• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mình chóng mặt quá, Lục Thiều nghĩ...

Nhưng thật may mắn... cô đã không làm điều gì xấu cả.

Nếu không, với tính tình của Nhiễm Ninh, có thể ngày mai tỉnh dậy cô lại bị ném vào ngục.

Khi Lục Thiều trở về, Thương Nam đã ngủ rồi.

Cô không đi vào mà đứng ngơ ngác ở hành lang ngoài ký túc xá, vầng trăng ở trên đầu, bị mây che một nửa, mờ ảo như một tấm màn đen mỏng.

Không thể không nghĩ về nàng.

Chắc hẳn nàng đã kiệt sức nên vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi, nàng thậm chí còn không biết rằng cô đã mua hoành thánh trên đường, may mắn thay cô đã đưa nàng về, nếu người khác...

Lục Thiều nhìn xuống tay mình, trầm ngâm...

Nói đến chuyện lộn xộn, trước đây cô đã làm rất nhiều việc, nhưng sau nụ hôn ở nhà ngoại Nhiễm Ninh, có một số việc dường như đã vượt quá tầm kiểm soát.

Lúc còn đi học, Nhiễm Ninh không ăn được đồ cay, nhớ lại lúc đi ăn thịt nướng, rõ ràng là gọi cay vừa, nhưng lại có cảm giác như cay cực độ, một cái cánh vừa cũng không thể ăn hết. Mắt nàng đỏ bừng vì ăn cay, trán cũng đỏ và toàn là mồ hôi, làm mái tóc rối bời ướt đẫm, mềm mại dính vào trán, khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ đang nhìn chằm chằm vào cô. Trông... thật dễ thương hiếm có, khiến Lục Thiều trong lòng rung động, tim đập thình thịch, nếu không ở bên ngoài chắc chắn đã làm chuyện xấu.

Đôi môi đỏ mọng ấy chắc là ngon lắm.

Nhiễm Ninh lúc đó đã bối rối đến mức không hề nhận ra ý đồ xấu của Lục Thiều.

Lục Thiều đưa nước lạnh cho nàng bớt cay, Nhiễm Ninh uống hơn nửa chai mới thấy nhẹ nhõm, miệng nàng không còn cay như trước nữa, nhưng màu đỏ vẫn chưa biến mất.

"Hay là... Tôi thổi cho cậu nhé? Thổi rồi sẽ không cay nữa..."

Nhiễm Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của Lục Thiều, nàng lập tức ngượng ngùng khó chịu, đưa tay chạm vào mắt cô.

"Cậu đang nhìn gì đó!"

Sau đó Lục Thiều cũng cảm thấy mình đã đi quá xa, cô cũng không phải là nữ nhân cuồng dâm, làm sao có thể nghĩ đến chuyện này nhiều như vậy, nhưng lại không nhịn được, dù sao vừa nhìn thấy nàng liền muốn hôn một cái.

Hôm đó hai người ăn thịt nướng, rồi đi dạo công viên Ngọc Đàm rất lâu, về đến nhà thì trời đã tối.

Trước khi tiến vào tòa nhà, Lục Thiều nhịn không được lại kéo nàng, đi về phía hàng cây.

"Hôn nha! Chỉ cái thôi!"

Lợi dụng ánh trăng mờ ảo, Lục Thiều không nhìn rõ khuôn mặt Nhiễm Ninh, nên cô dựa vào trực giác của mình mà thăm dò từng chút một. Cho đến bây giờ khi gặp lại nàng, xích mích qua lại lại xảy ra...

Khi đó Nhiễm Ninh ngoan ngoãn đến mức bị cô dẫn dắt...

"Ninh Ninh... mở miệng ra... đừng ngậm chặt như vậy."

Không phải Nhiễm Ninh không cố gắng vùng vẫy, chỉ là Lục Thiều chưa bao giờ để nàng chủ động những vấn đề thân mật... Giống như một con người hoàn toàn khác, cô thường xuyên suy ngẫm rất lâu chỉ vì quan tâm đến cảm xúc nàng. Nhưng nhìn cô thật mạnh mẽ trong nụ hôn và hống hách... đến mức nàng thậm chí không thể chống cự nhiều vì tay chân sớm đã mềm nhũn.

Đầu lưỡi di chuyển qua lại trong miệng, như ngọn lửa hung hãn muốn đốt cháy ai đó, như máy bơm muốn hút khô người.

Thường thường sau khi hôn, Nhiễm Ninh sẽ bối rối, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ.

Lúc này, nàng dụi dụi mắt, đẩy Lục Thiều ra, nhưng khi ngước mắt lên nhìn cô, nàng lại không hề tức giận... Ngược lại, như đang che giấu sự ngượng ngùng của một cô gái...

