Mình có nó khi nào? Tại sao mình lại không thấy nó?
Nhiễm Ninh ôm trán, nhưng bị ai khác ngoài Viện trưởng La nhìn thấy cũng không tốt.
Dù có nói thế nào về mối quan hệ của nàng với Lục Thiều, nàng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Viện trưởng La.
...
Trong phòng thay đồ, Bạch Lê nhìn quanh quả dâu tây nhỏ trên cổ Nhiễm Ninh, nhăn mũi, trong lòng có chút hâm mộ.
"Để rồi xem. Viện trưởng La là người nắm giữ trời đất, nhưng bà ấy sao có thể kiểm soát việc cậu và người yêu làm tình."
Vừa tan làm, trong phòng thay đồ còn có người khác, Nhiễm Ninh vừa nghe cô nói xong liền biết có gì đó không đúng, vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn chậm một bước, nên đã không cản lại kịp.
"Cậu điên rồi~ nhỏ giọng thôi~"
Bạch Lê mở to đôi mắt ngây thơ đang run rẩy.
Nhìn mấy người Âu Linh ngồi cách đó mấy ghế, bọn họ đều đã kết hôn rồi, Tiêu Trọng còn cưới vợ cho con trai mình, ai mà quan tâm đến chuyện này? Những người trẻ... Tình yêu đến một cách tự nhiên và sâu sắc, mọi người đều biết Nhiễm Ninh là người nhút nhát, luôn giữ thể diện trước mặt người khác, nàng chỉ cười tự nhiên chứ chưa từng giễu cợt.
Nhiễm Ninh đỏ mặt, nắm lấy cánh tay của Bạch Lê.
"Cậu có thể bình tĩnh một chút được không..."
Bạch Lê cũng không có coi trọng, "Tôi nói thật, hơn nữa... thà làm còn hơn không, cứ chấp nhận đi."
Bạch Lê lẩm bẩm nửa câu sau, nhưng Nhiễm Ninh vốn tai rất thính, kết hợp phần trên và phần dưới, đại khái có thể đoán được cô nói gì, suy nghĩ một lát, mới nhìn sang bên.
"Sao cậu không mặc bộ đồ denim màu xanh nước biển yêu thích nữa?"
Ánh mắt nhìn thấu hồng trần của Nhiễm Ninh khiến Bạch Lê cảm thấy lúng túng.
"Ừm... Không, tôi đã gửi nó đi giặt khô."
Bộ đồ đó không biết đã giặt bao nhiêu lần, từ khi nào lại cần giặt khô? Với những lời này... Nhiễm Ninh có thể chắc chắn rằng cô ấy thực sự có hứng thú với Thương Nam, nếu không chỉ có bộ quần áo thì cần gì phải giấu diếm?
Im lặng thở dài, Bạch Lê đã là người lớn, quan hệ của bọn họ dù tốt đến đâu, chuyện tình cảm cũng khó để cô ấy nói ra, hơn nữa cô ấy là người dộc lập, cho nên dù có tâm sự cũng có thể sẽ không chịu lắng nghe, làm sao để cô ấy có thể không cảm thấy thoải mái sau khi nghe lời khuyên.
Quên đi, chỉ cần Thương Nam không có ý gì, căng thẳng qua đi Bạch Lê tự nhiên sẽ bỏ cuộc.
....
Hai người bước ra khỏi khoa nội trú và gặp Từ Mao Sâm đang bước vào.
Người đàn ông này uy nghiêm và lịch lãm, dù đi ngang qua cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, đằng sau hắn là bốn người, hai người đàn ông cơ bắp đeo kính râm và hai người phụ nữ trung niên đeo phù hiệu công tác. Tất cả đều gật đầu và cúi chào.
Mỗi ngày trong bệnh viện có rất nhiều người ra vào, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người khoa trương như vậy, Nhiễm Ninh vô thức liếc nhìn phù hiệu của hai người – họ là bảo mẫu.
"Cô Bạch?" Từ Mao Sâm dừng lại, "Thật trùng hợp."
