm thôi."
"Dạ."
....
Khoảng tám giờ, Lục Thiều đang đợi ở cửa bệnh viện, cô nhìn đồng hồ, đoán chừng cũng gần đến giờ, cô lăn cửa sổ xuống nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, nàng đang chỉnh tề bước ra khỏi cửa, xách theo một chiếc túi xách, mặc áo khoác dài nửa người và quần tây đen.
Nhiễm Ninh vừa bước vào xe đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc, ngay lúc đang kinh ngạc thì người bên cạnh giơ ngón cái lên, chỉ về phía sau, Nhiễm Ninh chưa kịp nói gì thì Lục Thiều đã chạm vào môi nàng, có mùi thơm quá.
Ăn trộm xong, cô lập tức trở về đúng vị trí của mình và nói: "Chúng ta đến nhà bà ngoại đi."
Trong lúc chờ đèn đỏ, Nhiễm Ninh nói: "Nhân tiện, thứ Tư tuần sau tôi sẽ đi công tác."
Lục Thiều cau mày nói: "Bao nhiêu ngày?"
"Hai tuần."
"Lâu vậy?"
Nhiễm Ninh một tay nắm chặt, một tay sờ một bên mặt Lục Thiều, cười nói: "Có vậy đã thấy lâu? Mỗi lần cậu tập huấn đều là nửa tháng trở lên, mới có hai tuần, đã thấy không vui sao?"
Lục Thiều đang bị Nhiễm Ninh 'dạy dỗ' liếc mắt nhanh một cái về phía nàng rồi đạp ga.
"Tôi rất vui. Tôi ủng hộ cậu bằng cả hai tay. Cậu đang có những bước tiến tích cực. Tôi không thể níu chân cậu lại phải không? Chỉ có hai tuần, một mình trong căn phòng trống rỗng. Tôi không thể làm được... "
Nhiễm Ninh cười nhạo cô nói: "Đáng ghét"
Sau khi giao dược liệu cho bà ngoại, họ ở lại một đêm nữa.
Sau khi trở về, Lục Thiều tính toán bọn họ còn có ba ngày.
Chắc chắn không thể loay hoay vào ngày trước hôm khởi hành, nhưng nếu loay hoay trước ngày đó một chút thì sẽ ổn thôi.
Đó là những gì họ nghĩ.
...
Lên giường lúc mười giờ và ngủ lúc gần ba giờ sáng.
Sự hưng phấn của Lục Thiều trở nên rõ ràng hơn nhiều, Nhiễm Ninh không bỏ xuống được, nàng hôn người đó rồi trượt xuống, Lục Thiều không còn cách nào khác, cuối cùng cô nắm tay nàng đe dọa...
"Nếu cậu còn làm loạn nữa thì hãy trói tôi lại và mang theo!"
...
Sau khi xong việc, hai người nằm trên giường trò chuyện, rèm cửa bị gió lay động nhẹ, như có người đang vẫy quạt, ánh trăng hiện ra rồi biến mất xuyên qua khe hở.
Lục Thiều đột nhiên hỏi: "Cậu có biết Thiết Tào công chúa không?"
Nhiễm Ninh tựa đầu vào vai cô, sửng sốt: "Sao vậy?"
"Thiết Tào công chúa." Lục Thiều cười toe toét, dùng tay còn lại vỗ nhẹ trán người nọ: "Em gái của Thiết Phiến công chúa, dì của Hồng Hài Nhi."
"..."
Nhiễm Ninh kéo chăn, cũng không thèm để ý đến cô, nàng dùng sức cọ trán vào cánh tay Lục Thiều, nghe được tiếng cười khúc khích của người này.
Một lúc sau, rèm cửa cũng ngừng rung chuyển, hẳn là gió đã ngừng thổi, trong phòng không có ánh trăng, đột nhiên trở nên tối tăm.