Nàng lẩm bẩm nhắc nhở - đừng la cà trên đường và hãy nhắn tin khi về đến.

Nghĩ về quá khứ thật táo bạo... vừa đến trước cửa nhà người ta đã...

Lục Thiều hít sâu một hơi. Thật khác biệt, trước đây sở dĩ cô dám làm càn như vậy, là bởi vì cô biết Nhiễm Ninh cũng thích mình. Nhưng bây giờ... nếu cô tiếp tục vô liêm sỉ, có thể sẽ bị gán cho cái mác là quấy rối và cố tính...

Dây dưa...

Có thực sự là dây dưa không?

...

Ngày hôm sau.

Lúc Thương Nam tỉnh lại, Lục Thiều đã tắm rửa xong, đang lười biếng ngồi trên ghế dùng khăn lau tóc, trên bàn có bữa sáng đang bốc khói nghi ngút.

"Cậu... vừa quay lại à?"

Lục Thiều không cần ngẩng đầu, chỉ cần nghe giọng nói của cô cũng biết trong đầu này đang suy nghĩ lung tung.

"Không, rạng sáng đã về rồi."

Lục Thiều ném chiếc khăn tắm lên kệ bên cạnh, hôm qua cô mất ngủ, trước bình minh mới chợp mắt một lúc, cô không buồn ngủ, nhưng quầng thâm làm đôi mắt nặng trĩu, nhìn có chút hốc hác.

"Muốn ăn bánh bao không? Của Lão Từ Cơ đó."

"Lão Từ Cơ?" Thương Nam trợn tròn mắt, "Đừng nói là sáng nay cậu đã chạy đi chạy lại sáu cây số đấy?"

Lục Thiều liếc cô một cái, nhét bánh bao vào miệng, "Cậu thấy tôi rảnh lắm hả? Bộ không đặt hàng được à?"

Thương Nam quay đầu lại, nhìn thấy túi đóng gói trong thùng rác, trên có in mã số nhận hàng.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu không phải loại người có thể dậy sớm mua bữa sáng cho tôi, thật dọa người đến mức suýt chút nữa không dám ăn."

Bình thường lúc này Lục Thiều sẽ phải tranh cãi với cô vài lần, nhưng hôm nay thật kỳ lạ... cô ấy im lặng như búp bê.

Thương Nam nhìn bộ dáng như cá chết của cô ấy, có chút bối rối, ngày hôm qua trước khi đi không phải còn hưng phấn sao? Tại sao chỉ sau một đêm thì giống như cà tím héo do bị sương giá tàn phá?

Chớp mắt.

"Bác sĩ Nhiễm không ghen à?"

Lục Thiều dừng một chút, lấy ra một tờ giấy lau thật mạnh trên miệng, lập tức đứng dậy, kéo mở khóa bộ đồ bay từ đầu đến cuối cùng, phát ra tiếng leng keng, nghe như chuẩn bị vũ trang.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Thương Nam tức giận.

"Này.. cậu có thể ngừng hành động như một quả bầu nhàm chán được không? Có thể nói gì đó được không hả?"

"Không biết."

"Là ý gì đây?"

"Hôm qua cô ấy phải phẫu thuật, nên mệt mỏi quá, tôi cũng không rảnh để hỏi."

"...."

Lục Thiều đứng trước gương, cởi bộ đồ bay ra, cái đầu rũ xuống đột nhiên ngẩng lên.

"Tôi sẽ hỏi... vào hôm nay."

Nghe xong, Thương Nam sửng sốt hai giây, sau đó nhìn thấy người trong gương đang cười toe toét, cô lập tức phản ứng lại, cầm lấy vỏ chai rỗng trong tay ném qua.

"Mẹ kiếp! Còn tưởng rằng cậu lại bị trầm cảm! Chết tiệt cậu giả vờ hay thật đó!"

...

Sáu giờ chiều, trước cổng bệnh viện.

Nhiễm Ninh vừa bước ra đã nhìn thấy chiếc xe bán tải màu xanh đậu bên đường, không phải vì cô có thị lực tốt mà chủ yếu là do chiếc xe quá dễ thấy, khắp nơi đều có xe ô tô, nhưng chỉ có duy nhất mình cô lái kiểu xe màu xanh ngọc thạch này thôi... Cực kỳ bắt mắt.

Lục Thiều cũng nhìn thấy nàng, không chút do dự, mở cửa bước xuống xe, sải bước đi tới với mục đích rõ ràng.

Cô ấy mặc bộ đồ bay, dáng người cao gầy, đôi mắt sáng, đường nét vô cùng thanh tú, cô bước qua đám đông, biến mọi người thành phông nền, hầu hết người qua đường đều nhìn cô một cái.