Bạch Lê không nghĩ tới hắn sẽ nhớ tới cô, dù sao ông chủ lớn suốt ngày phải xử lý mọi việc, cô lại là một y tá nhỏ, hai người chỉ gặp nhau một lần, cũng không nói mấy câu. Cô làm sao có thể để lại ấn tượng gì, giống như bây giờ, nếu không phải hắn đang gây nhiều sự chú ý như vậy, có lẽ ngay cả cô cũng không nhớ hắn là ai.
"Anh là ai..."
"Bạch tiểu thư, thật là hay quên, trước đó chúng ta gặp nhau ở trong phòng của người yêu tôi."
"Người yêu của anh?"
"Diệp Dung."
"Ồ~"
Bạch Lê dài giọng nói, giả vờ như đang suy nghĩ.
"Chị Diệp."
Từ Mao Sâm mỉm cười, ở độ tuổi này, hắn không béo cũng không hói, đẹp trai và giàu có, cộng với nụ cười được cho là ấm áp này, thực sự khiến người ta phá vỡ khoảng cách.
Nhưng... nói cách khác, cô biết hắn đang giở trò, Bạch Lê cho rằng tuổi của mình không nên thuộc loại 'tiểu thư'.
Từ Mao Sâm đưa tấm danh thiếp có viền vàng bao quanh.
Bạch Lê đã từng nhìn thấy những thứ như vậy ở chỗ của ba mình, một nhóm ông lớn có quá nhiều tiền để chi tiêu, họ làm ra những thứ vớ vẩn, của ba cô đã bị mẹ tịch thu từ lâu, cũng không biết là có vứt đi hay không, dù không vứt cũng không thể nào tìm thấy được.
Ba cô không thích những thứ này, nhưng đã bước vào công việc kinh doanh thì không thể tránh khỏi.
Nghe nói những thứ có giá trị, cũng có thể lấy ra là quà tặng cho... ai thích vàng?
Mọi người đều biết tấm lòng của Tư Mã Chiêu*.
* Nhà quân sự chính trị trong thời Tam quốc, con trai Tư Mã Ý
Bạch Lê dùng đầu lưỡi ấn răng hàm, nhận lấy tấm danh thiếp, vẻ mặt ngây thơ mỉm cười.
"Ồ! Là vàng à."
Nói xong, cô đưa ra ánh mặt trời, rất chói chang.
"Anh Từ, anh có biết Bạch Nam Quang của Công ty thực phẩm Nhuận Hải không?"
Từ Mao Sâm giật mình nói: "Tôi có nghe qua một chút."
"Ồ, nếu từng nghe qua." Bạch Lê gật đầu, "Thì đó là ba ruột của tôi."
Bạch Lê không phải là người hay khoe khoang, nhưng thỉnh thoảng cô cũng không giấu địa vị của mình, trả lại miếng vàng cho hắn, "Anh Từ, ở nhà tôi có nhiều thứ này nên cũng không cần đến."
Sắc mặt Từ Mao Sâm thay đổi, không còn tự nhiên như trước, nhưng vẫn có thể tự do di chuyển, cầm lấy danh thiếp của mình, cười nói: "Thì ra là con gái của ông Bạch, tôi nhìn nhầm, nhưng... sao có thể làm y tá được? Đây là công việc phục vụ người dân, cô Bạch sẵn lòng làm điều này."
"Nhà Thanh sụp đổ đã bao nhiêu năm rồi, các anh vẫn có tư tưởng cổ hữu như vậy. Tại sao y tá chỉ là người phục vụ người dân? Nếu không có y tá chúng tôi, các anh sẽ phải tự mình tiêm thuốc và phát thuốc, như vậy có được không? Ngoài ra... tôi cũng sẵn lòng phục vụ nhân dân. Mẹ tôi nói con gái có thể có công việc ổn định. Dù sao nhà tôi cũng không thiếu tiền, có chuyện gì sẽ giúp đỡ tôi. Để tôi tính xem ra... Một ngày nào đó về hưu vẫn có thể không tốn một chút công sức mà thành lập công ty thật tốt!"
Bạch Lê nói xong một hơi, sau đó kéo Nhiễm Ninh đi và nói không khách khí.
"Được rồi, tôi còn có việc khác phải làm, không nói chuyện với anh nữa, tôi đi đây."