Giọng nói của Nhiễm Ninh nhẹ nhàng và lạnh lùng, có chút lười biếng, gợi cảm và thoải mái, Lục Thiều nhắm mắt lại tận hưởng.
"Tuần trước có một bệnh nhân tới khoa của chúng tôi, Viện trưởng La là người phụ trách. Ngày báo cáo được đưa ra... Cậu có biết con trai ông ấy tới hỏi Viện trưởng La chuyện gì không?"
"Có nghiêm trọng không? Cơ hội chữa khỏi là bao nhiêu?"
"Không." Nhiễm Ninh lắc đầu, chồm người lên một chút, "Hắn hỏi bí quyết sinh con trai, còn nói mình đã có hai đứa con gái, đứa thứ ba nhất định phải là con trai. Hắn còn hỏi Viện trưởng La liệu vợ mình có vấn đề gì không? Nếu không, tại sao cả hai đứa con liên tiếp đều là con gái?
"Hắn... là đồ ngốc. Có phải mẹ tôi đã đuổi cổ hắn ra ngoài không?"
Nhiễm Ninh đột nhiên cười lớn: "Viện trưởng La bảo hắn đi đến phòng khám số 1, đi thang máy lên tầng mười hai."
"Là gì vậy?"
"Khoa tâm thần học."
Lục Thiều nheo mắt lại, "Chắc chắn mẹ tôi sẽ làm như vậy. Nhưng... người đó thực sự nên đi kiểm tra não. Bây giờ chúng ta đã ở thời đại nào rồi? Hắn lúc nào cũng muốn có một đứa con trai, mà có con trai là do đàn ông quyết định, có liên quan gì đến phụ nữ? Hắn nên đi khám xem có bị teo não không."
Nhiễm Ninh nghiêng người dựa vào trong ngực Lục Thiều, "Lần trước Chủ nhiệm Lưu khoa phụ khoa nói, con gái muốn lấy chồng trước hết nên đến khoa phụ sản để khám tổng quát, đảm bảo mọi thứ vẫn ổn. Chủ nhiệm Trương còn bảo bà mang định kiến. Tôi lại nghĩ tuy không thể đánh ngã thuyền bằng một cây gậy, nhưng tình hình hiện tại là như thế này, quỷ còn nhiều hơn người. Đừng nói đến sản phụ khoa, khoa ung bướu của chúng tôi cũng vậy. Trước đây Bạch Lê cũng nói với tôi, nên cởi mở hơn về chuyện này. Lúc đó có vẻ hiểu biết của tôi quá hạn hẹp, tôi luôn cảm thấy không nên như vậy. Chuyện này con người đâu thể quyết định được, chất của con người lại hay thay đổi và vô cảm."
Lục Thiều xoay người hôn lên trán Nhiễm Ninh, ôm lấy nàng... Ngón tay xoa bờ vai đang nhô lên, thanh âm như tiếng nước ở suối.
"Lòng người luôn có hai mặt, khó đo lường. Đâu đâu cũng có rác rưởi, nhưng tôi tin rằng sẽ có những người có tình cảm sâu đậm. Dù sao tôi sẽ không thay đổi, cậu cũng không thay đổi, ba mẹ tôi và ông bà của cậu cũng vậy. Giờ cậu thử nghĩ xem còn có bao nhiêu người có nhân cách xuất sắc?"
Nhiễm Ninh bị cô chọc cười, cảm giác bi quan vừa rồi bị xóa sạch, thay vào đó là tâm trạng thoải mái và vui vẻ.
"Cậu là người có lý trí nhưng vẫn không quên ca ngợi bản thân."
"Cậu đã huấn luyện tôi rất tốt."
Trò chuyện một lúc, Nhiễm Ninh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, lẩm bẩm điều gì đó rồi ngủ thiếp đi.
Lục Thiều vuốt tóc nàng một cách trìu mến và dịu dàng, nhìn ánh trăng lạnh lẽo, ánh mắt cô vẫn rất dịu dàng, đặt một nụ hôn lên chân tóc nàng.