Nhiễm Ninh nhìn người này càng ngày càng gần, nàng cảm thấy ánh mắt không thể rời đi được, khi cô tiến tới, nàng cảm thấy có chút nóng bức.

"Tan làm rồi sao?"

Lục Thiều chăm chú nhìn nàng, tay như thể không biết phải đặt ở đâu, đút vào túi rồi lại rút ra.

"Ừ." Nhiễm Ninh đáp lại, hỏi cô: "Sao cậu lại ở đây?"

Lục Thiều liếc nhìn nàng, nói thẳng: "Đã đến giờ ăn rồi. Hôm nay cậu rảnh không?"

"Tôi...."

Chưa kịp nói hết lời, Bạch Lê đã bước ra khỏi cửa hàng nhỏ bên cạnh, mang theo hai chiếc xúc xích nướng.

"Lục Thiều, sao cậu lại ở đây?"

Nhìn thấy Bạch Lê, Lục Thiều không nói nên lời, nói thật, hồi còn đi học cô đã khá sợ cô ấy, mỗi lần cố gắng đến gần Nhiễm Ninh thì khó tránh khỏi bị cô ấy ghét bỏ. Nhiều lúc cảm thấy suy sụp... Lục Thiều thực thấy mình và Bạch Lê không hợp nhau.

Bạch Lê đưa một miếng xúc xích nướng cho Nhiễm Ninh, cúi đầu cắn một miếng trong tay, tự nhủ: "Mẹ tôi đã đi chợ mua một con cá chép bạc, kêu

về nhà ăn cơm."

Nhiễm Ninh không nói gì, vội vàng gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn Lục Thiều.

Lục Thiều hiểu rõ, nàng đã có hẹn.

Lục Thiều bình tĩnh nhìn đi nơi khác, ho khan rồi quay đầu lại, nói với giọng điệu thoải mái và tự nhiên.

"Tôi đến đây để đón mẹ."

"Ồ, được rồi... chúng tôi đi trước nhé."

Bạch Lê không suy nghĩ nhiều liền kéo Nhiễm Ninh rời đi, Lục Thiều nhìn qua, đột nhiên lại lên tiếng.

"Này... các cậu có cần tôi cho đi nhờ không?"

"Cậu không đón Viện trưởng La à?"

"Giờ vẫn còn sớm."

Bạch Lê ăn xong miếng xúc xích nướng cuối cùng, ném chiếc xiên trong tay đi, rút ​​chìa khóa xe trong túi ra, lắc lắc về phía Lục Thiều.

"Không cần, tôi có xe."

Lục Thiều không nói thêm gì nữa, mỉm cười gật đầu nhìn bọn họ rời đi.

Nhìn thấy đuôi xe càng ngày càng xa, Lục Thiều nhịn không được gõ cửa xe.

Nếu biết sớm hơn thì mình đã gọi điện trước.

Ở bên kia, Bạch Lê phàn nàn về món xúc xích nướng vừa rồi.

"Tôi nói muốn hương vị nguyên bản, họ lại cố tình đưa vị tiêu đen, không có thì cứ nói không, sợ tôi không mua nữa, ông chủ này không tốt đâu. Không thành thật bằng vợ hắn, chỉ lừa dối những khách hàng quen thôi. "Nói xong, cô lại hỏi: "Lục Thiều, cậu ấy thực sự đến đón mẹ à?"

Nhiễm Ninh sửng sốt, dừng một chút mới nói: "Ừ."

"Nhưng tôi lại nhớ là Viện trưởng La đã đi họp, đúng không?"

"...."

Bạch Lê hít một hơi và nhận ra sau đó.

"Không phải cậu ấy tới tìm cậu chứ?"

Nhiễm Ninh im lặng ăn xúc xích nướng.

"Tôi không có ý kiến."

...

Cha mẹ Bạch Lê rất yêu thương nhau, gia đình hòa thuận, đặc biệt là mẹ Bạch vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà, Nhiễm Ninh thường xuyên tự hỏi, nếu mẹ nàng còn sống thì liệu cũng giống như vậy phải không?

Sau khi ăn xong, Nhiễm Ninh thấy thời gian cũng sắp hết, định rời đi nhưng lại bị Bạch Mã ngăn lại.

"Trời tối rồi, cậu về lại ở một mình. Hôm nay ngủ ở đây đi."

Nghe xong, nàng lấy chăn bông trong tủ đi vào phòng ngủ của Bạch Lê.

Đây không phải lần đầu Nhiễm Ninh ở lại nhà Bạch Lê, lúc học đại học, nếu không có việc gì cô sẽ dẫn nàng đi ăn, về muộn sẽ trực tiếp ngủ ở đây. Ba của Bạch Lê sẽ chở hai người họ trở lại trường vào hôm sau.