Tiến về phía trước mà không nhìn lại.
Vừa đi được một đoạn, Nhiễm Ninh nghe thấy Bạch Lê nhổ nước bọt - "Cái thứ gì vậy!"
Bạch Lê có tính cách như vậy, nếu là người tốt nàng sẽ tâng bốc lên tận mây xanh, nhưng nếu cô đã cho rằng ngươi xấu, sẽ chỉ trích đến tận mười tám tầng địa ngục.
Tuy nhiên, người vừa rồi quả thực không phải là người tốt, khoe khoang bằng một tấm danh thiếp nát.
"Cậu có biết hắn không?"
"Vợ hắn đã sinh con ở bệnh viện của chúng ta."
"Vợ vừa sinh con... hắn đã..."
Nhiễm Ninh không nói tiếp lời nào, Bạch Lê lại quay đầu nhìn nàng sắc bén.
"Vợ chồng đều không phải người tốt!"
——
Đêm--
Nhiễm Ninh ở trong phòng làm việc nghiên cứu kế hoạch phẫu thuật trước đó, Viện trưởng La đưa ra vài lời khuyên sau khi xem xét những ý tưởng trước đó của nàng, phát hiện quả thực có một số thiếu sót.
Sưởi trong nhà nóng đến mức bước lên sàn cũng nóng, Lục Thiều thậm chí còn không mặc áo dài tay, cứ thế phải mặc quần short và áo ngắn tay mùa hè. Sau khi chơi hai ván game trên ghế sô pha, cô thấy Nhiễm Ninh vẫn đang ở trong phòng làm việc, không thể ngồi yên được nữa nên mở cửa, lấy nước đường nâu đã pha sẵn rồi đưa ra một cách kiêu ngạo.
Sau đó cô kéo ghế lên, nắm vào eo Nhiễm Ninh rồi ôm lấy nàng.
"Đừng gây rắc rối..."
"Hết giờ làm việc rồi..."
Lục Thiều nghiêng đầu hôn nàng từ vai đến cổ, tay cô dần dần trở không yên phận, Nhiễm Ninh cúi đầu nhìn những chiếc nút áo được giơ lên trước mặt, nàng vô thức bám vào vai Lục Thiều, chủ động để cô phục vụ.
"Lại uống đá nữa..."
"Chỉ một ngụm nhỏ thôi."
"Vô nghĩa, tôi không quan tâm nếu cậu bị cảm lạnh."
Nhiễm Ninh đảo khác thành chủ cắn Lục Thiều, nàng vẫn không buông ra cho đến khi người này hít một hơi đau đớn.
Lục Thiều bị nàng cắn miệng đỏ bừng, nhìn kỹ lại giống như một quả anh đào chín mọng, suy nghĩ Nhiễm Ninh hơi động, dùng ngón tay xoa lên.
"Có đau không?"
Lục Thiều lắc đầu: "Không đau."
Không khí tràn ngập hơi ẩm, như làn sương mù vô hình, Nhiễm Ninh chỉ nhìn cô.
Lục Thiều sờ sờ đầu nàng, nói: "Tôi thấy cậu giống như có điều muốn nói đúng không?"
Nhiễm Ninh ở trước mặt Lục Thiều không giấu được suy nghĩ của mình, khi cô hỏi, nàng đã cho cô xem vết đỏ trên cổ.
"Viện trưởng La nhìn thấy rồi, bà hỏi tôi có phải là bị dị ứng không, còn bảo tôi về tìm thuốc mỡ bôi lên." Nàng mím môi, đặt tay lên cổ áo, "Tôi nghĩ Viện trưởng La nhất định biết, làm sao đây có thể là phát ban được. Thoạt nhìn thì là..."
"Sợ?"
"Tôi không sợ, tôi..." Nhiễm Ninh cúi đầu thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy có lỗi."
Nhiễm Ninh cúi đầu, trong lòng nàng thực sự thấy có lỗi, nếu Viện trưởng La biết được chuyện này, liệu bà có cho rằng nàng đã khiến Lục Thiều rơi vào rắc rối không?
Bà có đồng ý với việc họ ở bên nhau không?
Ba mẹ cô, gia cảnh của cô, suy nghĩ về tất cả các khía cạnh, cho dù là chuyện kết hôn giữa nam và nữ, cũng phải tìm cách để không bị gia đình chồng ghét bỏ.
"Lại suy nghĩ lung tung nữa à?"
"Không có..."
"Cậu nghĩ mình có thể giấu được tôi sao?"
"Lục Thiều, cậu có thể hứa với tôi một chuyện được không?"
"Cậu nói tôi nghe thử xem đã."
Nhiễm Ninh nắm lấy vạt áo của Lục Thiều nói: "Đừng làm Viện trưởng La buồn được không? Tôi sẽ luôn yêu và ở bên cậu đến hết cuộc đời. Cậu biết gia đình tôi mà. Có được ngày hôm nay tôi đã rất mãn nguyện rồi. Đúng vậy, không thể quá tham lam..."
Lục Thiều mỉm cười, nụ cười rất gượng ép, cô muốn nói vài câu nhẹ nhàng hơn, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Nhiễm Ninh trước mặt, cô không thể mở miệng.
Ai đã nói điều gì xấu về nàng? Ai đã khiến nàng cảm thấy thấp kém như vậy? Là một cô gái tốt, lẽ ra nàng có thể đi một con đường dễ dàng hơn, nhưng vì sự khiêu khích của bản thân mà nàng đã bước vào một mối quan hệ khó khăn như vậy? Nàng không nên lo lắng hay cảm thấy thấp kém, bởi vì người thực sự tồi tệ chính là cô.
"Lục Thiều..."
Lục Thiều hai mắt đỏ hoe, quay đầu đi không muốn để nàng nhìn thấy.
"Có phải tôi đã nói sai không..."
Nhiễm Ninh ôm mặt Lục Thiều, hai mắt cũng đỏ bừng.
Lục Thiều đột nhiên cúi đầu hôn nàng, dùng sức cạy răng nàng ra, khuấy động môi và lưỡi, nụ hôn thật mãnh liệt cho đến khi nếm được mùi rỉ sắt trong miệng mình.
Nhiễm Ninh thấp giọng nói: "Đau."
Nhưng nàng lại nghe thấy Lục Thiều nhếch khóe môi, nói thẳng: "Cậu có thể tham lam, có thể tham lam..."
...
...
Cùng lúc đó, ở một mái nhà khác, đèn trong nhà vẫn sáng.
La Ngọc Thư nhéo lông mày và có vẻ mệt mỏi.
Lục lại album ảnh cũ, trong đó chỉ có mấy tấm ảnh, mấy năm nay bà bận công việc, gia đình cũng hiếm khi có dịp tụ tập cùng nhau, phần lớn là ảnh chụp vào dịp Tết Nguyên đán.
Không biết từ khi nào đứa trẻ này đã lớn lên như vậy?
Bà liếc nhìn chiếc kính đọc sách trên tay rồi lại mỉm cười... Mình cũng đã già rồi đúng không? Đã đến tuổi thị lực cũng kém đi.
...
Ngày hôm sau, Lục Thiều đến bệnh viện.
Đúng lúc đang diễn ra cuộc họp định kỳ, nên cô đợi ở bên ngoài.
Cuộc họp sẽ kết thúc trong khoảng hai mươi phút nữa.
Lục Thiều lập tức nhìn thấy Nhiễm Ninh đi theo La Ngọc Thư, ánh mắt dừng lại vài giây rồi đi đến.
"Mẹ." Cô đưa ổ USB trong tay cho La Ngọc Thư: "Đã giao đồ cho mẹ."
"Ừm."
La Ngọc Thư thấy cô vẫn đứng đó, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Ờ...không có gì."
Lục Thiều gật đầu: "Con đi đây."
Khi cô nói điều này, ánh mắt lại liếc nhìn Nhiễm Ninh.
"Mà này."
"Dạ?"
La Ngọc Thư hỏi: "Con đã mua nhà chưa?"
Nhiễm Ninh giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Viện trưởng La không biết chuyện này sao?
Lục Thiều bình tĩnh gật đầu.
"Nhóc con, chuyện lớn như vậy mà sao không bàn bạc gì hết."
"Có chuyện gì lớn đâu? Sao con không thể mua nhà, trước đây mẹ toàn hối con phải mua một căn nhà."
La Ngọc Thư không nói nhiều, quay đầu chỉ Lục Thiều rồi nhìn về Nhiễm Ninh: "Nhìn nó xem, con gái tôi lợi hại quá, bây giờ tôi không thể quản được nữa rồi."
Nhiễm Ninh bị bất ngờ khiến nàng mất cảnh giác, lẽ ra không nên nhìn về phía mình. Nàng nhìn lại Viện trưởng La, khóe miệng bà nhếch lên khó hiểu.
...
Siêu thị bệnh viện.
Lục Thiều mua một hộp sữa và nhờ nhân viên hâm nóng.
Nhiễm Ninh vừa đi tới liền đưa cho nàng sữa để sưởi ấm tay.
"Cậu không nói với Viện trưởng La rằng đã mua nhà à?"
"Số tiền này là ông nội để lại, phần còn lại là tiền lương của tôi, đây là việc riêng của tôi."
"..." Nhiễm Ninh muốn nói gì đó với cô, nhưng hình như cô nói đúng.
Chắc chắn rồi, độc lập về tài chính là điều tốt.
"Sao cậu lại xuống đây?" Lục Thiều nhướng mày, cố ý hỏi.
"Cậu kêu tôi xuống mà." Nhiễm Ninh liếc nhìn cô, trước khi Viện trưởng La đi xa, cô nói mình đói, muốn đi siêu thị mua đồ ăn, cô đã nói ba lần, nàng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe thấy "Cậu... cậu có dũng khí của một con báo."
"Đó là sự thật." Lục Thiều đẩy vai nàng, "Tôi xin lỗi, làm cậu sợ rồi."
Vừa dứt lời, một giọng nói nghèn nghẹt đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
"Ai sẽ thụ tinh? Và trứng của ai?"
Bạch Lê quay lại nhìn Nhiễm Ninh.
"Cậu? Lục Thiều cậu làm được không?"
Đáng ghét!
Với đôi mắt gấu trúc, Bạch Lê liếc nhìn bảy hoặc tám túi khoai tây chiên trên kệ, sau đó quay người đi đến quầy thu ngân.
Lục Thiều: "Cậu ấy bị sao vậy?"
Nhiễm Ninh lắc đầu: "Không biết, mấy ngày nay đều như vậy."
——
Bạch Lê đang trực, ban đêm đột nhiên có tuyết rơi dày đặc.
Sáng sớm đi tìm đồ ăn, nhìn thấy trong công viên nhỏ chất thành hai khối người tuyết lớn, Bạch Lê thích thú liền lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chuẩn bị đăng lên vòng kết bạn thì cô ấy lại thấy vậy. nhìn thấy một chấm nhỏ đứng trong góc, cô phóng to bức ảnh lên rồi nhìn lên ngay.
Thương Nam mặc áo khoác ngoài màu trắng nhạt, đứng bên cột Tứ Kiều Đình hút thuốc.
Cô kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, bóng người trên mặt đất trải dài mỏng manh.
Bạch Lê đã quên mất mình đang làm gì ở đây, khi nhìn thấy cô ấy, cô không khỏi bước lên bằng cả hai chân.
"Tại sao cô ở đây?"
Thương Nam hơi nheo mắt, cử động ngón tay, tàn thuốc rơi xuống, cô cũng có chút kinh ngạc, sao người này mới sáng sớm đã đến đây?
Nghĩ đến cuộc chia tay không vui giữa hai người trước đây, Thương Nam vô thức muốn tránh né, thay vì đáp lại lời cô ấy, lại nói: "Tôi đã gửi quần áo của cô đi giặt khô, lát nữa tôi sẽ lại gửi và cả tấm thảm nữa. Tôi đã mua một cái mới, ngày mai nó sẽ đến."
Nói xong, cô dập điếu thuốc trên tay, gật đầu: "Tôi đi đây."
Thương Nam vừa tiến lên hai bước, đột nhiên lại sững người, không thể tin được nhìn Bạch Lê.
"Cô cô..."
Bạch Lê ôm bụng khóc nức nở.