"Ngủ thôi."
...
Tối thứ Tư.
Lục Thiều chở Nhiễm Ninh và La Ngọc Thư đến sân bay.
Trong cốp xe mỗi người có một chiếc vali. Vali của La Ngọc Thư màu đen, dùng mấy năm, các góc đã mòn, cô đã bảo bà mua cái mới, nhưng bà không mua, bà nói đã quen với nó, chỉ khi vỡ tan tành mới mua cái khác. Bà hoài niệm về mọi thứ, bà sẽ không dễ dàng thay thế bất cứ thứ gì trừ khi nó hoàn toàn không thể sử dụng được.
Vali của Nhiễm Ninh là màu hồng, Lục Thiều mua cho nàng, lúc cô mua thì Nhiễm Ninh từ chối, đáng tiếc lời từ chối không có giá trị, vali còn dán mấy miếng dán hoạt hình đầu to, tên Nhiễm Ninh với chữ chìm hoặc chữ nổi. Nàng không cho Lục Thiều dán, nàng không thể tưởng tượng được mình lại kéo một chiếc vali màu hồng dán đủ các loại hình hoạt hình trên đó. Các đồng nghiệp khác chắc chắn chê cười nàng, nhưng vì họ nể mặt Viện trưởng La. Lúc đi ngang qua họ chỉ đưa ra vài lời nhận xét đáng yêu. Nhưng nàng thật sự muốn đào hố trên mặt đất.
Sau khi nhìn hai người vượt qua vòng kiểm tra an ninh, Lục Thiều rời đi.
Trước khi rời đi, cô nhìn lên bầu trời.
Thời tiết tốt, trời trong xanh.
...
Viện trưởng La lúc còn trẻ đã đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Khi lớn tuổi hơn cũng không có gì thay đổi, cả về thể chất lẫn tinh thần đều rất tốt, thậm chí còn hơn cả những người trẻ tuổi.
Nhưng tuổi tác của bà vẫn ở đó, máy bay vừa bay không bao lâu, xương cốt đã bị điều hòa làm lạnh cóng, vừa định xin thêm một cái chăn thì cô tiếp viên đã mang đến cho bà.
La Ngọc Thư ngạc nhiên trong giây lát, sau đó nghe được giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên, liền đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế phía sau.
"Chính cô gái đó đã nói rằng bà đang cần giúp đỡ."
Cô gái đó không ai khác chính là Nhiễm Ninh, nàng không biết có người đang nhìn mình, nàng đang nghiêng đầu nhắm mắt ngủ, mặc áo khoác bóng chày.
La Ngọc Thư nhận ra chiếc áo khoác này là của Lục Thiều.
Sau khi cảm ơn tiếp viên hàng không, La Ngọc Thư quay lại, mỉm cười và lắc đầu, hai đứa trẻ này dù đang đi công tác nhưng vẫn không thể tách rời.
...
Khi họ đến Lâm Thạch, có người đến đón và đưa thẳng đến khách sạn nơi họ đã đặt trước.
Lần này họ không chỉ họp mà còn tiến hành các hoạt động hỗ trợ y tế nên bệnh viện kia rất coi trọng và cố gắng thu xếp tốt nhất.
Nhiễm Ninh suốt chuyến bay kéo dài hai tiếng không thể ngủ được quá hai mươi phút, sau đó nàng ngồi trong xe gần một tiếng đồng hồ, có lẽ vì quá nhàm chán hoặc có lẽ là gió thổi mạnh, nên bị đau nửa đầu.
Nhiễm Ninh ở cùng một nữ bác sĩ khác, khách sạn cách âm không tốt lắm, bọn họ vừa mới tắm rửa xong, đang định nằm nghỉ ngơi thì bỗng có tiếng va chạm vào tường bắt đầu vang lên.
Nữ bác sĩ bên cạnh đập giường không nói nên lời: "Có bệnh không? Mấy giờ rồi?!"
Cô lấy gối bịt tai rồi quay người ngủ.
Nhiễm Ninh nhức đầu dữ dội, vì ồn ào nên không ngủ được, lục lọi trong vali cũng không tìm thấy thuốc ibuprofen, nghĩ đến ngày mai lại dậy sớm, nàng theo gương đồng nghiệp bên cạnh cố gắng ngủ.
Dùng tay bịt tai không bao lâu, điện thoại di động dưới gối rung lên, Nhiễm Ninh lấy ra thì thấy là Lục Thiều.
Đồng nghiệp bên cạnh đã ngủ nên Nhiễm Ninh đứng dậy đi ra hành lang nghe điện thoại.
"Xin chào?"
Đầu bên kia điện thoại, Lục Thiều đang dựa vào lan can, nheo mắt nhìn về phía trước, gió đêm thật sảng khoái, dễ chịu.
"Đến chưa?"
"Rồi."
"Vậy cậu không biết cách gửi tin nhắn WeChat cho tôi." Lục Thiều hạ giọng, nghe có vẻ hơi khàn khàn.
Nhiễm Ninh nghiêng đầu xoa trán: "Quên rồi."
Lục Thiều cau mày nói: "Đau đầu à?"
"Làm sao bạn biết?!"
"Bạn đang rên rỉ."
Nhiễm Ninh dở khóc dở cười: "Làm sao có thể?"
Lục Thiều biết nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đi đường dài nàng sẽ bị chứng đau nửa đầu, cô nhìn điểm sáng trước mặt nói: "Trong vali có thuốc ibuprofen, còn có bịt mắt và bịt tai. Không ngủ được thì đeo bịt mắt, ồn ào quá thì đeo nút bịt tai vào."
Nhiễm Ninh che điện thoại lại, kinh ngạc nói: "Có trong vali sao? Tôi không tìm thấy."
Lục Thiều đoán nó sẽ như thế này: "Mở ra và tôi sẽ nói cho cậu biết nó ở đâu."
Cuộc gọi bị ngắt, vài phút sau nàng gọi lại, trong ống nghe có tiếng sột soạt, Nhiễm Ninh kẹp điện thoại vào cổ, kéo vali ra khỏi phòng.
"Nó đâu rồi?"
"Có một túi ở cạnh bên của vali và có khóa kéo ở phía dưới."
"Không... À! Tìm thấy rồi! Nó được giấu bên hông."
Vừa mở ra, trong đó có tất cả, ngoài những gì Lục Thiều vừa nói còn có một vỉ thuốc dạ dày và một cặp băng dán.
Lục Thiều cúi đầu mỉm cười, ánh mắt rất sáng, thanh âm vang vọng: "Chỉ cần tìm thấy là được."
Nhiễm Ninh kéo vali lên: "Vậy tôi đi nghỉ."
Lục Thiều lại gọi điện thoại cho nàng, "Không được, trước khi đi ngủ hãy ăn cái gì đó đi, bụng đói đừng uống ibuprofen."
"Mấy giờ rồi..."
"Một phút nữa."
"..."
Khi Nhiễm Ninh ngẩng đầu lên lần nữa, cậu bé bên ngoài từ trong góc đi tới, đúng một phút sau đồ ăn mang đi sẽ được giao cho nàng.
"Cậu..."
Lục Thiều vuốt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ trên đó, "Ăn nhanh đi. Ăn xong thì đi ngủ sớm. Cúp máy đây."
Kỳ thực Nhiễm Ninh muốn hỏi cô làm thế nào biết được.
Đó là cách yêu thương một ai đó, quan tâm họ đúng mức, từng chút một.
Điều này cũng đúng với Lục Thiều.
...
Hôm sau.
"Viện trưởng La, đây là hồ sơ mà cháu đã phân tích các tình huống."
Cuộc tư vấn kéo dài hai ngày liên tục và đêm qua nàng thậm chí còn không ngủ được chút nào.
La Ngọc Thư cầm lấy hồ sơ bệnh án, cúi đầu nhìn Nhiễm Ninh mặc áo blouse trắng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản và sảng khoái sau đầu. Nàng rất xinh đẹp, nhưng quầng thâm trên mắt thực sự rất đậm. Tại thời điểm này, mọi người chắc hẳn đều sẽ đi ăn, phải không?
Bà dường như nhìn thấy bóng dáng của chính mình khi còn trẻ, làm việc chăm chỉ và liều lĩnh với mạng sống.
"Con đã ăn chưa?"
Nhiễm Ninh vẫn đang nói về kế hoạch phẫu thuật, nghe được câu hỏi của Viện trưởng La, tiềm thức bị kẹt lại.
"Dạ... Vẫn chưa."
"Con người không phải sắt thép, sao có thể không ăn? Bỏ hồ sơ xuống, chúng ta đi ăn trước."
Viện trưởng La lên tiếng, Nhiễm Ninh đương nhiên nghe theo.
Hai người đến một nhà hàng gần đó.
Nhiễm Ninh rất ân cần, bưng trà, rót nước, thêm canh, gắp thức ăn, mọi chuyện xử lý rất tốt, không quá nhiệt tình cũng không quá sao nhãng. Hành vi của cấp dưới đối với cấp trên đều cung kính và nhã nhặn.
La Ngọc Thư nhặt những chiếc xương từ con cá và đặt chúng vào chén cho Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh khẽ gật đầu: "Cảm ơn Viện trưởng La."
"Có gì mà cảm ơn? Với tư cách là người một nhà không cần cảm ơn."
La Ngọc Thư nói xong, vẻ mặt Nhiễm Ninh dừng lại, cẩn thận suy nghĩ 'người một nhà'?
"Khi con và Lục Thiều ở cùng nhau, chẳng phải chúng ta đã là người một nhà rồi sao? Ta đã gọi điện cho bà ngoại con rồi. Lần này khi chúng ta trở về, cả gia đình sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm."
Nhiễm Ninh hiển nhiên không có phản ứng gì: "Không sao đâu, Viện trưởng La, ông bà ngoại của cháu không sao đâu, không cần..."
"Cô nương ngốc, cái này sao có thể không cần?" La Ngọc Thư nheo mắt cười, "con không cần quá lo lắng. Dù sao con với Lục Thiều cũng đâu có thua kém người khác. Ngược lại, còn tốt hơn. Hiểu không?"
Nhiễm Ninh dường như hiểu được một chút.
La Ngọc Thư bổ sung: "Hơn nữa, từ nay về sau con không cần như vậy dè dặt, chúng ta có thể ở trước mặt thì Viện trưởng La nhưng phía sau thì xưng hô một cách thoải mái hơn. Ví dụ như con có thể gọi giống Lục Thiều."
Nhiễm Ninh: "...."
La Ngọc Thư nhìn vẻ ngốc nghếch liền trêu chọc nàng: "Không muốn gọi mẹ à?"
Nhiễm Ninh trong lòng vui mừng, vừa gật đầu, khi ngẩng lên, mặt liền đỏ bừng.
——
Một tuần sau, Lục Thiều đến sân bay đón người, đầu tiên đưa La Ngọc Thư về nhà, sau đó lại đưa Nhiễm Ninh đi.
Trước khi rời đi, Nhiễm Ninh tạm biệt Viện trưởng La.
"Mẹ, chúng con về trước đi."
La Ngọc Thư khẽ mỉm cười: "Được rồi, trên đường lái xe chậm một chút."
Sau khi rời đi, Lục Thiều ôm vô lăng, nhìn về phía trước, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói: "Đổi cách xưng hô rồi."
Nhiễm Ninh: "Ừ."
...
Mặt trời đã lặn, bầu trời đầy những tia lửa, vài người lang thang trên đường, trăng vẫy gọi, những bông hoa nhỏ lắc lư, đèn giao thông nhấp nháy, ngay cả những cột đá thường ngày không ai để ý hôm nay cũng trở nên dễ thương hơn rất nhiều.
Nhìn lên theo con đường núi quanh co, một chiếc đậu dưới gốc cây cổ thụ cao chót vót trên đỉnh núi, thân xe màu xanh sapphire hòa vào màn đêm đen kịt, bị cây to che khuất, không dễ thấy.
Đôi tình nhân trên xe lại tô thêm chút ấm áp cho màn đêm tối.
Hơi thở của hai người dâng trào, họ hôn nhau không rời, sự rung chuyển của chiếc xe đã nói lên tất cả, tâm hồn họ hòa hợp, họ là trời sinh một cặp.
Nụ hôn kết thúc, Lục Thiều quay đầu nhìn nàng.
Thở hổn hển, gân xanh nổi lên ở bàn tay cầm vô lăng, răng hàm gần như bị nhai nát, cô ra lệnh.
"Về nhà!"
Nhiễm Ninh dựa vào lưng ghế, hơi thở dốc, dùng ngón tay giữ dây an toàn trước ngực, nhẹ nhàng thì thầm.
"Thật ra, ở trong xe không phải là không thể..."
——
——
Cả bệnh viện và khoa ung bướu đều được phát kẹo mừng.
Bao bì rất tinh tế, khi nhìn vào, không có một ký tự Trung Quốc nào bên trong hay bên ngoài, tất cả đều bằng tiếng nước ngoài, là tiếng Pháp.
Nhiễm Ninh ngước mắt lên: "Kẹo Pháp? Của ai vậy?"
Bạch Lê: "Còn có thể là ai nữa? Trương Sa Sa nói rằng cô ấy đang mang thai và đặc biệt gửi cái này đến bộ phận của chúng ta. Cô ấy nói rằng đó là sô cô la Pháp chính hãng."
Nhiễm Ninh gật đầu: "Ồ."
Bạch Lê dùng cùi chỏ chạm vào cô: "Cậu thật sự không biết hay sao?"
Nhiễm Ninh không hiểu "Biết cái gì?"
"Thôi bỏ đi, cậu và cô ta cũng đâu có quan hệ gì, sao lại cùng cậu nói chuyện phiếm chứ?" Bạch Lê khoanh tay, chậm rãi nói: "Cô ấy đến Hồng Kông làm xét nghiệm giới tính thai nhi, nghe nói là con trai, bây giờ cô ấy được nhà chồng cưng chiều như gấu trúc khổng lồ."
"A?" Nhiễm Ninh chớp mắt, nàng biết dự án này, Trương Sa Sa là người đầu tiên thực hiện.
Bạch Lê nói thêm: "Cậu có biết không? Trước khi xác định giới tính, cô ấy không mấy vui vẻ. Hàng ngày phải ở nhà rửa chân cho mẹ chồng, còn người đàn ông đó dường như sắp ly hôn."
"A? Làm sao cậu biết?" Nhiễm Ninh kinh ngạc.
Bạch Lê đẩy nàng, liếc nhìn cô y tá nhỏ vừa đẩy xe trước mặt, "Trên đời không có tường kín, làm sao cô ấy có thể đưa kẹo đến bệnh viện mà không có người theo dõi?"
Nhiễm Ninh chợt hiểu ra: "Ý của cậu là... Tiểu Trương?"
Cũng dễ hiểu thôi, họ có mối quan hệ tốt nhất, có thể mặc chung một chiếc quần, nhưng cuối cùng Tiểu Trương cũng ghen tị, chắc hẳn cô ấy đã kể rất nhiều chuyện riêng tư.
"Nhưng điều này có thực sự tốt cho cô ấy không? Không phải là vì bụng cô ấy sao? Nói chính xác thì là vì bào thai nam trong bụng cô ấy.
"Không, không biết cô ấy có khó chịu hay không." Bạch Lê lắc đầu, "Quên đi, không nhắc đến cô ấy nữa. Tan làm có thời gian không? Chúng ta đi xem phim đi."
"Có phim mới hả?"
"Ừm."
"Được rồi."
...
Sau giờ làm việc, hai người bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, họ bắt gặp ánh mắt của Thương Nam, người này mặc áo đen và quần đen nhìn Bạch Lê và Nhiễm Ninh, ánh mắt cô lập tức cứng đờ.
"Thương Nam?"
Nhiễm Ninh vừa định bước tới chào hỏi thì cánh tay nàng bị siết chặt, Bạch Lê kéo lại ngăn cản nàng đi qua.
"...."
"Mặc kệ chị ấy, chúng ta đi thôi."
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, tôi không muốn quan tâm đến chị ấy."
Nhiễm Ninh bị Bạch Lê kéo đi, bước đi rất nhanh, vô thức quay đầu lại nhìn, Thương Nam cũng theo sát phía sau.
"Cô ấy lại gây sự với cậu nữa à?"
Bạch Lê: "Đừng hỏi, trước đây tôi đối với chị ấy quá tốt, muốn tạo thêm lòng tin thôi."
Nhiễm Ninh mỉm cười, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng quả thực chính là cô đang ở trong giai đoạn mập mờ. Sau giai đoạn này, khi nghĩ lại, cô sẽ cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc biết bao.
Nàng quay lại hỏi Bạch Lê, "Cậu có thấy giống Lục Thiều không? Ý tôi là lúc ở trường trung học, cậu ấy đi theo chúng ta cả ngày."
Bạch Lê mím môi: "Không phải như vậy, Lục Thiều so với chị ấy cách xa nhiều lắm."
...
Bộ phim còn năm phút nữa mới bắt đầu, Nhiễm Ninh đột nhiên cúi đầu.
"Tôi đi vệ sinh."
"Nhanh lên, bắt đầu ngay bây giờ."
"Ừm."
Nói xong nàng xách túi bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Nàng đoán không sai, Thương Nam đang đứng ở cửa, nhìn thấy Nhiễm Ninh đi ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên, gật đầu chào hỏi.
"Suất chiếu này đã bán hết rồi, tôi..."
"Đây nè."
Nhiễm Ninh đưa vé cho Thương Nam, rất ân cần nói: "Vào đi, sắp bắt đầu rồi."
Nhìn tấm vé, Thương Nam sửng sốt, sau đó đưa tay nhận lấy: "Cám ơn."
"Không cần." Nhiễm Ninh nói rồi bổ sung thêm.
"Thật ra Bạch Lê rất dễ dụ."
...
Khi bộ phim bắt đầu, một bóng người bước tới và ngồi xuống cạnh cô trong bóng tối, thì cô bùng nổ.
"Chị..."
"Bạch Lê!"
"Đi ra!"
"Tôi có thể giải thích."
...
Trên đường có quán ăn, Nhiễm Ninh muốn ăn nên mua một phần tôm phủ đường nâu.
Ngọt ngào, không nhờn và sảng khoái.
Mới ăn được hai miếng, Lục Thiều đã gọi điện.
Nói xin chào nhẹ nhàng.
Nhiễm Ninh đáp lại bằng một nụ cười.
Lục Thiều hỏi nàng vì sao cười.
Nàng nói: Bạch Lê dường như đang gặp rắc rối với Thương Nam.
Tiếng cười trầm thấp của Lục Thiều cũng truyền tới.
Lập tức, Nhiễm Ninh ngẩng đầu lên.
Có sáu mươi xu rơi vãi khắp sàn, tôi nhìn lên và thấy mặt trăng.