Tắm rửa xong, Nhiễm Ninh mặc bộ đồ ngủ của Bạch Lê, vừa định nằm xuống, liền nghe thấy Bạch Lê nhàn nhạt nói gì đó.

"Chậc chậc chậc...dáng người của cậu thật tuyệt vời."

Khẽ nheo mắt lại, cô cố ý nhìn qua.

"Như này chắc là... B+"

"...."

Nhiễm Ninh đỏ mặt, lập tức mở chăn đắp lên.

"Cậu giấu cái gì... đều là phụ nữ."

Bạch Lê cố ý vươn tay kéo chăn bông của nàng, thậm chí còn kéo chăn bông của mình cho nàng xem.

"Cậu có thì tôi cũng có, chỉ là của tôi không lớn bằng cậu."

Nhiễm Ninh nhanh chóng đắp chăn lại, buồn cười vỗ vào người này.

"Cậu còn nói... Cậu không đặt mua những bộ đồ ngủ bình thường nào à?"

Cô nhìn xuống thì thấy trên vai có hai sợi dây mảnh, rất ít vải, phía trước và sau có cổ chữ V to bản. Truyện Tiên Hiệp

"Làm ơn, đây là bộ đồ ngủ bình thường của tôi, được chứ? Hơn nữa... ngày nay mọi người đều ủng hộ việc ngủ khỏa thân."

Bạch Lê tắt đèn leo lên giường, bộ đồ cô mặc ít vải hơn bộ của Nhiễm Ninh, theo cô, mỗi bộ đều đắt tiền.

"Thật đấy, cậu lén ăn gì sau lưng tôi à? Nếu không thì sao cậu có bộ ngực lớn và vòng eo thon!"

"Ồ... chán cậu quá! Bộ không buồn ngủ à?"

Bạch Lê biết Nhiễm Ninh rất hay xấu hổ, tuy rằng nàng bình thường lạnh lùng, nhưng khi nhắc đến chuyện này, nàng sẽ là người đầu tiên đỏ mặt.

"Này, nói thật cho tôi biết Lục Thiều đã thấy qua chưa?"

"Cậu bệnh à, trước đây làm sao cậu ấy thấy được?" Nhiễm Ninh cắn vào má mình, đỏ mặt muốn bốc khói. "Lúc đó chúng tôi mới có mười mấy tuổi."

Nhiễm Ninh xoay người lại, quay lưng về phía Bạch Lê.

"Được rồi, tôi đi ngủ đây."

Bạch Lê tiến về phía trước, ngẩng đầu lên, dùng ngón tay nhặt một sợi tóc, xoắn mấy vòng.

"Tôi nghĩ hôm nay cậu ấy đến tìm cậu. Lý do đến đón Viện trưởng La thật là vớ vẩn. Hơn nữa... cậu có thấy cách cậu ấy nhìn tôi không? Giống hệt như lúc cậu ấy theo đuổi cậu, ánh mắt thật 'độc ác'"

"Nó không nghiêm trọng vậy đâu..."

"Tại sao không? Đừng nhìn cậu ấy cao lớn như vậy chứ nhỏ nhen lắm. Cậu quên cậu ấy đi theo khi chúng ta đi mua sắm sao? Đôi mắt cậu ấy đầy oán giận... như thể tôi đã cướp đi kho báu của cậu ấy" Lúc này, Bạch Lê cười lớn, "Nhưng... hình như là sự thật, tôi đúng là chiếm đoạt bảo vật của người khác."

"Linh tinh. Thôi đừng nói nhảm nữa."

"Tôi không nói nhảm, trong năm hai người gặp nhau ở trường trung học, cậu ấy thực sự rất sủng cậu, cầu sao nhưng không cầu trăng*. Cậu ấy rất nghe lời cậu nói. Giống như việc, cậu không thích cậu ấy trượt ván, sau này cậu ấy thậm chí còn không chạm vào nó."

* 要星星不给月亮: thành ngữ này có nghĩa là muốn gì thì được đó, tuy dịch từng chữ thì nghe ra nghĩa khác.

Bạch Lê ôm đầu, luồn ngón tay vào tóc gãi gãi, mơ hồ thở dài.

"Này, nếu cậu ấy vẫn muốn theo đuổi thì cậu định làm gì?"

"Không đời nào."

"Chỉ là giả định thôi."

"...Tôi chưa nghĩ tới."

"Vậy thì bây giờ cậu có thể nghĩ về nó rồi."

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ninh cần phải suy nghĩ ngay bây giờ.

Hãy chuẩn bị cho cuộc hành trình dài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK